Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1637: Tôi trung thành với em (17)



Muốn giết người yêu, một bên là tình yêu, một bên là đạo nghĩa.

Nếu không ngăn cản, không biết còn giết chóc đến bao giờ.

Hình như người yêu Mai Tử Khanh cũng điên rồi.

Một người dịu dàng trở nên điên cuồng.

“Cô sẽ làm thế nào?” Mai Tử Khanh ngẩng đầu nhìn Ninh Thư ở trên cây.

“Chỉ cần cô cho tôi biết, tôi nên làm thế nào, làm sao để thoát khỏi khốn cảnh trước mắt?”

Ninh Thư: →_→

“Cô nói vậy là không đúng rồi, tình yêu là chuyện của hai người, giờ xảy ra vấn đề, hỏi tôi làm gì, lúc các người mật ngọt ân ái triền miên, đâu có suất của tôi đâu.”

Ninh Thư nói quá thẳng, Mai Tử Khanh thở dài, “Thật xin lỗi, tôi biết trong lòng cô không thoải mái.”

“Đúng, rất không thoải mái.”

Ninh Thư nói, “Xuất hiện chút dấu hiệu thì nên lập tức bóp chết, một tha hai tha mới tạo thành cục diện như vậy.”

“Cô lo lắng nếu báo cáo, bên trên xử phạt bạn trai cô, sợ bạn trai cô không đối xử tốt với cô nữa?”

“Nếu thật sự yêu, cô nên thừa nhận tên đàn ông của cô chán ghét dũng khí của cô.” Ninh Thư thở dài, “Tôi biết làm việc đó rất khó, dù sao tôi chưa từng trải qua việc này, việc của hai người tôi khó nói được cái gì.”

Ninh Thư nằm trên chạc cây, lười nhác nói với Mai Tử Khanh.

Tình cảm có ngàn ngàn cái nút, cắt không đứt, gỡ lại rối hơn, vô cùng khó xử.

Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư nói với Mai Tử Khanh: “Chúng ta chia tay tại đây đi, tôi không đi đâu.”

Mai Tử Khanh mấp máy môi, nói: “Ninh Thư, rất xin lỗi, chuyện này là tôi không đúng.”

Ninh Thư xua tay, “Không sao, cùng lắm là chuyện của hai người, bạn trai cô giết nhiều người như vậy, nhân quả báo ứng, kết quả cuối cùng sẽ không tốt được đâu.”

Mai Tử Khanh nói: “Là tôi không đúng, nếu lúc đầu thấy dấu hiệu tôi quyết tâm thì sẽ không phát triển thành như bây giờ.”

Mai Tử Khanh cười cười, lấy một ít lương khô trong lều, đưa cho Lal, nói với Ninh Thư: “Tôi đã nghĩ thông rồi, chuyện này vốn không nên liên lụy tới cô.”

Lal nhận túi đồ, ôm trong ngực, nhìn Ninh Thư.

Dù chủ chân đi đâu hắn cũng sẽ theo đó.

Ninh Thư thở một hơi dài, “Tôi tính đi cùng cô nhìn chút, nếu thật sự xảy ra việc gì, có thể phối hợp với nhau, nhưng mà nói trước, nếu xảy ra gì đó, cô phải yểm trợ cho tôi rời đi, tên đàn ông của cô nhất định sẽ không giết cô.”

Mai Tử Khanh: …

“Không bằng để tôi tự đi, cô đi sẽ cản trở.” Cần cô làm cái lông gì cơ chứ.

Lal hỏi Ninh Thư: “Đi hay không đi.”

“Đi thôi.” Nếu ngăn được bạn trai Mai Tử Khanh, nói không chừng sẽ có công đức đấy.

Hơn nữa, đi đến đây rồi, không thể không đi tiếp.

Mai Tử Khanh như này, Ninh Thư không thích.

Rất nhiều nỗi buồn đều là do tự tìm đến, nếu ái mộ nhau cùng đi, sao không thể giúp đỡ nhau.

Mai Tử Khanh vỗ vỗ vai Ninh Thư, “Lần sau không cần mềm lòng như vậy, tôi biết cô vì tôi mới đồng ý đi.”

“Không, tôi đi là vì công đức.” Ninh Thư lạnh nhạt.

Mai Tử Khanh cụng đầu Ninh Thư, “Về sau đừng mềm lòng, tôi là một ví dụ, biết chưa.”

Người ôm túi đồ, nhìn hai người trán chạm trán vô cùng thân thiết Lal: …

Bầu không khí kì quái này là có chuyện gì?

Trong lòng Lal rất khó chịu, kéo Ninh Thư qua hỏi: “Tuy rằng tôi nghe không hiểu hai người nói gì, nhưng có vẻ là cô bị lừa rồi đó chủ nhân.”

Ninh Thư gật đầu, “Đúng, cô ta lừa tôi, tôi thật tủi thân, tủi thân chết mất.”

Mai Tử Khanh xua tay, “Yên tâm, lời nói dối đầy thiện ý mà thôi, tôi thật sự không tìm được ai mới tìm đến chủ nhân của cậu.”

“Cô biết rõ chủ nhân tôi là một con nhóc nông thôn một nghèo hai trắng, còn cô là thiên kim tiểu thư gia tài bạc triệu, thế mà vẫn lừa chủ nhân tôi.”

Lal đứng trước mặt Ninh Thư, bảo vệ Ninh Thư sau người, sắc mặt khó coi chỉ trích Mai Tử Khanh.

Ninh Thư gật gật đầu, “Đúng, cô ta lừa gạt tôi.”

Mai Tử Khanh: …

Chủ nhân cậu cũng chả phải con nhóc nông thôn gì đâu, cũng không yếu không phải người mỏng manh như tơ trước gió, nắm một phát đã bóp nát xương tay vũ khí, cô ấy là người thường chắc?

Mai Tử Khanh muốn nói tiếp với Ninh Thư, nhưng Lal che kín Ninh Thư.

Mai Tử Khanh: …

Mai Tử Khanh đành phải mang vũ khí của mình đi săn.

Năm vũ khí uể oải theo sau Mai Tử Khanh.

Đợi Mai Tử Khanh đi xa, Lal xoay người hỏi Ninh Thư: “Tôi nghe thấy bạn cô gọi cô là Ninh Thư, cô không tên là Nicole?”

Ninh Thư nhún vai, “Có à?”

“Có mà.” Lal gật đầu, “Tôi nghe rất rõ, thật đó.”

“Đã nói là trong thân thể có hai người, nếu là hai người khác nhau đương nhiên cũng sẽ có tên khác nhau, tôi có tên riêng, Ninh Thư.”

Lal vuốt cằm trầm tư, “Về sau tôi không thể gọi cô là Nicole, phải gọi là Ninh Thư.”

“Tên chỉ là một cách xưng hô, anh tùy ý gọi.” Ninh Thư nhìn xung quanh trái phải một chút, “Tôi mang anh đi săn.”

Lal hóa thành nỏ vào trong tay Ninh Thư.

Ninh Thư cầm nỏ, mặt không đổi sắc đi qua tên nhóc đang đâm thi thể thú mặt trăng.

Đi được vài bước, Ninh Thư lại lùi về, nói với nó: “Vì sao phải làm nhục thi thể thế, đây là cái loại đam mê gì?”

“Tôi rất đau đớn, tôi phải khiến mọi người đau đớn, bao gồm cả cô.” Tên nhóc lấy chủy thủ dữ tợn đâm vào xác thú mặt trăng.

Nhếch khóe miệng, âm u cười với Ninh Thư, “Một ngày nào đó, tôi sẽ dùng dao đâm vào cơ thể cô, máu tươi ấm nóng bắn ra, dao hạ xuống chặt phá trên thân thể mềm mại.”

Ninh Thư nhìn nó bằng nửa con mắt, khinh thường nói: “Đồ ngu, những thứ dơ bẩn này dính trên người mi, sẽ chỉ càng làm mi thống khổ, mục ruỗng càng nhanh, ăn mòn càng nhanh.”

Tên nhóc cười khanh khách, “Tôi đau khổ, tôi đau khổ, tôi đau khổ…..”

“Nếu đã chọn hắc hóa, đây là cái giá phải trả, chấp nhận đi.” Ninh Thư cười tít mắt nói.

“Chủ nhân, đừng nên đổ dầu vào lửa nữa.” Lal không nhịn được nói, thực sự sợ chủ nhân kích thích nó phát điên.

Tên nhóc đâm thật mạnh vào xác thú mặt trăng, nơi bị đâm đã sắp thành thịt băm rồi, xác thú mặt trăng vô cùng thê thảm, hoàn toàn biến dạng.

“Óa há ha ha….” Ninh Thư che miệng cười to, kiêu căng đi qua trước mặt tên nhóc.

Lal: …

Làm vậy ổn không?

Ninh Thư xử lý mấy con thú mặt trăng, chờ Lal ăn xong mới chậm rì rì trở về.

Trở về chỗ đống lửa, Mai Tử Khanh đã trở lại, nhưng mà năm vũ khí của cô đều bị thương trên người.

Đi săn một chút sao lại biến thành thế này?

Thấy Mai Tử Khanh vẻ mặt hờ hững, cũng không trị thương cho vũ khí.

Hiển nhiên là muốn cho mấy vũ khí nếm mùi một chút.

Mai Tử Khanh nhìn thấy Ninh Thư, cười vẫy Ninh Thư, “Cô về rồi, chúng ta cần lên đường.”

Nhóm vũ khí của Mai Tử Khanh: ……

Bà nó, bọn họ so ra còn không bằng một con nhóc nông thôn sao?