Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1379: Vampire 10





Ninh Thư chỉ cần nghe nhạc thôi cũng đoán được chương trình, nhìn mặt Mina là biết trong đầu cô nàng nghĩ gì.


Luôn coi việc sai sử người khác là điều đương nhiên, việc cô nàng làm thì lúc nào cũng ổn hết.


Người lớn lên trong tổ chức như Mina có thể thực sự tử tế tốt bụng không?
Lòng tốt thực sự là nghiêm khắc với bản ngã trong mình, khoan dung với người khác.


Còn Mina này thì cmn trái ngược lại hoàn toàn.


Ninh Thư cột chắc dây giày, xách vali rời đi.


Mina thấy Ninh Thư ra ngoài, lập tức hỏi: “Hiện tại có nhiệm vụ sao?”
“Không có, tôi với người khác tạm thời hợp thành nhóm mới làm nhiệm vụ.” Ninh Thư nói.


Mina cảm nhận được thái độ của Ninh Thư đối với mình có biến hóa, nên không dám tùy tiện, lập tức xách vali, đi sau Ninh Thư.


Ninh Thư: ………
“Cô làm gì vậy?” Ninh Thư dừng bước.


Mina nói: “Không phải có nhiệm vụ sao, mình đi với cậu.”
“Nhiệm vụ này không dính dáng gì tới cô, nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.” Không dám tưởng tượng tới cảnh Mina đi theo sẽ làm ra trò mèo gì nữa.


Hơn nữa Ninh Thư sợ, chỗ nào có Mina, Ferry cũng sẽ theo đuôi tới đó.


Bọn cô đi giải quyết ma cà rồng giết người, nếu lại xuất hiện thêm một tên ma cà rồng mạnh như Ferry nữa, phỏng chừng toàn quân bị diệt.



Đều là ma cà rồng, chẳng nhẽ Ferry lại thấy chết mà không cứu.


Nói cách khác, đấy chính là sai lầm, trong cách giáo dục của chúng ta, ai cho phép người ngoài đánh con mình khóc bao giờ.


Ninh Thư còn chưa muốn đối đầu với Ferry vào lúc này.


Ninh Thư híp mắt nhìn Mina, có nên nhân cơ hội này giải quyết Mina không.


Nhưng ngay sau đó, Ninh Thư đành từ bỏ ý định, bởi cả hai đều là thành viên của tổ chức, nên không thể giết hại lẫn nhau.


Thêm nữa, chết vậy cũng quá dễ dàng cho cô nàng rồi, phải để cô nàng sống không bằng chết, muốn chết cũng không được mới thú vị.


Muốn giết cũng là giết Ferry mới đúng, không có được Ferry, Mina lại chả sống trong đau khổ đi.


Không phải mọi vấn đề đều từ đàn ông mà ra cả sao, đã vậy thì cứ từ gốc mà giải quyết.


Đã thế, Ferry còn định diệt cả tổ chức, một khi tổ chức không còn, thì nguyên chủ làm gì còn chỗ dừng chân.


Giờ phải học tập mọi thứ để đối phó với ma cà rồng.


Ninh Thư dứt khoát từ chối Mina.


Mina trừng lớn đôi mắt, trong mắt tràn đầy bi thương, “Không phải chúng ta là công sự sao?”
“Bọn họ chỉ mời một mình tôi, cũng không đề cập gì tới cô, cho nên cô không cần đi, cô có đi cũng không nhận được tiền đâu.” Lại còn gây rắc rối, phiền toái.


“Cho nên, Jasmine, giờ cô bắt đầu tìm kiếm cộng sự mới, không muốn làm cộng sự với tôi nữa sao?”
Ninh Thư đập gáy khiến Mina bất tỉnh, lắc lắc tay, “Lải nhải dài dòng, không để cho người khác được một chút bình yên.”
Mina nhắm nghiền mắt, ngã xuống đất.


Ninh Thư kéo Mina lên giường, đắp chăn lên, đóng của lại, xách vali rời đi.


Ninh Thư xuống tay tương đối mạnh, có lẽ rất lâu sau Mina mới tỉnh lại.


Ninh Thư thật sự không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của Mina.


Suốt ngày chưng cái vộ mặt "Sao cô lại xấu xí méo mó tới vậy, sao cô có thể làm tôi tổn thương vậy chứ hả".


Lúc nào cũng tràn ngập trách cứ.


Ninh Thư xách vali tới cửa trang viên, Dulo dựa bên cạnh chiếc xe, ngậm xì gà.


Chờ Ninh Thư lên xe, nhét vali của cô vào cốp.


Ninh Thư lên xe, nhìn Dulo hỏi: “Không chờ Casey à?”
Không phải giao hẹn ba người cùng đi sao?
“Cậu ấy chờ chúng ta ở điểm tiếp theo.” Dulo khởi động xe.



Phía tây là một nơi khá hoang vắng, ngoại trừ đường cái, chỉ có sa mạc cồn cát.


Ninh Thư dứt khoát nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.


Vận hành công pháp tuyệt thế võ công.


Xe tới một thị trấn nhỏ, Dulo đi vào quán bar.


Quán bar này là quán bar sơ sài điển hình của phương Tây.


Một gã đàn ông với mái tóc vàng óng đang phóng đãng trêu đùa phụ nữ.


Lớn lên trông cũng ra gì phết.


Ninh Thư vừa nhìn đã nhận ra là Casey.


Nơi nơi trêu hoa ghẹo bướm, gửi thận đi chơi, chưa bao giờ cho tim rung động.


Hai chúng ta em tình anh nguyện, không nghĩ tới việc xây dựng mối quan hệ gắn bó dài lâu.


Casey nhìn thấy Ninh Thư, tức khắc vẫy tay, “Bên này.”
Ninh Thư và Dulo cùng đi qua, bartender thả hai ly rượu trước mặt hai người họ.


Ninh Thư nhấp thử một hớp, thấy vị rất quái lạ, lập tức buông cốc trong tay xuống.


Casey vỗ mông cô gái trong ngực, cô gái hôn gã xong, thức thời rời đi.


Lúc người đẹp rời đi, móng heo của Casey lại còn vỗ mông cô nàng một cái.


Ninh Thư nhìn đăm đăm.


Co gái bị chụp mông, không hề tỏ ra tức giận, quay đầu lại hôn gió Casey một cái.


Dulo không nhịn được liếc xéo Casey một cái, “Cẩn thận có ngày chết trên bụng phụ nữ.”
Háo sắc cũng phải biết phân biệt, đặc biệt là những ma cà rồng nữ xinh đẹp.


Casey không đắm đuối nhìn theo nữa, chân cẳng nhũn ra như bún.


Casey nốc một hơi rượu, nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là chơi bời thôi, sẽ không phát sinh ra chuyện gì đâu.”
“Hơn nữa, sau khi bắn một phát xong sẽ đổi khu vực mới.

Không hề nguy hiểm.”
Ninh Thư chậc một tiếng, Casey hoàn toàn là dạng người để nửa dưới chi phối.


Có điều những thợ săn của tổ chức này, về cơ bản cũng không thể ổn định cuộc sống như người bình thường, thậm chí còn chẳng biết mình còn sống được đến giờ phút nào.


Không biết được khi nào sẽ bỏ lại gia đình của mình.


Không ít người cũng thuộc tình trạng sáng nay có rượu sáng nay say.



Giờ nhóm phải mua một ít nhu yếu phẩm, chuẩn bị lên đường.


Vừa ra khỏi cửa quán bar, trong không trung có tiếng động vang lên ầm ầm, gió thổi phần phật, cộng với tiếng cánh quạt.


Ninh Thư nhìn thấy trực thăng.


Ninh Thư nhướng mày nhìn Dulo, hỏi: “Chúng ta đi bằng trực thăng à?”
Dulo lắc đầu, “Mỡ ấy mà húp, sao đám lít nhít chúng ta có được đãi ngộ tốt vậy được, làm gì có trực thăng nào thừa cho chúng ta ngồi.”
Đã vậy, tổ chức VH có mấy ai biết lái trực thăng.


Bởi vì xung quanh có rất nhiều nhà, nên trực thăng không đáp xuống được, chỉ có thể bay trên không trung.


Cửa khoang trực thăng mở ra, Ninh Thư nhìn thấy một người đàn ông đang ôm một phụ nữ kéo thang dây hạ xuống.


Chờ tới khi hai người họ tiếp đất rồi, Ninh Thư mới nhìn rõ được bọn họ.


Chẳng phải Ferry với Mina đây sao?
Không phải cô đã đánh ngất Mina rồi sao, ít nhất phải hai ba giờ sau mới tỉnh lại được cơ mà.


Ninh Thư giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian cũng chẳng được bao lâu.


Mina xách vali chạy về phía ba người Ninh Thư.


“Jasmine, tôi nghĩ kĩ rồi, chúng ta là cộng sự, vì vậy chúng ta phải đi làm nhiệm vụ cùng nhau.” Mina cắn môi nói.


Toàn thân Ninh Thư căng chặt, cảnh giác nhìn Ferry.


Quả nhiên là như vậy, Ferry thế mà lại tự mình đưa Mina tới đây, giữa hai người này đã có tiến triển gì rồi sao?
Để Ferry dùng trực thăng đưa Mina tới tận đây, hờ hờ, làm ơn đi, bọn tôi đi giải quyết ma cà rồng làm loạn đấy.


Giờ lại thêm một con ma cà rồng đi cùng thì là cái củ cải gì?
Dulo và Casey hai mắt nhìn nhau, bọn họ chỉ gọi Jasmine, nhưng Mina lại bám theo tới, làm đồng nghiệp với nhau, đương nhiên họ biết kỹ năng của Mina, so với người bình thường thì tốt hơn một chút, nhưng không gây họa cũng đã gọi là may mắn lắm rồi.


Là không có ai nguyện ý làm cộng sự với Mina, nên tổ chức mới ép buộc Jasmine trở thành cộng sự với cô nàng, tuy Mina đáng yêu thật đấy, nhưng đứng trước sinh mệnh, đáng yêu chẳng có tác dụng gì.


Thợ săn ma cà rồng chẳng khác gì người đi trên lưỡi dao.


Dulo và Casey đánh giá Ferry, lấy khí chất quanh thân của Ferry, công thêm gương mặt tinh xảo tuyệt luân của gã, khiến Dulo và Casey hoài nghi thân phận của Ferry.