Ninh Thư dùng nĩa ăn bánh ngọt ổn định lại tâm trạng, loại chuyện này không thể vội được.
Hiểu được pháp tắc không phải chuyện ngày một ngày hai, một ngày hiểu không được, cô còn có vô tận sinh mệnh, chỉ cần không bị xóa bỏ.
Ninh Thư không vội tí nào, thả lỏng tâm trạng mới quan trọng.
Đâu thể một bước lên trời.
Hôm nay xem như có chút kiến thức tổng quát về pháp tắc, à, chưa tính cái đã thấy thì cũng thật sự cảm nhận được một phần vạn trong sức mạnh.
Ninh Thư ăn xong bánh trên bàn, nói với 2333: “Chúng ta về đi.”
Ninh Thư lại như cục bột bị bóp tới lui, về tới không gian hệ thống.
Ninh Thư đổi Tích Cốc Đan, nước với thuốc từ hệ thống thương thành.
Ninh Thư nhìn viên thuốc tròn trịa trong tay, mấy cái này do người làm ra.
Ninh Thư nhìn hàng hóa trong hệ thống thương thành, rất nhiều sản phẩm, từ nhỏ là ghế sô pha cho đến lớn là giao dịch vị diện không gian.
Đây đều là người tạo ra.
Ninh Thư càng nghĩ vậy càng cảm thấy Cung Dung không có khả năng vào luân hồi, quá lắm là bị hợp nhất thì sao đậu má.
Đổi mấy thứ cần thiết, Ninh Thư lại đổi một cuốn sách từ giá sách, sau đó rút ra một quyển.
Ninh Thư thích đọc loại sách này, bởi vì đã cũ nên bị bỏ đi, sau đó được gom lại.
Trên sách vẫn còn một vài bút tích của người.
Advertisement
Một vài nội dung còn rất có lợi với Ninh Thư.
Bây giờ trí nhớ của Ninh Thư tăng lên rất tốt, lần đầu chưa nhớ được thì lần thứ hai sẽ nhớ.
Ninh Thư đặt hết sách lên kệ, sau đó hít một hơi thật sâu, sảng khoái nói: “Tao muốn đi làm nhiệm vụ.”
Làm nhiệm vụ, tìm căn nguyên thế giới, sau đó lĩnh ngộ pháp tắc.
Ninh Thư cưới đến mặt mày cong cong, cuộc sống phong phú quá mà.
Một ngày nào đó, cô có thể hiểu được pháp tắc, có thể xây dựng thế giới, trở thành cường giả.
Ninh Thư không muốn làm chủ vận mệnh của người khác mà phải làm chủ vận mệnh của chính mình. Cô muốn sống thì sống, muốn chết thì chết.
Chứ không phải kẻ khác muốn cô chết, cô muốn sống thì cũng bị kẻ khác làm cho chết.
“Được.” 2333 nói: “Chắc là Linh Hồn Châu cũng sắp dung hợp xong rồi, không bao lâu nữa là cô có thể nhìn thấy người ủy thác.”
Ninh Thư nhìn lỗ đen nhỏ trên trường, đã rất nhỏ, sắp dung hợp hoàn toàn.
“Bây giờ tiến vào nhiệm vụ.” 2333 vừa dứt lời Ninh Thư lập tức biến mất khỏi không gian hệ thống.
“Đậu, quên hỏi cô ta có làm nhiệm vụ hệ thống hay không rồi.” 2333 tức giận nói.
Ninh Thư cảm giác mình nhập vào trong một cơ thể.
Khi tỉnh lại cô cảm thấy đầu cực kỳ đau, giờ phút này đang ngồi trước màn hình máy tính.
Trong máy tính còn mở văn kiện, chắc đang làm báo cáo công việc.
Ninh Thư vuốt mi tâm, nhức đầu ghê.
Lúc Ninh Thư từ ghế đứng dậy, chân yếu tới mức như đi trên bông.
Ninh Thư rót nước từ ấm đun nước, uống nước cảm thấy đỡ hơn, hướng vào phòng thả người xuống giường mới dễ chịu hơn chút.
Ninh Thư chống đỡ cả người nặng nề, ngồi khoanh chân trên giường bắt đầu tu luyện, sau đó tiếp thu kịch bản.
Lúc đầu Ninh Thư vừa nhận kịch bản vừa tu luyện, nhưng vừa nhận kịch bản xong Ninh Thư trực tiếp hóa đá.
Ngu người há mồm.
Thế giới này Ninh Thư chưa từng gặp bao giờ, cho dù Ninh Thư kiến thức rộng rãi, cảm thấy mình đã từng trải hết thế gian.
Nhưng mà thế giới này vẫn khiến tam quan Ninh Thư bay màu.
Ừm, người ủy thác tên là Đoạn Tuyết, là một nhân viên văn phòng, đêm qua vẫn còn thức đêm làm sổ sách.
Thức đêm nên sức khỏe hơi yếu.
Đoạn Tuyết chỉ là một phần tử trong thế giới này, nhưng thế giới này khá là hiếm có với mặn mà.
Còn mặn tới level nào, Ninh Thư: …
Ninh Thư không cách nào nói nổi.
Từ Hồng Viễn là một gã lập trình viên, nhân vật chính của thế giới này là con… nòng nọc nhỏ của Từ Hồng Viễn.
Không sai, nòng nọc nhỏ.
Từ Hồng Viễn là một con cún độc thân, sắp ba mươi tuổi, dáng dấp thì cũng không xuất chúng, nhưng cũng không xấu đến mức khiến người người oán trách.
Một ngày đi quyên góp tinh trùng thì bị bác sĩ nói gã không đủ tiêu chuẩn quyên tinh.
Từ Hồng Viễn lúc ấy rất tức giận, gã có thể tuốt có thể chịch, sao lại không đủ tiêu chuẩn được.
Bác sĩ dẫn Từ Hồng Viễn đi xem nòng nọc nhỏ, nòng nọc nhỏ của đàn ông khác có bao nhiêu hoạt bát, bơi qua bơi lại, vui vẻ tràn đầy sức sống.
Lại nhìn gã, một con hai con, mà dáng vẻ lại thoi thóp, sắp tèo rồi.
Từ Hồng Viễn: …
Trước giờ không biết mình bị chứng bệnh vô tinh.
Từ Hồng Viễn gãi đầu, làm sao giờ, gã còn muốn nối dõi tông đường nữa đó, còn muốn cưới vợ, muốn vợ muốn con cung phụng tận giường nữa.
Căn cứ vào nghiên cứu khoa học, bác sĩ nói gần đây có ra một loại thuốc, có điều chỉ mới chế ra, không biết uống vào có tác dụng phụ không.
Nhưng nó khiến cho nòng nọc nhỏ có sức sống, gia tăng số lượng nòng nọc nhỏ.
Từ Hồng Viễn quyết định uống, uống hết. Hai ngày sau đó, Từ Hồng Viễn cảm thấy nhức hết cả bi, thật là nhức hết cả bi.
Hơn nữa, chỉ cần nhìn thấy cảnh tưởng sắc… sắc là “thằng nhỏ” của Từ Hồng Viễn không kiểm soát nổi, bi càng đau.
Trên tàu điện ngầm nhìn thấy khe ngực của người đẹp, nhìn thấy em đồng nghiệp mới tới công ty điện nước đầy đủ, bi nhức ơi là nhức.
Từ Hồng Viễn vội vàng đi tìm bác sĩ, bác sĩ nói, khó chịu thì cứ tuốt đi, tiện thể đưa cho Từ Hồng Viễn một quyển tạp chí không thể miêu tả để gã dùng.
Từ Hồng Viễn vào nhà vệ sinh tuốt, sau đó hét lên một tiếng chói tai thảm thiết.
Bác sĩ đi vào xem, Từ Hồng Viễn đưa chén cho bác sĩ.
Bác sĩ xem xét, sợ đến mức quăng cả chén, một con nòng nọc cỡ ngón tay đang gật gù đắc ý trên mặt đất.
Bác sĩ một cước giẫm lên nòng nọc nhỏ, bẹp một tiếng, nòng nọc nhỏ nát bét, dịch trắng bắn tung tóe.
“Tôi phải đi nghiên cứu một chút, phỏng chừng thuốc này dược tính quá mạnh nên nó mới lớn như thế.”
Vụ này cũng coi như xong, Từ Hồng Viễn bắt đầu đi xem mắt, xem mắt là một cô gái đẹp.
Đũng quần Từ Hồng Viễn lại nhô lên, lại đưa cô gái về nhà, thực sự không nhịn nổi chạy vào nhà vệ sinh cô này.
Phát tiết một trận xong, ào ra một con nòng nọc nhỏ, con nòng nọc nhỏ này lúc đầu lớn cỡ một ngón tay, sau lại cỡ nắm đấm.
Từ Hồng Viễn thất kinh bắt lấy nòng nọc nhỏ ném nó vào bồn cầu.
Kết quả cái thứ này càng dài càng lớn, lập tức đẩy bật cả nắp.
Nòng nọc nhỏ màu trắng, còn có răng nanh dài nhọn hoắc, mọc ra con mắt, chính là quái vật đó.
Vọt thẳng khỏi nhà vệ sinh, bơi lội trên mặt đất.
Nhìn thấy con quái vật này, cô gái sợ muốn chết, ngồi sụp xuống đất.
Nhưng con nòng nọc nhỏ bơi lội chui vào giữa hai chân của cô gái.
Một con nòng nọc nhỏ hình cầu có chân chui vào cơ thể phụ nữ.
Cảnh tượng này thật sự là vừa buồn nôn vừa đáng sợ.
Còn may Từ Hồng Viễn tay mắt lanh lẹ túm lấy đuôi nòng nọc nhỏ, kéo nó ra ném ra ngoài cửa sổ.
Sau đó con dị hình này lắc lư đi giết người trong thành phố.
Mục tiêu của con tinh trùng khổng lồ này chính là thụ tinh, phương thức công kích chính là chui vào cơ thể nữ giới, nữ giới làm sao có thể tiếp nhận.