Sống chung với Đinh Diên hơn hai mươi năm, Đinh Ngưng Điệp hiểu rõ ba mình là người thế nào.
Một con người ích kỷ, nhỏ nhen và cực kỳ ngang ngược.
Chính vì vậy, cô ta mới phải cẩn thận lấy lòng từng tí một mới có thể sống yên ổn qua ngày ở nhà họ Đinh.
Muốn lão ta bỏ tiền túi ra, Đinh Ngưng Điệp cảm thấy cực kỳ khó khăn.
“Khoảng tầm 3 tỷ.
” Bạch Hàn Mặc nói là thế nhưng 3 tỷ làm sao mà đủ, có điều nếu đưa ra con số quá lớn, chỉ sợ Đinh Diên không chịu cho mượn.
Đinh Ngưng Điệp vừa nghe đã sợ tới mức suýt chút nhảy dựng lên.
Là 3 tỷ đấy chứ không phải 30 đồng, một số tiền lớn như vậy, sao người ba thiện lành của cô ta có thể cho mượn được đây.
Nhưng đối diện với ánh mắt mong chờ của Bạch Hàn Mặc, Đinh Ngưng Điệp đành nuốt nước miếng: “Để em thử một lần xem sao.
”
Bạch Hàn Mặc nở nụ cười, ôm lấy Đinh Ngưng Điệp: “Cảm ơn em.
”
Đinh Ngưng Điệp được Bạch Hàn Mặc ôm vào lòng, trên mặt hiện lên vẻ ái ngại.
Chừng ấy tiền kêu cô ta phải làm sao bây giờ?
Nhưng thế nào cũng phải thử một lần.
Lúc trước phải rơi vào tình thế phải lựa chọn vay tiền của Bạch Hàn Mặc, lúc này lại bị đẩy vào tình thế buộc phải vay tiền của Đinh Diên.
Không thể vẹn toàn nổi hai bên.
Đinh Ngưng Điệp mang tâm trạng thấp thỏm trở về nhà họ Đinh, do dự một hồi mới mở miệng vay tiền Đinh Diên.
Đinh Diên nhìn đứa con gái yếu đuối động lòng người của mình, cười lạnh một tiếng, chẳng nói năng câu gì.
Đinh Ngưng Điệp vốn muốn làm nũng, nhưng với gương mặt lạnh nhạt và chế nhạo của Đinh Diên, khiến cô ta không thể làm nũng nổi.
Cũng nhờ sự việc của công ty lần trước giúp Đinh Diên nhìn thấu đứa con gái này.
Giống hệt đứa con gái lớn, phản nghịch bất trị.
Cái bản mặt yếu ớt nó trưng trên mặt không còn tác dụng nữa rồi.
Đinh Ngưng Điệp vô cùng xấu hổ, nói ra điều kiện của Bạch Hàn Mặc, nếu cho mượn tiền, sẽ để công ty nhà họ Đinh cho Đinh Diên quản lý.
Đinh Diên nghe thấy điều kiện này, mặt không đổi sắc, nói thẳng: “Nếu Bạch Hàn Mặc chịu trả công ty lại cho tao, thì tao mới cho nó vay tiền.
”
Đinh Diên nhân lúc cháy nhà đi hôi của, muốn không tốn một xu lấy được công ty về, hơn nữa còn để Bạch Hàn Mặc mang nợ trên người.
Mặt Đinh Ngưng Điệp xụ thành một đống, hành động của Đinh Diên không khác gì đi ban ơn phước, trả tiền mà mặc nhiên coi thành cho mượn, không chỉ cầm đồ đi, còn muốn thu tiền về, lão nghĩ đang ăn dưa bở à?
Nếu nói việc này cho Bạch Hàn Mặc, chắc chắn Bạch Hàn Mặc sẽ tức đến lật bàn.
Đinh Ngưng Điệp thất vọng ra về, chỉ có thể nói hết ngọn ngành cho Bạch Hàn Mặc nghe.
Bạch Hàn Mặc nghe xong yêu cầu vớ vẩn của Đinh Diên, lập tức nghĩ cho dù tự tay hắn chơi nát công ty, cũng sẽ không đưa công ty cho Đinh Diên.
Coi khinh hắn tới thế cơ à?
Đương nhiên Bạch Hàn Mặc sẽ không vứt mặt mũi thêm lần nào mà đến vay tiền Đinh Diên nữa.
Bạch Hàn Mặc nhìn Đinh Ngưng Điệp yếu đuối động lòng người: “Em phải tin anh, anh làm những chuyện này đều vì tương lai của chúng ta, dù anh có làm ra chuyện gì, thì trong thâm tâm của anh cũng chỉ có một mình em thôi.
”
Đinh Ngưng Điệp trợn tròn đôi mắt long lanh ngậm nước nhìn Bạch Hàn Mặc, nội tâm bất an, dè dặt hỏi, “Anh muốn làm gì?”
“Không có gì, nếu anh trắng tay rồi, em có còn bên cạnh anh nữa không?”
Bạch Hàn Mặc đỏ mắt hỏi Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp gật đầu không chút do dự: “Em sẽ yêu anh mãi mãi, dù cho anh có mang thân phận gì em cũng vẫn sẽ yêu anh, là chính bản thân anh chứ không phải tiền hay thân phận của anh.
”
Bạch Hàn Mặc ôm Đinh Ngưng Điệp.
Sau đó Bạch Hàn Mặc kêu mẹ của mình tìm đối tượng kết hôn khác, tuy cảm thấy có lỗi với Đinh Ngưng Điệp, nhưng điều cần thiết bây giờ là cứu lấy công ty.
Trong khoảng thời gian này, Bạch Hàn Mặc cảm nhận rõ ràng cái gì gọi là nhân gian ấm lạnh, lòng người bạc bẽo.
Trước kia Bạch Hàn Mặc hô mưa gọi gió, còn giờ ai nấy cũng chỉ trỏ nghị luận sau lưng hắn, khinh thường hắn.
Gọi hắn là gian thương.
Mẹ của Bạch Hàn Mặc tìm kiếm khắp nơi, mong tìm ra một tiểu thư giàu có thích hợp.
Nếu là Bạch Hàn Mặc của ngày xưa, thì biết bao nhiêu người muốn nhào vào ngực hắn, biết bao nhiêu người tha thiết ước mơ được gả cho hắn.
Nhưng đấy là hắn của ngày hôm qua, còn lấy Bạch Hàn Mặc của bây giờ mà nói, thực sự rất khó, danh tiếng xấu, công ty sắp nát, có khác gì một cái hố lửa không.
Còn là một cái hố lửa không thể nhảy ra nổi.
Hiện tại không ai muốn dính líu gì đến nhà họ Bạch.
Cho nên, làm gì có cửa đòi kết hôn hòng giải quyết vấn đề tài chính chứ!
Bạch Hàn Mặc:……
Những buổi yến tiệc trước đây, đám phụ nữ thường xuyên nghĩ cách thu hút sự chú ý của hắn, giờ chết đâu hết rồi?
Ả nào ả nấy đều là những đứa đàn bà tham hư vinh!
Bạch Hàn Mặc hết cách.
Cùng đường rồi.
Chuyện Bạch Hàn Mặc muốn liên hôn với người khác Đinh Ngưng Điệp cũng đã nghe ngóng được, khóc đến trôi nhà trôi cửa, ấm ức khổ sở không ai thấu, đau đớn không thôi, thương tâm muốn chết nói với Bạch Hàn Mặc.
Anh đã nói rằng đời này chỉ yêu mình em, sao giờ anh lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác.
Bạch Hàn Mặc nghe Đinh Ngưng Điệp khóc lóc ỉ ôi bên người, rất bực mình, không phải hắn không yêu Đinh Ngưng Điệp, nhưng lòng cứ thấy phiền.
Như hận không thể hủy diệt cả thế giới.
Bạch Hàn Mặc cảm thấy bản thân sắp tẩu hỏa nhập ma rồi.
Bạch Hàn Mặc chỉ có thể nhẫn nại, giải thích công ty xảy ra vấn đề lớn, không có nguồn vốn rót vào thì đi tong hết cả.
Công ty cần một khoản tài chính cực lớn, nếu không sẽ phá sản.
Đinh Ngưng Điệp nghe xong, sợ tới mức không rên nổi nữa: “Vậy phải làm gì đây?”
Đinh Ngưng Điệp cắn môi, nhìn thần sắc mỏi mệt của Bạch Hàn Mặc, khó khăn mở miệng nói: “Hay là, anh cưới chị của em đi, chỗ của dì và chị hẳn là có không ít tiền đâu.
”
Bạch Hàn Mặc thay đổi sắc mặt, đúng vậy, lúc trước mua công ty của nhà họ Đinh tốn tận 7 tỷ, nếu như có chừng ấy tiền để quay vòng, chắc chắn công ty sẽ vượt qua được.
“Đừng nói nữa, chuyện này anh sẽ nghĩ cách, chị của em là một người mang tâm tư ác độc, đừng dẫn sói vào nhà.
”
Bạch Hàn Mặc có ý trong lòng, nhưng chắc chắn không nói thẳng trước mặt Đinh Ngưng Điệp.
Đinh Ngưng Điệp ôm lấy eo Bạch Hàn Mặc, vùi đầu vào trong ngực của hắn: “Em thật sự thật sự rất yêu anh, vì anh, cái gì em cũng đồng ý làm, chỉ cần là chuyện tốt với anh.
”
Bạch Hàn Mặc vỗ lưng an ủi Đinh Ngưng Điệp: “Anh hiểu, nếu công ty thật sự bị phá sản, chúng ta ra nước ngoài sống đi.
”
Ninh Thư nhận được một cuộc điện thoại, là Đinh Ngưng Điệp rất lâu không liên hệ.
Ninh Thư nghe thấy giọng nói điệu chảy nước, nũng nịu gây ngứa ngáy trong lòng của Đinh Ngưng Điệp, thì hận không thể nắm lấy vai cô ta lắc lắc, em gái à, làm ơn đi, khi nói chuyện có thể đừng điệu chảy rớt ra như vậy được không hả?
Có lẽ đàn ông nghe thấy lời cô ta nói thì sẽ hưởng thụ đấy, nhưng Ninh Thư là phái nữ, là phái nữ đó có hiểu không, nghe xong ớn hết cả người.
Đinh Ngưng Điệp muốn gặp mặt Ninh Thư, hẹn nhau ở một quán cà phê.
Ninh Thư chỉ cần hơi động não một chút là có thể hiểu được Đinh Ngưng Điệp muốn làm gì, Bạch Hàn Mặc đang lâm nguy, vì vậy mới nhớ mong tới tiền trong tay cô.
Ninh Thư nhìn Đinh Ngưng Điệp mặc một thân váy trắng ngồi trong quán cà phê, phối với không gian an tĩnh trong quán lập tức tạo thành skill cộng hưởng.
Ninh Thư đi qua ngồi xuống đối diện Đinh Ngưng Điệp, hỏi thẳng: “Tìm tôi có chuyện gì, nói nhanh đi, tôi bận lắm.
”
Đinh Ngưng Điệp cắn môi, tỏ vẻ do dự, giống như đang cố gắng hạ một quyết định khó khăn.
Ninh Thư khuấy tách cà phê, Đinh Ngưng Điệp không nói lời nào thì cô lấy cớ gì mà hỏi đây.
Đinh Ngưng Điệp mở miệng nói: “Chuyện của Bạch Hàn Mặc, chị biết rồi phải không?”
Ninh Thư gật đầu: “Ừ, biết.
”
“Chị ơi, hay là chị giúp anh Bạch Hàn Mặc đi, em tình nguyện từ bỏ, để Bạch Hàn Mặc kết hôn với chị.
” Trên mặt Đinh Ngưng Điệp bày ra nét mặt vì tình yêu mà miễn cưỡng nhân nhượng.
Cố nén không rơi nước mắt: “Chị kết hôn với Bạch Hàn Mặc rồi, em sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh ấy nữa.
”
Ninh Thư uống một hớp cà phê, gật đầu bảo: “Được, chỉ cần cô không xuất hiện trước mặt Bạch Hàn Mặc, tôi sẽ cho hắn tiền, để hắn vượt qua cửa ải khó khăn này.
”.