Tâm tư Đinh Diên mang trong mình chỉ cần là người có não biết suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, lão vẫn luôn tự mình cho rằng, dù cả hai đã ly hôn, thì mẹ Đinh vẫn phải hết lòng hết dạ chật vật cống hiến cho lão ta.
Chả hiểu lão lấy đâu ra cái tự tin như vậy nữa.
Đinh Diên không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành phải ngoan ngoãn bàn giao lại vị trí chủ tịch cho mẹ Đinh.
Trong đầu lão tràn ngập ác ý, để lão chống mắt lên coi, cái dáng vẻ chật vật, luống cuống xử lý vụ việc trong công ty, bị đám cổ đông gây khó dễ ở cuộc họp hội đồng quản trị của mẹ Đinh khi nào mới tới.
Lão không tin người như mẹ Đinh có thể xoay xở, tự chống đỡ công ty một mình được, hay có thể tự mình tạo ra vòng quay tài chính được*.
*Vòng quay tài chính: hay còn gọi là vòng quay vốn (Capital Turnover) hoặc quay vòng vốn cổ đông (Equity Turnover), chỉ tiêu cho biết mức độ công ty có thể phát triển mà không cần phải đầu tư thêm vốn, vòng quay càng thấp thì lợi nhuận càng cao.
Lão cũng chẳng tin vào chuyện mẹ Đinh có thể quản lý tốt công ty, kiểu quái gì cũng bị chèn ép đến mức không ra hình người, tới lúc ấy lại quỳ xuống lạy lục van xin lão giúp đỡ mà thôi.
Đinh Diên ôm tâm tư đó mà bàn giao công việc cho mẹ Đinh.
Mẹ Đinh tự tin nở nụ cười, cầm biển chức danh in tên ‘Chủ tịch Đinh Diên’ ở trên bàn lên, ném thẳng vào thùng rác ngay trước mắt Đinh Diên.
Đinh Diên:……
Mặt Đinh Diên đen như đáy nồi, nhìn thẳng vào mẹ Đinh, nói: “Bà có biết bà càng thế này, càng khiến tôi căm ghét bà nhiều hơn không?”
“Chẳng sao cả, bởi vì đã có bao giờ ông yêu thương suy nghĩ gì cho tôi đâu.
” Mẹ Đinh thoải mái đáp trả.
Đinh Diên tắt điện, không nói được câu gì, xoay người bỏ đi.
Mẹ Đinh chỉ cười, Ninh Thư đứng bên cạnh lên tiếng: “Chúc mừng mẹ.
”
Ninh Thư rất thích hình mẫu này của mẹ Đinh, cô không thích mẹ Đinh bày ra vẻ oán phụ âu sầu khổ não, sao phải chật vật, đày đọa mình vì một gã đàn ông cơ chứ.
Mẹ Đinh dạo này đẹp hơn trước kia rất nhiều, trên mặt bà thoa phấn ngọc trai do Ninh Thư làm ra, trắng nõn không tì vết, làn da sáng bóng giống như ngọc trai.
Ninh Thư nói: “Giờ mẹ phát tin thông báo, nói công ty Ginnis nước M sẽ mua lại công ty nhà mình, chuẩn bị có cuộc gặp gỡ bí mật trao đổi chuyện mua bán đi mẹ.
”
“Con lại có ý định gì à?” Mẹ Đinh hỏi.
Ninh Thư nhoẻn miệng cười: “Con muốn diễn một vở kịch.
”
Vở kịch này nhất định phải kéo Bạch Hàn Mặc vào diễn cùng.
Ngay sau đó, tin tức được truyền đi nhanh chóng, mọi người trong công ty đều biết tin công ty sắp bị bán rồi, càng khiến lòng người hoảng sợ.
Cảm giác như nhà dột cột xiêu*, nếu công ty thật sự bị công ty Ginnis nước M thu mua, vậy thành công ty của nước ngoài luôn rồi.
*Gốc là Đại Hạ Tương Khuynh 大厦将倾 dịch thô là nhà lầu sắp sụp, ý chỉ chính quyền cũ hoặc thế lực cũ sắp kết thúc, thế cục sắp hỏng.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị thay máu hết, sẽ là một cuộc giảm biên chế quy mô lớn.
Nhiều nhân viên bắt đầu chuẩn bị đường lui cho bản thân, vô số người tới tấp đi ăn máng khác.
Nhưng đa số nhân viên nhảy việc đều là nhân viên tầng dưới chót, còn nhân viên cấp trung và cấp cao tạm thời chưa có cách nào từ chức được.
Dù sao thì không khí trong công ty cũng cực kỳ căng thẳng, mà càng như vậy, thì chuyện công ty bị mua càng được tin tưởng.
Khi Đinh Diên biết được tin này, mắt mũi tối sầm lại, suýt chút nữa ngất xỉu.
Làm xằng làm bậy khiến công ty rối tinh rối mù hết cả, giờ lại còn muốn bán công ty?
Nói đàn bà tóc dài não ngắn có sai bao giờ, đang yên đang lành phá tan phá nát công ty thành ra như vậy!
Đinh Diên tìm tới công ty, giơ tay định tát mẹ Đinh.
Bị bảo vệ bên cạnh mẹ Đinh giữ tay lại.
“Bỏ ra, bỏ ngay ra.
” Đinh Diên muốn rút tay về, nhưng bị bảo vệ giữ chặt tay lại.
Mẹ Đinh nhàn nhạt nói: “Buông ra đi.
”
Lúc này bảo vệ mới buông lỏng tay Đinh Diên ra.
“Bà muốn làm gì?” Đinh Diên phẫn nộ rít gào.
“Chủ tịch công ty là tôi, chuyện trong công ty do tôi định đoạt hết.
” Mẹ Đinh hất cằm đáp lại.
Đinh Diên lại muốn động thủ, nhưng khi nhìn hai bảo vệ thân hình to lớn thì không dám ra tay.
Đinh Diên lo lắng, nếu công ty thật sự bị bán, nhà họ Đinh sẽ chẳng còn gì hết.
Chuyện quái gì đang xảy ra gần đây vậy, sao công ty vẫn không thoát nổi số phận bị bán cơ chứ?
Đầu tiên là nhà họ Bạch, giờ lại tới công ty Ginnis nước M.
Dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể để công ty bị bán đi được.
Đinh Diên xoa chân mày, cuối cùng đành phải muối mặt đi tìm Bạch Hàn Mặc, bán công ty cho nhà họ Bạch dù sao vẫn tốt hơn so với bán cho công ty Ginnis nước M.
“Cứ cho như là bây giờ tôi không biết được hết mọi chuyện trong công ty đi, thì dù gì tôi vẫn là đại cổ đông của công ty này, tôi không đồng ý bán công ty.
” Đinh Diên nghiến răng ken két: “Cho dù bà có muốn trả thù tôi đi chăng nữa, thì cũng đừng lấy công ty ra làm trò đùa, công ty còn có rất nhiều nhân viên nữa đấy.
”
“Công ty tạo công ăn việc làm cho bọn họ, để họ nuôi gia đình, tùy hứng cũng một vừa hai phải thôi chứ!”
Mẹ Đinh nhàn nhạt nói: “Công ty chỉ đổi chủ mới mà thôi, còn tất thảy vẫn đều như cũ, lại nói, không có công ty này, thì còn công ty khác, chỉ cần có năng lực, vứt đâu chẳng kiếm được việc làm.
”
“Vì vậy nên tôi khuyên ông bỏ ngay cái giọng điệu lớn lao chính nghĩa, giả nhân giả nghĩa đấy đi.
” Mẹ Đinh cười nhạo.
Ngay cả người thân máu mủ ruột già của mình còn không thèm quan tâm để ý, ở đấy mà bày đặt suy nghĩ cho kẻ khác, lấy nhân viên làm cái cớ, trông có ghê tởm không cơ chứ.
“Bà, bà……” Đinh Diên điên tiết, chỉ tay vào mẹ Đinh, cuối cùng hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi.
Mẹ Đinh nhìn bóng Đinh Diên, chậc chậc hai tiếng, Đinh Diên vô dụng thật đấy.
Trước tiên, Đinh Diên quyết định liên hệ với Đinh Ngưng Điệp, nhưng điện thoại lại không liên lạc được.
Không có cách nào gọi được.
Đinh Diên tức đến mức gân xanh trên trán giật giật, đau hết cả đầu.
Bực mình đi lên phòng, vừa mở cửa bước vào, đập vào mắt là cảnh Quý Lộ đang đứng soi mình trước gương, nhãn mác trên quần áo mặc trên người còn chưa tháo, hiển nhiên là quần áo mới mua.
Người phụ nữ này một ngày không mua quần áo sẽ chết à?
Đinh Diên túm cánh tay của Quý Lộ, nói: “Gọi điện cho con gái của bà, nhanh lên.
”
“Sao vậy?” Quý Lộ hỏi: “Vì sao lại bảo tôi gọi điện cho Ngưng Điệp?”
“Kêu bà gọi thì bà mau gọi đi!” Đinh Diên mất kiên nhẫn nói.
Quý Lộ không dám chống lại Đinh Diên, thành thật lấy di động của mình ra, gọi đến số của Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Diên không gọi được cho Đinh Ngưng Điệp, nhưng Quý Lộ lại gọi được.
Đinh Diên:……
Cmn, nó chặn số lão à?!!
Lần đầu tiên Đinh Diên biết được sự thật rằng, đứa con gái ngoan ngoãn động lòng người của lão cũng có tính phản nghịch.
Lúc trước chẳng mảy may phát hiện, chỉ cho rằng con bé mỏng manh yếu đuối, cần người bảo vệ.
Trước mặt đứa con gái này, ngay cả giọng nói cũng bất giác trở nên mềm mại, sợ làm con bé giật mình, hoảng sợ.
Nhưng Đinh Ngưng Điệp bây giờ lại khiến cho Đinh Diên nảy sinh cảnh giác.
Đinh Diên thậm chí tự tưởng tượng ra chuyện, con rể hợp mưu với con gái muốn nuốt trọn gia sản nhà họ Đinh.
“Tôi phải nói gì đây?” Quý Lộ nhỏ giọng hỏi Đinh Diên.
Đinh Diên đoạt lấy điện thoại trong tay bà, nói thẳng: “Ba mày đây, giờ mẹ kế mày muốn bán công ty, bà ta thì có thể lấy được một tuyệt bút tiền, nhưng cái nhà này sẽ phá sản, tao và mẹ mày chuẩn bị ra đường ngủ rồi đấy, mày biết chưa?”
“Nhất định phải lo liệu chuyện này thật ổn thỏa, bằng không đừng mơ tới chuyện tao đồng ý cho mày kết hôn với Bạch Hàn Mặc.
”
Đinh Diên trực tiếp hạ lệnh, cúp điện thoại, rồi ném điện thoại cho Quý Lộ, cầm nhãn mác trên đống quần áo của Quý Lộ: “Trừ tiêu tiền mua sắm thì bà còn biết làm gì nữa không hả?”
“Sau này bà chẳng móc ra nổi một đồng nào nữa để tiêu hoang phung phí nữa đâu, công ty sắp tiêu đến nơi rồi, còn không biết khuyên bảo con gái bà hỗ trợ, bà chuẩn bị trở thành chó nhà có tang đi!”
Nói tới chó nhà có tang, nội tâm Đinh Diên rất khó chịu, bởi chính lão cũng sắp trở thành chó nhà có tang rồi.
Tuy Quý Lộ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy sắc mặt Đinh Diên khó coi nghiêm trọng, cũng biết rằng đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Dù gì Quý Lộ đã theo Đinh Diên nhiều năm như vậy, lại là kim chủ của bà ta nữa, nên Quý Lộ hiểu rất rõ hỉ nộ ái ố của Đinh Diên.