Mọi người đều nghiêng về phía trước rồi lại nặng nề ngã trở về.
Mai Tử Khanh vén màn xe, hỏi người đánh xe: “Sao vậy?”
Phu xe chỉ xuống đất, một đứa bé năm sáu tuổi nằm trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
”Sao lại có đứa bé ở đây?” Mai Tử Khanh cau mày hỏi.
Ninh Thư nhảy xuống xe ngựa, đi đến trước mặt đứa nhỏ.
”Cẩn thận chút.” Lal bảo vệ Ninh Thư.
Ninh Thư xách áo đứa bé, lay lay, ”Đừng ngủ nữa.”
Mai Tử Khanh xuống xe ngựa, hỏi: ”Cô biết đứa trẻ này à?”
“Không quen, mới gặp một lần thôi.” Ninh Thư dùng sức lắc lắc nó.
Đứa nhỏ mở to mắt, vươn tay phải cào mặt Ninh Thư, Ninh Thư trực tiếp ném nó ra ngoài.
Bụp bụp rơi xuống đất làm cả đống bụi bay lên.
Mọi người: ……..
Thật tàn bạo!
Đứa bé đứng lên, chỉ vào Ninh Thư mà hô: “Cô quả là đồ đáng ghét.”
Ninh Thư cười ha ha, cô vẫn chưa quên tên nhóc này đêm qua đâm đâm chọt chọt xác thú mặt trăng đâu, chết rồi còn không tha.
Mai Tử Khanh xoa xoa ấn đường, có chút mệt mỏi nói: ”Đây là con cô à?”
”Cút đi, sao con lại là vũ khí được.” Ninh Thư tức giận, ánh mắt tạm dừng trên cổ tay Mai Tử Khanh.
Mai Tử Khanh một đêm không nghỉ ngơi tốt, nhìn thần sắc còn mỏi mệt, không ngừng xoa ấn đường, lộ ra cổ tay, trên cổ tay lờ mờ có một vết đỏ.
Vết đỏ đó không quá rõ ràng, nhưng Ninh Thư vẫn ghi nhớ lại.
Đứa nhỏ grào một tiếng như hổ con, tiến về phía Ninh Thư, nhe răng trợn mắt.
Ninh Thư đè lại đầu của nó, tên nhóc giương nanh múa vuốt nhưng không với được đến Ninh Thư.
”Rốt cuộc nhóc muốn làm gì?” Ninh Thư hỏi, ”Nếu không nói thì tôi sẽ chém nhóc làm hai nửa, nhóc là vũ khí gì ấy nhỉ.”
Mai Tử Khanh nhìn lướt qua mu bàn tay đứa nhỏ thấy ấn ký mơ hồ, ”Sao cô lại chọc phải một vũ khí sa đọa vậy.”
”Vũ khí sa đọa?” Năm vũ khí của Mai Tử Khanh rất kinh ngạc, ”Khó trách tôi cảm thấy không thoải mái.”
Ninh Thư cười tủm tỉm nhìn năm vũ khí của Mai Tử Khanh: ”Muốn hắc hóa chơi một chút không, có thể thoát khỏi trói buộc vũ khí đó, không cần dựa vào con người để kiếm thức ăn, muốn ăn thì tự làm thôi.”
Gương mặt trường thương Ban lạnh lùng nhìn Ninh Thư, châm chọc nói: ”Nếu trở thành vũ khí sa đọa tốt như vậy, sao không để vũ khí của cô sa đọa đi.”
Ninh Thư nhún vai, ”Sao lại để vũ khí của ta hắc hóa được, sau khi hắc hóa, mỗi ngày vũ khí đều phải chịu đau đớn, muốn tự do cũng phải trả cái giá lớn.”
Bị cảm xúc tiêu cực bủa vây, bị tổn thương là chính bản thân vũ khí đó.
”Vậy cô còn muốn chúng tôi hắc hóa, cô không thấy bất an à?” Vũ khí của Mai Tử Khanh đồng loạt rít gào Ninh Thư.
“Tôi thấy mấy người hình như đều rất muốn tự do, thuận miệng nói vậy thôi, bên này có một vũ khí sa đọa có thể hướng dẫn cho các cậu đấy.” Ninh Thư không có thành ý nói.
Đứa nhỏ liền ngồi phệt xuống đất, hỏi: ”Các người ai muốn sa đọa nào, tôi có thể hướng dẫn.”
Trên trán Mai Tử Khanh giật giật gân xanh, đầu đầy hắc tuyến, “Mau giải quyết chuyện này nhanh, còn lên đường.”
Mai Tử Khanh lên xe ngựa, năm vũ khí cũng nối đuôi mà lên.
Lal bảo vệ Ninh Thư, hỏi: ”Giờ nên làm gì đây?”
Ninh Thư nhìn nhìn tên nhóc ngồi dưới đất, ”Nói đi, nhóc có mục đích gì.”
Nó nói: ”Không biết, không biết, tôi không biết.”
Đứa nhỏ có chút mơ màng, không có mục tiêu, không có việc làm, không biết làm sao vẫn còn sống được.
Nó rút ra con dao ra, nhìn Ninh Thư nói: ”Thân thể con người mềm hơn thú mặt trăng nhiều, lúc dao đâm vào người, chắc cũng không giống ha.”
Ninh Thư: ”Hử!”
“Đừng có vọng tưởng thương tổn chủ nhân tôi.” Cung nỏ Lal che trước mặt Ninh Thư, cảnh giác căng thẳng mà nhìn đứa nhóc kia.
Đứa nhỏ cười châm chọc, tràn đầy ác ý, ”Chỉ bằng anh? Cái thứ tàn phẩm nhà anh nên đứng ở bãi rác kia, loại như anh sao vẫn có người cần vậy.”
Ninh Thư không nói gì, thân thể Lal run run, ”Cậu, cậu ghen tị với tôi, đúng, cậu ghen tị…”
“Tôi mà ghen tị với phế phẩm á.” Thanh âm nhóc quỷ này có chút bén nhọn, ”Giờ tôi liền giết anh.”
Ninh Thư giơ chân, đạp bay tên nhóc, lôi Lal lên xe ngựa.
Mai Tử Khanh hỏi: ”Giải quyết xong rồi?”
”Xong rồi, đi thôi.” Ninh Thư bình tĩnh nói.
Lal: …
Xe ngựa lại bắt đầu di chuyển, nhóc quỷ kia chạy theo sau, ”Đồ đáng chết, tôi nhất định sẽ giết cô, cô đá tôi, tôi phải cắt chân cô, tay cô đẩy tôi, tôi phải tháo tay cô xuống.”
Ninh Thư vén mành xe, nhô đầu ra nói, ”Có giỏi thì cứ đến đây, chạy nhanh lên, đừng vừa đi đã mất dấu, cố lên nào.”
Đứa nhỏ đuổi theo xe ngựa, chạy đến đầu chảy đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng.
Mai Tử Khanh đỡ trán, ”Bị vũ khí sa đọa theo dõi là không chết không ngừng, sao cô lại chọc phải nó, đến lúc đó xảy ra chuyện gì lại còn phải đề phòng tiểu quỷ kia.”
Ninh Thư khoát chân, chống cằm, hờ hững nói: ”Tiểu quỷ kia mà đến á, vặn đứt nó chỉ tốn vài phút.”
Ninh Thư nắm lấy tay trường thương Ban, dùng sức vặn, xương cốt hắn liền kêu răng rắc, sắc mặt trường thương Ban lập tức thay đổi.
Ninh Thư thả tay, ”Nhìn đi, sức tôi rất lớn, không sợ trời đất.”
Mấy vũ khí trong xe nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt tràn ngập căm tức.
“Cô đừng nên quá kiêu ngạo, tuy cô là bạn của chủ nhân tôi, nhưng lại làm tổn hại đến vũ khí của chủ nhân, tình bằng hữu giữa cô và chủ nhân thật khiến người ta nhìn bằng cặp mắt khác.”
Ninh Thư nhún vai, không chút thành ý mà nói: “Đây là nể mặt cô ấy rồi, nếu không đã bẻ cậu thành hai nửa .”
Mai Tử Khanh: …
Mai Tử Khanh không nói gì Ninh Thư, cả người vẫn mang bộ tràn đầy tâm sự, có lẽ không rảnh lo lắng cho vũ khí của mình, cũng có thể căn bản chẳng thèm để ý.