Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1620: Hệ thống giao dịch (31)



Edit: Rin

Beta: Bạc Hà

Hệ thống 65892 cảm thấy khá xấu hổ, nói Ninh Thư không cần để trong lòng, coi như không nghe được lời này.

Nếu cảm thấy áy náy thì tới trợ giúp chủ nhân của bé.

Ninh Thư: …

Cô áy náy bao giờ, bé loli này cũng thật là…

Mỗi lần trò chuyện cùng hệ thống 65892, Ninh Thư lại cảm thấy trong lòng như có dao chọc vào.

Không so sánh sẽ không có tổn thương.

Có điều Ninh Thư cũng không hy vọng 2333 quan tâm mình kĩ quá, dù sao cô cũng không phải không thể nói chuyện với người khác.

Sau khi nói chuyện với hệ thống 65892 lại có thông báo, Ninh Thư nhấn mở, là Mai Tử Khanh đã lâu không thấy gửi tin nhắn.

Ninh Thư: Có chuyện gì?

Mai Tử Khanh: Muốn làm nhiệm vụ cùng tôi không?

Ninh Thư nghĩ nghĩ hỏi: Nhiệm vụ gì?

Mai Tử Khanh: Là thế giới có vũ khí hình người, muốn làm không?

Vũ khí hình người?

Lại cái thế giới quái quỷ gì thế?

Thế giới quan mỗi một giây đều thay đổi liên tục.

Ninh Thư nghĩ nghĩ: Được, tôi nhận, có điều phải đợi một thời gian, tôi muốn đi lĩnh ngộ pháp tắc.

Mai Tử Khanh: Hiện tại cô đang lĩnh ngộ pháp tắc gì?

Ninh Thư: Thủy pháp tắc.

Mai Tử Khanh: Bây giờ tôi đang ở Thủy Thành, cô đến đây đi.

Ninh Thư: Được.

Ninh Thư đóng hệ thống trò chuyện, thêm 3 điểm thuộc tính vừa có được rồi đi tìm Mai Tử Khanh.

Họ tên: Ninh Thư

Tuổi: 27

Cấp bậc: Nhiệm vụ giả siêu cấp

Thẻ tích phân: 111 + 5 (1 000 000 tính bằng một thẻ tích phân)

Giá trị linh hồn: 2

Giá trị sinh mệnh: 1

Giá trị trí tuệ: 2 + 1

Giá trị may mắn: 2 + 1

Giá trị mị lực: 1

Tinh thần lực: 2

Giá trị vũ lực: 3 + 1

Tư chất: 2

Lực tín ngưỡng: 50 900 + 4000

Công đức: 17 330

Cường độ linh hồn: 20 + 4

Phiếu quyền hạn: 1

Lĩnh ngộ pháp tắc: Không

Danh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, tổ tiên bao dung.

Đạo cụ: Hào quang bình tĩnh, thuốc an thần, hào quang tín niệm, bùa hộ mệnh 4, bùa hộ mệnh bản nâng cấp 2.

Kỹ năng: Kỹ năng đấu súng năm vòng, Kỹ năng vật lộn trung cấp, Tuyệt Thế Võ Công có chút thành tựu, Kỹ năng sử dụng độc tố trung cấp, Kiến thức quản trị doanh nghiệp sơ cấp, Kỹ năng lập trình sơ cấp, Kỹ năng luật sư sơ cấp, Kỹ năng bắt quỷ thiên sư sơ cấp, Kỹ năng chế cổ thuật sơ cấp, Kỹ năng thêu thùa sơ cấp, Kỹ năng nấu nướng sơ cấp.

Hào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chiến sĩ thi đua (Trần Hi chúc phúc), Hào quang thủ lĩnh (Thảo chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc), Chữa bệnh cứu người (Chúc Tố Nương chúc phúc), Nữ tướng khai quốc (Trần Nhị Muội chúc phúc), Luật sư giai nhân (Trương Ninh chúc phúc), Giao tiếp cùng động vật (Bạch Tam Nương chúc phúc, chú thích: Động vật có trí tuệ nhất định mới có thể giao tiếp), Khắc tinh Huyết tộc: Có thể khắc chế âm vật trong độ nhất định như quỷ, ma, ma cà rồng (Jasmine chúc phúc), Trái tim dũng cảm (Vương Anh chúc phúc).

Ninh Thư đứng trong lối đi đến không gian pháp tắc, sau một trận xoa tròn bóp nắn, đứng ở trên phiến đá xanh trong không gian.

Cảm giác người chế tạo không gian thẩm mỹ không quá tốt, không gian thế giới nào cũng đều giống nhau.

Thẩm mỹ hạn hẹp.

Ninh Thư mở hệ thống trò chuyện hỏi Mai Tử Khanh: Cô ở đâu?

Mai Tử Khanh: Chúng ta gặp nhau ở quán rượu đi.

Ninh Thư đi đến quán rượu, lúc đến nơi Mai Tử Khanh đã ở đó rồi, vẫy vẫy tay với Ninh Thư.

Ninh Thư đi qua, nhìn thấy cả người Mai Tử Khanh đều mang theo hơi nước, nhưng trên người lại không hề bị ướt.

Hẳn là Mai Tử Khanh đã tiến thêm một bước.

Ninh Thư ngồi đối diện Mai Tử Khanh, nói: “Cô mạnh hơn trước kia nhiều.”

Mai Tử Khanh vén tóc, “Tôi tiến bộ quá ít, đều dựa vào tích lũy theo thời gian.”

“Có đôi khi cảm thấy thật thất bại, cô biết không, lúc tôi còn đang lĩnh ngộ pháp tắc thì bên cạnh có một thằng nhóc đã lĩnh ngộ được, tức gần chết.” Mai Tử Khanh lắc đầu, “Tôi thực sự muốn giết thằng nhóc đó, nó đả kích sự tự tin của tôi.”

Ninh Thư: …

Quả thật là một chuyện rất mang tính đả kích.

Ninh Thư an ủi Mai Tử Khanh, “Cô còn tốt, lần trước tôi lĩnh ngộ còn chẳng biết đã ngủ bao lâu.”

Mai Tử Khanh: …

“Cô còn kỳ lạ hơn tôi, vậy mà có thể ngủ?” Mai Tử Khanh vẫy tiểu nhị, gọi một phần bánh ngọt.

Ninh Thư gọi hai cốc đồ uống nóng, vừa uống vừa hỏi: “Tại sao nhiệm vụ này lại tìm tôi?”

“À, bối cảnh thế giới tương đối rộng, vị diện quá lớn, một nhiệm vụ giả chả ăn thua gì, cho nên càng nhiều càng tốt.” Mai Tử Khanh nói.

Ninh Thư gật gật đầu.

“Ăn đi, ăn xong lại đi lĩnh ngộ pháp tắc.” Mai Tử Khanh nói.

Ninh Thư gật đầu.

Hai người từ trong quán rượu đi ra liền tìm một nơi lĩnh ngộ pháp tắc.

Mai Tử Khanh lĩnh ngộ được một ít pháp tắc, tìm một nơi pháp tắc tương đối mạnh, còn Ninh Thư… chưa kịp bước vào đã phải chịu sức ép.

“Cô đi đi, tôi ở đây lĩnh ngộ.” Ninh Thư nói.

Ninh Thư ngồi xếp bằng xuống đất, bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc.

Nhắm mắt lại, Ninh Thư cảm giác như đang trôi trên biển, những con sóng dập dềnh nhẹ nhàng.

Mẹ nó, lại muốn… ngủ.

Ninh Thư bóp đùi, chết tiệt, hy sinh lớn như vậy, liều mạng tiến vào không gian pháp tắc, không phải tới để ngủ.

Ninh Thư hận bản thân rèn sắt không thành thép.

Ninh Thư ưỡn thẳng lưng, nghiêm túc lĩnh ngộ pháp tắc, bên tai giống như có tiếng sóng, tiếng nước tí tách nhỏ giọt, lại giống như có tiếng sóng thần mênh mông, tiếng sóng như muốn xé nát trái tim.

Đủ loại thanh âm vang bên tai Ninh Thư.

Sau đó Ninh Thư lại ngủ.

Ngủ rất say, không cần nghĩ điều gì, cô giống như không có suy nghĩ, cũng không thể nghĩ.

Không cần lo lắng, không cần làm gì cả, chỉ muốn ngủ một giấc như vậy.

Ừm, lĩnh ngộ gì đó cút sang một bên, cô muốn ngủ.

Ninh Thư cảm thấy mình như cá bơi trong biển lớn, vui vẻ vô cùng.

Một cơn sóng ập tới, cá con bị đánh lên bờ, dùng sức nhảy nhót, sau đó Ninh Thư tỉnh lại.

Lúc này Ninh Thư đang ôm cột đá ven đường, ngủ đến nước miếng chảy ròng.

Cũng may là trạng thái linh hồn, không thì sẽ bị người ta cướp sắc.

Ninh Thư cảm thấy rất may mắn, mặc dù hình như cô nghĩ hơi nhiều.

Mai Tử Khanh ở một bên yên lặng nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư đứng lên hỏi: “Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Tôi không biết, nếu là ở Thời Gian Thành, cô ngủ như vậy đoán chừng sẽ không tỉnh lại, hoặc là linh hồn bị tiêu hao hết.” Mai Tử Khanh lạnh nhạt nói, trên trán toát ra một tầng mồ hôi.

“Lúc nãy cô nói cô ngủ tôi còn tưởng là cô nói đùa.”

Ninh Thư: Tôi có thể làm gì, tôi cũng rất tuyệt vọng!

“Có điều trên người cô có chút hơi nước, chắc là vẫn lĩnh ngộ được chút gì đó.” Mai Tử Khanh nói.

Ninh Thư nhìn nhìn thân thể của mình, “Không có, tôi chẳng lĩnh ngộ được cái gì hết.”

“Muốn lĩnh ngộ một loại pháp tắc phải biến bản thân thành chính loại pháp tắc ấy, hoà mình vào pháp tắc, sau đó vận dụng pháp tắc.” Mai Tử Khanh nói, “Linh hồn cô có hơi nước, chắc là đã bắt đầu lĩnh ngộ pháp tắc rồi.”

Ninh Thư: Quỷ mới biết chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ ngủ cũng có thể lĩnh ngộ pháp tắc.

Kì lạ!

Nếu thực sự dễ dàng như vậy đã không đến mức làm bao nhiêu người rơi vào xoáy cát, lựa chọn lui một bước tu luyện chú mà không lĩnh ngộ pháp tắc chân chính.