Tuyên Bình Hầu không kiên quyết gả cô qua cũng coi như thương con.
Thật ra chỉ là con gái, gả qua cũng được, cùng lắm thì hy sinh một đứa.
Nhưng đau lòng con gái là lý do đầu tiên, lý do thứ hai, ngươi nhằm vào ta như thế, ta còn gả con gái cho ngươi, cơn giận này không nguôi nổi.
Tuy nói để con gái mang danh nhiễm bệnh hiểm nghèo, song có thể nuôi nó cả đời, chứ hơi đâu gả con gái phủ Tuyên Bình Hầu qua cho người ta giẫm đạp.
Phủ Tuyên Bình Hầu không đê tiện như vậy.
“Phủ Tín Vương khinh người quá đáng.” Tuyên Bình Hầu tức muốn chết, cơn tức còn nghẹn trong họng. Đã cho tiền còn phải khen ngợi người cướp tiền.
“Cha, con gái luôn ở trong hậu trạch, không rõ có chuyện gì, tại sao Thế tử điện hạ lại nhằm vào cha?” Ninh Thư tò mò hỏi.
“Chính kiến của cha và Tín Vương có khác biệt gì sao?”
Tuyên Bình Hầu uống một ngụm trà, liếc mắt nhìn Ninh Thư, “Lúc cha con lên triều chỉ buồn ngủ muốn chết.”
Ninh Thư nháy mắt hiểu ra, Tuyên Bình Hầu không tham dự loại chuyện này, cứ kiếm tiền kiếm tiền, làm túi tiền của Hoàng gia, đây là con đường sinh tồn của phủ Tuyên Bình Hầu.
Ninh Thư từ trong tay áo lấy ra một trang giấy, nói: “Cha, người nhìn xem.”
Tuyên Bình Hầu phủ nhận lấy nhìn qua, “Con thu thập bút tích của ta làm gì?”
“Cha, người nhìn kỹ một chút.”
Tuyên Bình Hầu cẩn thận xem xét, “Tìm thấy ở đâu?”
“Có vẻ như biểu ca rất ngưỡng mộ cha, đang bắt chước bút tích của cha.” Vẻ mặt Tuyên Bình Hầu biến đổi.
“Chẳng lẽ là mưu đồ sản nghiệp Tô gia ta?”
Ninh Thư: …
“Cha, không riêng gì chuyện nảy sinh mưu đồ với Tô gia, nếu như làm chút chuyện khác.”
“Được rồi, về sau con ít đi ra ngoài, dưỡng bệnh cho tốt.” Tuyên Bình Hầu phất tay với Ninh Thư.
Ninh Thư hành lễ, Vinh Quốc Phu nhân lo lắng nhìn Ninh Thư, Ninh Thư chậm rãi mỉm cười với bà.
Vốn dĩ cô cùng Trác Triệt Nhiên không có kết quả tốt, bây giờ như vậy, vẫn còn cả phủ Tuyên Bình Hầu ở phía sau.
Dù thế nào cũng tốt hơn lúc trước, mưa gió bấp bênh, ngay cả căn nhà cũng không có.
Liên Kiều nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười nhạt một tiếng, cô không hề đáng thương.
Càng sẽ không đi tranh chấp với phủ Tuyên Bình Hầu, nói không để ý hạnh phúc của cô blah blah…
“Về sau đừng bày ra cái dạng này.” Ninh Thư cười híp mắt nói.
“Tiểu thư còn cười được, thật là, về sau người khác sẽ nhìn người thế nào đây.”
Ninh Thư không quan trọng, nhiều miệng như vậy, căn bản không quản được, cho nên cũng chỉ có thể bịt tai trộm chuông, cái gì cũng không nghe thấy, ai thích nói thì nói.
Tinh thần AQ* rất quan trọng.
*Nhân vật trong tiểu thuyết “AQ chính truyện” của Lỗ Tấn, AQ nổi tiếng vì phương pháp thắng lợi tinh thần. Ví dụ như mỗi khi anh bị đánh thì anh cứ nghĩ “chúng đang đánh bố của chúng”.
Sau đó ít lâu, Tuyên Bình Hầu thông báo nữ nhi nhiễm bệnh hiểm nghèo, phủ Tín Vương và phủ Tuyên Bình Hầu không thích hợp kết thân gia, vì vậy hủy bỏ hôn ước.
Lần từ hôn này hai bên đều muốn, Thánh thượng cảm thấy không thể cho cháu mình cưới một nữ nhân mắc bệnh.
Từ hôn thuận lợi ngoài ý muốn, hai bên thu hồi hôn thư.
Sau đó Ninh Thư bị kinh thành chê cười, nói cô không có phúc khí, không thể trở thành Thế tử phi.
Ngay cả hạ nhân phủ Tuyên Bình Hầu cũng nhìn Ninh Thư với ánh mắt quái dị.
Xảy ra loại chuyện này, bị hao tổn chính là danh tiếng bên nữ.
Ninh Thư vô cùng bình tĩnh, lúc không có chuyện gì làm sẽ đi xoa bóp thân thể cho lão thái quân, Vinh Quốc Phu nhân luôn đưa đồ tốt tới phòng cô.
Gióng trống khua chiêng, hiển nhiên là muốn cho Ninh Thư chỗ dựa.
Hiện tại không ai cản đường Trác Triệt Nhiên, không biết Trác Triệt Nhiên còn có thể ra tay đối phó với Tuyên Bình Hầu hay không.
Phong cách làm việc của Trác Triệt Nhiên Ninh Thư có hơi không đoán được, có đôi khi nhổ cỏ tận gốc, có đôi khi lại là chạm đến rồi thôi.
Ninh Thư làm như không thấy những ánh mắt xung quanh, nên làm gì thì làm đó, thân nhiễm bệnh hiểm nghèo gì gì, chỉ là cái cớ.
Ninh Thư không tức giận, Liên Kiều lại cả ngày tức giận như con cóc, cả bụng lửa giận, vừa nghe thấy lời gì không hay là lại giận đến muốn bùng nổ tại chỗ.
“Tiểu thư, người còn có thể thêu hoa, người có biết những người đó đang nói cái gì hay không?” Liên Kiều hận không thể đoạt kim chỉ trong tay Ninh Thư đi.
Ninh Thư bình tĩnh nói: “Ngươi tức giận thì người ta không nói chắc, được rồi, không có gì phải tức giận.”
“Tiểu thư, người muốn xuất gia đất à?” Liên Kiều nhìn cái dạng này của Ninh Thư, “Tiểu thư, người lạnh lòng rồi sao?”
Ninh Thư: …
“Trong lòng tiểu thư ngươi vô cùng nhiệt huyết, tha thiết yêu thương cuộc sống, tha thiết yêu thương sinh mệnh.”
Liên Kiều: …
Liên Kiều còn muốn nói gì, bên ngoài viện có chút động tĩnh, Liên Kiều vội vàng đi ra.
“Tiểu thư, người gác cổng tới nói, cửa sau có ăn mày tới.” Liên Kiều nói.
Ninh Thư gật đầu, “Đưa chút màn thầu cho những người đó, ngươi đi hỏi xem có chuyện gì?”
Cho dù có ăn mày tới phủ Tuyên Bình Hầu phủ cũng không kỳ quái, mọi người đều biết phủ Tuyên Bình Hầu tài đại khí thô, có đôi khi còn có đồ ăn.
“Dạ.”
Ninh Thư cầm kim chỉ, tiếp tục thêu đồ chúc thọ.
Không bao lâu, Liên Kiều đã trở lại, nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, bây giờ thế tử điện hạ nghênh ngang tới Y gia, mọi người đều biết Trác Triệt Nhiên vừa ý tiểu thư Y gia.”
“Nói là vì Y gia nên tiểu thư mới từ hôn.”
Liên Kiều nhìn Ninh Thư vẻ mặt bình tĩnh, giậm chân, “Tiểu thư.”
Liên Kiều quả thực hận rèn sắt không thành thép, Hoàng Đế không vội thái giám gấp.
Ninh Thư có chút bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi muốn ta phải thế nào, ta đã không còn quan hệ gì với thế tử phủ Tín Vương nữa, làm gì cũng thành trò cười cho người ta, có cả đống người đang chờ hóng chuyện đấy.”
“Thật là khiến người ta nghẹn khuất.” Liên Kiều xoa xoa ngực, “Tiểu thư nên cho tiểu thư Y gia ít sắc mặt xem.”
“Cho rồi thế nào?” Muốn làm gì thì cũng phải là đì chết Trác Triệt Nhiên.
Áp bức một người phụ nữ, Trác Triệt Nhiên sẽ còn người khác, phụ nữ nhiều như rau dại, một người lại một người.
Cho dù Trác Triệt Nhiên đồng ý với điều kiện một đời một kiếp một đôi mình với Y Tình, cũng không đại biểu Trác Triệt Nhiên sẽ không nhìn trúng những người khác.
Trong lòng Liên Kiều bây giờ rất muốn chửi, thật là hận không thể nhai sống Y Tình.
Liên Kiều dù sao cũng chỉ là cô nương mới mười mấy tuổi, gặp phải loại chuyện này, không tức mới lạ.
Ninh Thư lắc đầu, có gì mà tức giận.
Ninh Thư buông thêu phẩm, đi thỉnh an Vinh Quốc Phu nhân, Vinh Quốc Phu nhân có lòng áy náy với Ninh Thư, cái gì tốt đều đẩy vào ngực Ninh Thư.
“Hôm nay thân thể thế nào?” Vinh Quốc Phu nhân hỏi Ninh Thư.
Ninh Thư cười nói: “Nhìn mặt con gái toàn hoa đào, mỹ lệ như thế, tự nhiên thân thể đều tốt.”
“Ba hoa.” Vinh Quốc Phu nhân liếc Ninh Thư một cái.
“Cha có nói với người chuyện trên triều đình không, phủ Tín Vương còn nhằm vào cha không?” Ninh Thư hỏi.
Vinh Quốc Phu nhân ngẫm nghĩ, nói: “Việc này cũng không nghe cha con nói nữa, nhưng lại quyên một trăm vạn lượng bạc, bảo là Hán Dương bạo động.”
Ninh Thư hiểu, Trác Triệt Nhiên vẫn không có từ bỏ ý đồ nhằm vào phủ Tuyên Bình Hầu.
Có thể là tiền của Tuyên Bình Hầu thật sự quá chói mắt.
Có tiền có thể sai quỷ khiến ma.
“Có bạo dân vọt thẳng vào huyện nha, làm bị thương không ít người, phải nộp tiền tiếp làm cha con mấy ngày đều không ngủ ngon.” Vinh Quốc Phu nhân thở dài.
Ninh Thư nghĩ nghĩ nói: “Mẹ, sinh ý phủ Tuyên Bình Hầu làm lớn quá.”
Có thịt mọi người cùng chia mới là chính đạo, như vậy thật bất đắc dĩ.
Thánh thượng khẳng định đang bất mãn chút tiền ấy, muốn lấy một chén canh từ phần sinh ý của Tô gia.