“Cũng không phải đàn ông nào cũng làm ra chuyện dơ bẩn như vậy.” Văn Hưng bình tĩnh nói.
Ninh Thư híp mắt nhìn Văn Hưng, “Tôi cảm thấy đều giống nhau, có vài người trực tiếp, có vài người lại muốn kín kẽ chút.”
“Người vừa rồi là loại trực tiếp khiến người ta ghê tởm, còn giảo biện như anh, là muốn giấu đi bản năng sinh sản một chút, để không đến mức đáng ghét như vậy.”
Văn Hưng: ……
“Có người nào bảo cô rất cực đoan chưa, không hiểu nổi.” Văn Hưng có chút bất đắc dĩ nói.
Ninh Thư nhếch khóe miệng, “Anh không hiểu mà còn cố sức tô trét cho đẹp làm gì.”
“Đồ đẹp mọi người đều thích cô biết không?” Văn Hưng nói, “Tự tiêu khiển rất quan trọng.”
Ninh Thư gật gật đầu, “Đúng thế, nhưng mà tại sao anh lại chia tay bạn gái?”
(Hình như do ổng bảo bạn gái đẹp nhưng nhìn nhiều vẫn chán nên NT kháy :))
Văn Hưng: ……
Không có cách nào nói chuyện nổi, đáng ghét!
“Tôi cảm thấy, người không phân biệt sang hèn, nhưng có phân cao thấp, người mới nãy kia rất thấp kém.” Ninh Thư buông tay nói.
Văn Hưng trầm mặc không nói, có lẽ trong lòng không tán đồng với ý tưởng của Ninh Thư, nhưng cũng không định bác bỏ.
Lại là một tháng trôi qua, có vẻ chuyện Dị Hình đang dần lắng xuống.
Ninh Thư và Văn Hưng tan tầm xong đều đi xung quanh, vẫn không phát hiện Dị Hình.
Nhưng hai người cũng không dám báo lên trên rằng Dị Hình đã hết hoàn toàn thanh, nhỡ chưa hết thì sao?
Trách nhiệm này ai gánh?
Tương lai một vị diện, không ai gánh nổi.
Văn Hưng ngẫm nghĩ nói: “Chuyện này tôi cảm thấy nên báo lên, một vị diện có vô số sinh vật, có lẽ thứ này sẽ tìm vật để ký sinh.”
“Ừm, tôi cảm thấy nên nói theo tình hình thực tế.” Ninh Thư gật đầu đồng ý, không nói theo tình hình thực tế khiến vị diện xảy ra vấn đề, trách nhiệm quá lớn.
“Tôi để hệ thống gửi báo cáo.” Văn Hưng nói, “Cô cũng bảo hệ thống gửi một phần đi.”
Ninh Thư hơi sửng sốt, lập tức gật đầu, “Được.”
“2333, gửi báo cáo đi.” Ninh Thư gọi 2333 trong lòng.
“Trước khi cô nói tôi đã làm rồi.” 2333 nói.
Ninh Thư: →_→
“Mi nói gì?” Ninh Thư hỏi.
“Theo tình hình thực tế, tôi nghi vị diện này sắp thay đổi, tiến hóa ra một loại sức mạnh hệ thống khác.” 2333 nói.
Chẳng lẽ là đại chiến giữa nhân loại và quái vật trung tình?
“Tiến hóa là chuyện tốt, tại sao người bên trên lại khẩn trương như vậy?” Ninh Thư có chút kinh ngạc hỏi.
2333 nghĩ nghĩ, nói: “Có lẽ là sợ trong lúc tiến hóa, hơi không chú ý làm vị diện tự chơi nổ mình luôn.”
“Đặc biệt là thứ này lớn lên quá nhanh, quá khổng lồ, vốn đã trái với quy tắc, vị diện không thừa nhận được.” 2333 nói, “Đây chỉ là ý nghĩ của tôi, cụ thể là do Thiên Đạo mất khống chế hay do vị diện sắp tiến hóa thì tôi không biết.”
Ninh Thư à một tiếng, “Trước kia ta không biết mi uyên bác thế đấy.”
2333 có chút ngượng ngùng nói, “Đây là tri thức dự trữ trong hệ thống, cũng không phải tự tôi biết.”
“Mệnh ta thật khổ, vị diện trước bị mất, vị diện này sắp tiến hóa, nhìn dáng vẻ chắc 80% sẽ chơi quá trớn.” Ninh Thư than thở trong lòng.
2333 lập tức giải thích: “Lần này tôi thật sự không ngờ lại như vậy, nhiệm vụ giả lần này của cô cũng bảo hắn không biết mà.”
“Cô phải tin tưởng tôi.”
Ninh Thư: “Ta tin.” Ta mà chết, mi cũng không tốt được.
“Cô trả lời dứt khoát như vậy tỏ rõ cô không tin tôi.”
Ninh Thư: “Vậy ta không tin mi.”
“Xem đi, tôi biết cô không tin mà.” Giọng 2333 như sắp khóc.
Ninh Thư: “Cút……”
Ninh Thư và Văn Hưng chờ người bên trên, anh trai thơm một thân quân trang xuất hiện trước mặt hai người.
Ninh Thư thu cái bát vỡ để trước mặt lại, nhân tiện bỏ tiền trong bát vào túi.
“Chuyện các người báo cáo là thật sao?” Sắc mặt anh trai thơm lạnh lùng.
Ninh Thư và Văn Hưng liên tục gật đầu.
Anh trai thơm không tra mà thở dài một hơi, xoa xoa chân mày, “Tôi ở lại đây quan sát.”
“Nếu vị diện thật sự xảy ra vấn đề, có lẽ phải để một nhiệm vụ giả lại vị diện này, trong hai người ai tình nguyện ở lại?” Anh trai thơm hỏi Ninh Thư và Văn Hưng.
Ninh Thư nhìn trời, đẩy Văn Hưng, “Anh ta tình nguyện.”
Văn Hưng: ……
Không có một chút tình cộng sự gì.
Văn Hưng yên lặng lui về sau một bước, “Bạn gái tôi còn đang đợi tôi về đấy.”
“Không phải chia tay rồi sao?” Ninh Thư kinh ngạc nhìn Văn Hưng.
“Không có, lòng tôi vẫn yêu cô ấy,” Văn Hưng nói đến là dõng dạc hùng hồn, “Đến khi nước sông cạn kiệt, đông vang sấm dậy, hè mưa tuyết, đất trời hợp làm một, mới cùng người chia lìa.”*
*6 câu thơ cuối bài “Thượng da”, khuyết danh
Ninh Thư: ……
Đcm, phục rồi!
Anh trai thơm gỡ mũ quân nhân trên đầu xuống, lạnh mặt nhìn Ninh Thư với Văn Hưng.
“Chuyện này về sau lại nói, nhưng nếu vị diện thật sự vượt tầm kiểm soát vẫn cần nhiệm vụ giả khống chế cục diện.”
“Chắc chắn có lợi.” Anh trai thơm nói.
Ninh Thư và Văn Hưng nhìn chằm chằm anh trai thơm, lợi gì anh mau nói đi.
“Ai lưu lại thì vị diện này sẽ là của người đó.”
“Từ đây đã là nhiệm vụ giả có thế giới của riêng mình.” Anh trai thơm nói.
Cho vị diện, trong lòng Ninh Thư nhảy dựng, hào phóng thế á?
Ngay sau đó Ninh Thư lại nghĩ, vị diện này có thể vượt qua được vấn đề không còn chưa biết, cho vị diện chính là trói buộc nhiệm vụ giả.
Để nhiệm vụ giả thời thời khắc khắc chú ý tới vị diện này.
Nhưng lại có thể vì vậy mà có được một vị diện, tương đương với kiến tạo một thế giới.
Một bút này…
Ninh Thư cảm thấy tim mình không nhịn được đập nhanh hơn.
Nếu cô đồng ý, thì không cần cực khổ tìm căn nguyên thế giới đã có thể trở thành nhiệm vụ giả có thế giới riêng.
Hai tay Ninh Thư đặt sau lưng, tự véo mu bàn tay mình, bình tĩnh.
Trên đời không có chuyện trên trời tự dưng rơi xuống một cái bánh có nhân, nếu tiếp nhận, tất cả thời gian sẽ hao phí ở trong vị diện này, bởi vì đó là vị diện của mi, mi cần bảo đảm nó sẽ không hỏng.
Văn Hưng quay đầu, đối diện với Ninh Thư, hô hấp cũng có chút hỗn loạn.
Trong đầu Ninh Thư hiện lên đủ loại ý niệm, lùi ra sau một bước, “Tôi phải đi.”
Trước chưa nói chuyện vị diện này là thế nào, anh trai thơm lại đột nhiên hứa hẹn cho nhiệm vụ giả một vị diện.
Chuyện này khiến Ninh Thư kimh hãi, nhưng sau đó, Ninh Thư không muốn phí hết thời gian của mình trên một vị diện.
Hơn nữa vị diện này còn hơi tởm, chưa biết chừng cuối cùng sẽ hỏng luôn.
Cô có thể từ từ xây dựng thế giới.
Anh trai nam nhướn mày, nhìn về phía Văn Hưng, “Vậy anh lưu lại?”
Văn Hưng hơi giãy giụa, so sánh được mất trong lòng.
Nhiệm vụ giả muốn xây dựng vị diện quá khó, nếu bởi vậy mà có được một vị diện, quả là một bước bay vọt lên.
“Vậy tôi có thể rời đi không?” Ninh Thư hỏi anh trai thơm.
Anh trai thơm không để ý lắm gật đầu.
Ninh Thư bảo Văn Hưng: “Chưa biết chừng vị diện này sẽ tiến hóa thành công, đáng giá thử một lần.”
Dù sao kiến tạo thế giới quả thực không phải chuyện ai cũng làm được.
Vật dẫn thích hợp, căn nguyên thế giới, thiếu một cũng không được, mỗi cái đều phải có cơ duyên.
Anh trai thơm liếc Ninh Thư, “Ai nói cho cô biết vị diện này sắp tiến hóa?”