Quý nữ thế gia đều quan tâm Ninh Thư, Liên Kiều vội vàng lấy áo khoác lên người cô, gạt Y Tình sang một bên.
Y Tình cũng không thèm để ý, phủi tảo bẩn trên người, sau đó phát hiện không thấy vòng tay mình đâu.
Y Tình nhảu dựng trong lòng, vòng trên tay cô ta sao không thấy đâu, Y Tình nhìn về phía Ninh Thư đang nhổ nước ra, trên tay người kia cũng không có vòng tay.
Chẳng lẽ rơi trong hồ?
Y Tình khẽ cắn môi, ùm một tiếng lại nhảy xuống hồ nước lần nữa.
Ánh mắt nhóm công tử ở đình cách hồ sen không xa sáng lên, trước không có cơ hội, bây giờ có thêm cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân.
Cả đám đều xoa tay hầm hè muốn xuống cứu người.
Ninh Thư hộc tảo trong miệng ra, nhìn thấy đám công tử ngo ngoe rục rịch muốn cứu người, vội vàng nói: “Ngăn cản đám kia cho ta.”
“Y tiểu thư, ngươi mau đi lên.” Ninh Thư hô lên.
Y Tình ngoi đầu lên, hít sâu một hơi, sau đó lại lặn xuống.
Ninh Thư tính nhảy xuống túm Y Tình lên.
“Tiểu thư, người không thể xuống nữa.” Liên Kiều giữ chặt Ninh Thư.
Trong lúc đó Y Tình lại ngoi lên lặn xuống tiếp tục tìm vòng tay của mình.
Đó là bảo bối của cô ta, tuyệt đối không thể bỏ.
“Ùm” một tiếng, một người đàn ông nhảy xuống nước, mạnh mẽ bơi về phía Y Tình.
Cuối cùng thành công ôm Y Tình vào ngực.
Y Tình vốn đã hết sức, bị Trác Triệt Nhiên ôm vào ngực cũng không thể động đậy.
Y Tình cùng Trác Triệt Nhiên lên bờ, Ninh Thư nhanh chóng gọi Liên Kiều lấy áo choàng mỏng phủ cho Y Tình.
Trác Triệt Nhiên trực tiếp đẩy Liên Kiều ra, Liên Kiều bị đẩy ngã xuống đất, đau đến kêu một tiếng.
Trác Triệt Nhiên lấy áo khoác gã sai vặt đưa qua, phủ thêm cho Y Tình sắc mặt trắng bệch.
Trác Triệt Nhiên lạnh nhạt nhìn Ninh Thư, “Hôm nay bổn thế tử xem như được chứng kiến gia giáo của phủ Tuyên Bình Hầu.”
Ninh Thư không chút hoang mang hành lễ với Trác Triệt Nhiên, “Tiểu nữ không biết có nơi nào làm không đúng, chọc cho thế tử khó chịu trong lòng.”
“Đối với chuyện xảy ra với Y tiểu thư, tiểu nữ cảm thấy thật có lỗi, cho nên trước đó đã sai người ngăn cản những công tử bên kia, tránh cho có người mưu đồ gây rối.”
Trác Triệt Nhiên nhìn Ninh Thư, mặt mày gã như ngọc, nước tích trên tóc lăn xuống, xẹt qua mặt, gã a một tiếng.
Ninh Thư: Bà mày cũng ha ha ha ha……
“Tiểu nữ không biết ngươi chạy từ đâu ra, nhưng ngươi làm như vậy đã phá hỏng danh dự Y tiểu thư.”
Anh hùng cứu mỹ nhân chơi vui nhỉ, trâu quá nhỉ, nhiều người nhìn như vậy, ngươi là người đã có hôn ước lại ôm người phụ nữ khác, còn phủ thêm áo cho người ta.
Hơn nữa còn trước mặt vị hôn thê.
Đây là cách yêu à?
Không màng người mình yêu phải chịu những lời đồn đãi vớ vẩn.
Ngầu lắm, không sợ bất cứ đồn đãi vớ vẩn gì.
Nhưng lại khiến người phụ nữ của mình bị đồn đãi lung tung.
Ninh Thư lấy áo choàng trong tay Liên Kiều, đi qua xốc áo khoác Trác Triệt Nhiên khoác lên người Y Tình ra, phủ cái áo trong tau cho Y Tình.
Y Tình bấy giờ mới phản ứng lại, đè xuống kinh hoảng mất vòng tay, hành lễ với Trác Triệt Nhiên, không nói gì.
Trác Triệt Nhiên nhìn chằm chằm Ninh Thư và Y Tình.
Cuối cùng đặt mắt lại chỗ Y Tình, bảo cô ta: “Lại đây, ta sai thị vệ đưa ngươi về, ngươi không nên tới nơi này.”
Ninh Thư suýt nữa không khống chế được trợn trắng mắt.
Tự cho là mình ghê gớm lắm, Y Tình lại bị đặt lên lò lửa.
Ánh mắt người xung quanh nhìn Ninh Thư và Y Tình đều không giống nhau.
Từ trình độ nào đó mà nói, Trác Triệt Nhiên đang lợi dụng người xung quanh bức ép Y Tình.
Như lúc thông báo kêu tới một đám người, người xung quanh đều ầm ĩ hô hẹn hò hẹn hò.
Lúc không thích người đó sẽ chỉ cảm thấy xấu hổ không xuống đài được.
Đặc biệt là ở cổ đại, phụ nữ coi danh tiết như trời, hành động của Trác Triệt Nhiên chính là đang nói cho người xung quanh biết bọn họ có quan hệ ái muội.
Xong chốt câu, ta muốn cho người trong thiên hạ đều biết ngươi là nữ nhân của ta.
Thử hỏi có khí phách hay không?
Y Tình vốn vì mất vòng tay đã bực bội muốn chết, hiện tại bị Trác Triệt Nhiên uy hiếp như vậy lại càng bực bội, thật sự tiến lùi đều không được.
Ninh Thư mở miệng nói: “Thế tử, có thể để chúng ta đi đổi quần áo không?”
Trác Triệt Nhiên lúc này mới chú ý thấy dưới chân Y Tình và Ninh Thư đã rỏ nước tí tách.
Làn váy đang nhỏ nước tong tỏng.
Trác Triệt Nhiên vội vàng vẫy tay kêu thị nữ đưa quần áo tới.
Ninh Thư bảo Y Tình: “Y tiểu thư, ngươi cùng ta đi thay quần áo đi.”
Y Tình nhìn thoáng qua Trác Triệt Nhiên, đi cạnh Tô Trúc Như lại không xấu hổ lắm.
Y Tình gật đầu với Ninh Thư.
Ninh Thư cùng Y Tình lên xe ngựa đổi quần áo.
Cảm xúc Y Tình trầm xuống, ngồi trong xe ngựa phát ngốc.
Ninh Thư nhỏ giọng gọi: “Y tiểu thư.”
Y Tình phục hồi tinh thần, “Ta và vị hôn phu ngươi không có bất cứ quan hệ gì.”
Ninh Thư lau tóc ướt, không để ý lắm nói: “Ừ, ta biết.”
Y Tình sửng sốt, không biết nên nói gì nữa, cô muốn cô và Trác Triệt Nhiên tuyệt đối trong sạch, cũng không có khả năng xảy ra chuyện gì.
Nhưng dù sao tâm tư Trác Triệt Nhiên đối với cô cũng rõ như ban ngày.
Có đôi khi Y Tình cũng không biết Trác Triệt Nhiên coi trọng cái gì ở mình, có phải bởi vì quân đoàn trong tay cô?
Nhưng bây giờ không có vòng tay, chuyện quân đoàn có lẽ không thể, không đủ đồ cung cấp.
Trong lòng Y Tình rối như tơ vò.
Y Tình vốn là một nữ cảnh sát, hiểu cách dùng súng ống.
Trong tay cô có vũ khí lợi hại mới có thể quản lý mời chào người
Quân đoàn có nam có nữ, nam không phục bị cô bắn một phát doạ, có lẽ an phận rồi, nhưng không đại biểu cho việc sẽ không phản bội.
Trước kia có vòng ngọc làm hậu thuẫn, Y Tình không sợ có ai phản bội, nhưng bây giờ đằng sau có đủ nỗi lo, Y Tình suy nghĩ nhiều hơn.
Y Tình càng nghĩ càng nóng nảy, nói với Ninh Thư: “Tô tiểu thư, thân thể ta có chút không thoải mái, ta muốn về trước.”
Ninh Thư hỏi: “Chỗ nào không thoải mái à, vậy ngươi về trước đi, nhớ ăn thứ gì thúc đẩy nôn, nước hồ sen rất bẩn.”
Y Tình gật đầu, rời đi với nha hoàn của mình.
Y Tình đang tránh Trác Triệt Nhiên.
Ninh Thư bảo 2333: “Ngươi hấp thu rồi?”
“Ừ.” 2333 nói, “Năng lượng thứ này rất nhiều, khí vận đoạt được cũng rất nhiều.”
“Nó quá phạm quy, về sau còn có thể chế ra xe tăng, máy bay đánh bom.”
Ninh Thư: ……
Hoàn toàn là một phía tàn sát, dùng máu rửa đám người có dị tâm.
Khó trách Trác Triệt Nhiên được xưng là đế vương muôn đời có một không hai, thống nhất nhiều quốc gia như vậy mà.
Thật ra cũng không phải là thống nhất, mà là khiến những tiểu quốc kia phải tiến cống, đúng giờ có mặt .
Thế lớn thiên hạ, chia lâu rồi lại hợp, hợp lâu rồi lại chia*, dùng vũ lực cường đại để khiến những người đó kinh sợ, xong cho họ giữ chủ quyền đất đai.
*Câu mở đầu truyện Tam quốc
Làm người ta nghẹn khuất đến độ chỉ có thể chấp nhận.
Tất thảy đều dựa vào vũ khí Y Tình cung cấp.
Mà hiện tại Y Tình có quân đoàn, cũng có vũ khí, nhưng sẽ không làm vị diện chịu quá nhiều gánh nặng.