Ninh Thư và Văn Hưng theo sau thai phụ, thấy thai phụ vào khoang kiểm tra, bọn họ thủ ở bên ngoài.
Ninh Thư phóng tinh thần lực ra xem xét tình huống bên trong.
Có bác sĩ phụ khoa vuốt vuốt trên bụng thai phụ, biểu tình hiện vẻ khó hiểu, lặp lại động tác này nhiều lần.
Văn Hưng nói: “Không thể nào đâu, thai nhi bị Dị Hình ăn mất, chẳng lẽ người mang thai không có cảm giác?”
Ninh Thư nhún vai, “Nhau thai vẫn còn, thai nhi thì không, Dị Hình làm tu hú chiếm tổ.”
“Không chảy máu?” Văn Hưng hỏi, sinh non mà không chảy máu sao?
Ninh Thư buông tay: “Cái này anh phải hỏi thai phụ rồi.”
Điều khiến Ninh Thư sởn da gà là chuyện Dị Hình ở im trong bụng không chui ra, chẳng lẽ do trong bụng ấm áp?
Có thể Dị Hình xem cơ thể con người là vật ký sinh, chờ đến khi nó chậm rãi lớn lên, bụng người vỡ ra mới giương nanh múa xông vào thế giới.
Ninh Thư xoa chân mày.
Trong phòng kiểm tra, bác sĩ hỏi thai phụ: “Cô có thể cảm nhận được thai nhi động đậy không?”
“Có thể, lực rất lớn, đá đến độ làm tôi đau bụng.” Thai phụ nói.
Bác sĩ: ……
Nhưng sao cô sờ lại thấy thai nhi không hề có tay chân, mà giống một viên tròn tròn, cưng cứng.
U à?!
“Đi làm siêu âm B.” Bác sĩ nói.
Thai phụ cầm đơn đi làm siêu âm B, Ninh Thư lại đi theo thai phụ đi đến chỗ siêu âm bên ngoài.
Hai người Ninh Thư vẫn chờ bên ngoài.
Thai phụ đi vào một lúc, trong phòng siêu âm B truyền đến tiếng thét chói tai, tiếp theo có bác sĩ mặc áo blouse trắng lao ra.
“Có quái vật.” Bác sĩ siêu âm đi gọi người.
Ninh Thư đi vào phòng siêu âm, thai phụ vẻ mặt hoang mang, con cô sao lại thành quái vật?
Thai phụ nằm trên giường trắng, cái bụng lộ ra bên ngoài của cô hơi động đậy, hiển nhiên là Dị Hình đang cử động bên trong.
Bác sĩ siêu âm gọi người tới, y tá tiến lên đưa thai phụ lên giường bệnh, “Bây giờ bắt đầu làm phẫu thuật.”
Thai phụ kích động giãy giụa, khàn giọng hô: “Tôi thật sự mang thai, con tôi không phải quái vật.”
Thai phụ bị ấn xuống, đẩy vào phòng phẫu thuật.
Văn Hưng rút súng, chờ khi Dị Hình bị lấy ra sẽ lập tức tiêu diệt.
Tuy chỉ có một, nhưng vậy thôi Dị Hình cũng có thể một lần nữa xâm lấn thế giới.
Tinh thần lực Ninh Thư xuyên qua vách tường, quan sát tình huống trong phòng phẫu thuật.
Thai phụ bị tiêm thuốc mê không còn cách nào giãy giụa tiếp, dần ngủ say.
Xác định thứ trong bụng là Dị Hình, trực tiếp bị kéo đi phẫu thuật, thậm chí còn không thông qua sự đồng ý người nhà.
Bây giờ đang là thời kì đặc biệt.
Bác sĩ cầm dao giải phẫu cắt mở bụng thai phụ, trong bụng cô ấy có thứ gì chuyển động.
Dị Hình cả người đầy máu chui ra khỏi bụng thai phụ, bơi lội quanh phòng phẫu thuật, kêu chít chít tấn công nữ y tá.
Trong phòng phẫu thuật vô cùng hỗn loạn, có người loạng choạng chạy ra.
Bác sĩ y tá thét chói tai chạy ra ngoài.
Ninh Thư vội vàng đeo khẩu trang, đưa Văn Hưng một cái, “Phòng phẫu thuật có camera.”
Vũ khí của bọn họ quá tiên tiến, bị quay được thì hỏng.
Ninh Thư không thể phá hủy camera, bởi vì camera ghi lại quá trình phẫu thuật.
Thai phụ vốn bị cưỡng ép làm phẫu thuật, lấy thai nhi trong bụng ra, tỉnh dậy phải ầm ĩ một phen.
Đưa camera cuộc phẫu thuật ra sẽ không thể làm loạn được.
Ninh Thư mang khẩu trang, rút súng vội vàng đi vào phòng, nhắm thẳng Dị Hình.
Tốc độ Dị Hình rất nhanh, đuôi quẫy như đang bơi, phát đầu của Ninh Thư bắn trượt.
Phòng phẫu thuật vô cùng loạn, đủ công cụ giải phẫu rơi xuống đất.
Dị Hình nhảy lên, muốn bổ nhào vào người thai phụ, chui lại vào bungh thai phụ.
Văn Hưng bóp cò súng, bắn trúng Dị Hình, Dị Hình thống khổ kêu chít chít tan biến.
Ninh Thư nhặt găng tay trên mặt đất đeo vào, mở bụng thai phụ ra xem bên trong còn Dị Hình ký sinh không.
Bụng thai phụ đỏ bừng, còn có mủ trắng, trong thân thể có dị vật sẽ dẫn tới nhiễm trùng.
Ninh Thư luồn tay vào bụng thai phụ, chậm rãi vuốt, cầm bông cầm máu lau máu.
Ninh Thư lấy ra mấy khối máu bầm trong bụng thai phụ, cẩn thận xem xét.
“Phát hiện được gì không?” Thanh âm Văn Hưng cách một lớp khẩu trang không mấy rõ ràng.
“Viêm nhiễm nghiêm trọng như vậy sao thai phụ nhịn được?” Mủ rất sệt, phát thất bại.
Thế mà không sớm đến bệnh viện.
“Không có Dị Hình nhỏ à?” Văn Hưng hỏi.
“Muốn bắt đi xét nghiệm xét nghiệm.” Ninh Thư cầm tăm bông dính máu cùng với nước mủ rời phòng phẫu thuật, chuẩn bị đi xét nghiệm.
Thai phụ nằm trên bàn phẫu thuật, Ninh Thư bảo bác sĩ khâu bụng cô ấy lại.
Ninh Thư và Văn Hưng chờ ngoài cửa phòng xét nghiệm.
Bác sĩ cầm đơn xét nghiệm đi ra.
“Có thứ gì?” Ninh Thư hỏi.
“Phần lớn là bạch cầu chết……”
Ai cũng biết mủ là bạch cầu chết, bạch cầu đối kháng với virus vi khuẩn, cùng chết.
Văn Hưng trực tiếp hỏi: “Có tinh trùng nam giới không?”
Bác sĩ: ……
“Không có.”
Ninh Thư và Văn Hưng đồng thời thở phào nhẹ nhõm một hơi, xem ra không sót tinh trùng.
Ninh Thư tháo bao tay, ném vào thùng rác, cùng Văn Hưng ra khỏi bệnh viện.
Chỉ cần gặp phụ nữ bụng to, Ninh Thư lại phóng tinh thần lực ra xem, nhìn xem trong bụng người này có thật sự là thai nhi không.
Chỉ sợ trong bụng có Dị Hình.
Ninh Thư lấy điện thoại ra gọi điện, “Alo, tôi muốn báo cảnh sát, bệnh viện XX bán thuốc không hợp cách không có nhãn hiệu, tinh trùng khổng lồ là do một người tên Từ Hồng Viễn tuốt ra.”
“Loại thuốc này được người nghiên cứu ra.”
Mọi chuyện đều đã giải quyết xong, bây giờ đến lúc truy cứu trách nhiệm rồi.
Văn Hưng nhướn mày, nghe Ninh Thư báo án, chờ cô cúp điện thoại mới nói: “Chuyện này chắc chắn phải xảy ra.”
“Tôi biết, Từ Hồng Viễn không muốn như vậy thì làm sao, đâu ai bắt hắn uống thuốc không có bất cứ bảo đảm gì.”
“Nhiều phụ nữ chịu thương tổn như vậy chẳng lẽ lại bỏ qua, chó nhà hắn cắn người thì là trách nhiệm của hắn.” Ninh Thư lạnh mặt.
Văn Hưng không nói nữa, miễn cho người ta dẫn lửa giận lên người mình.
Trước kia chỉ cảm thấy năng lực nhiệm vụ giả này rất được, không ngờ còn mang thù như vậy.
Văn Hưng cảm thấy, chỉ cần mọi chuyện giải quyết xong xuôi rồi, năm tháng sau này của Từ Hồng Viễn chắc chắn không tốt được, sẽ có nhiều người lên án.
Cũng chắc chắn có người trục lợi từ việc này.
Nhưng những lời này Văn Hưng chỉ đặt trong lòng, tránh bị người này ghi thù, dây vào không tốt.
Văn Hưng ho một tiếng, “Chúng ta đến bệnh viện khác xem đi.”
Ninh Thư à một tiếng, ngồi lên xe máy.
Ninh Thư và Văn Hưng chạy đi khắp các bệnh viện, đều canh trước cửa khoa phụ sản.
Ninh Thư dùng tinh thần lực rà quét những người phụ nữ đi ra, đặc biệt là phụ nữ mang bụng to.
Một ngày trôi đi, Ninh Thư sắp mệt chết rồi, cảm giác tinh thần lực cạn khô.
Văn Hưng cầm đồng tiền.
Nếu mắt kính không thể định vị Dị Hình ký sinh trong thân thể người, vậy chỉ có thể sử dụng biện pháp mất sức nhưng tương đối thôi.