Cho dù là tình yêu thì cũng có thể là một bi kịch, đau thấu tim gan.
Có thể hành hạ người ta đến chết.
Ninh Thư suy nghĩ một chút, sau đó đi đến Thủy thành.
Không có chuyện mới như vậy đã từ bỏ, đau khổ cũng chịu rồi, chưa nhận lại được gì Ninh Thư sẽ rất tức giận.
Dù sao làm nhiệm vụ không phải nhất thời, nhiệm vụ giả còn nhiều thời gian.
Đứng trong Thủy thành, Ninh Thư lại nghĩ tới cây thế giới trong phòng đấu giá.
Có vật dẫn thế giới, sau đó tìm đủ năm căn nguyên thế giới là sẽ lại sinh ra một cường giả.
Vấn đề là ai có nhiều công đức như vậy.
Ninh Thư tìm một vị trí, không phải chỗ lần trước, lần đó lúc cô ôm cột khóc không biết có bao nhiêu người bên cạnh.
Tốt hơn là nên thay đổi địa điểm.
Ninh Thư tìm một chỗ ngồi xuống, xếp bằng, nhắm mắt lại, khẩn trương nuốt nước miếng, cô không chắc mình sẽ không gặp lại chuyện lần trước.
Nếu nó đến một lần nữa, cô không biết mình có thể chịu đựng được không.
Một lần lại một lần.
Ngón tay Ninh Thư vô thức run lên.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, bắt đầu thả lỏng.
Ninh Thư rơi vào mê mang, hết thảy xung quanh đều biến mất, cô ngồi trong sương mù dày đặc, không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì cả.
Lại đến rồi à?
Ninh Thư muốn dừng nhưng không dừng được.
Hơi nước xung quanh tràn vào cơ thể Ninh Thư, bên tai tóc rách tiếng nước chảy, có giọt nước nhỏ lên người cô.
Từng chút từng chút nhỏ lên người cô, cảm giác hơi đau. Ninh Thư ngờ rằng theo thời gian, những giọt nước này sẽ xuyên thủng linh hồn cô.
Nước là thứ nhu hòa nhất, nhưng trong nhu có cương.
Hoàng Hà có chín khúc, dù có bao nhiêu cách trở, cám dỗ, dù khó khăn chồng chất thì ý muốn chảy về phía đông cũng chưa bao giờ thay đổi, bước chân hùng hồn dũng cảm chưa từng dừng.
Sóng đánh vào đá ngầm, ngay cả thịt nát xương tan cũng quyết không lùi bước, hết đợt này đến đợt khác, từng đợt sóng anh dũng chém đánh, cuối cùng đá ngầm sẽ bị đánh cho tan nát.
Nước nhỏ vào vách đá, ngày qua ngày, năm lại qua năm, khoá chặt mục tiêu, không nóng không vội, qua ngàn vạn lần “tí tách” đã đục ra một lỗ trên đá cứng, có thể nói là mềm yếu nhất thiên hạ nhưng cũng kiên trì nhất thiên hạ.
Nước thay đổi theo vật chứa, gặp tròn thì tròn, gặp vuông thì vuông, thẳng như đường khắc, cong như rồng, mới nói “Nước không có hình dạng”. Nước vì cơ mà động, vì động mà sống, vì sống mà phát triển, vì vậy nó có sức sống vô hạn.
Nếu tu luyện được đến sức sáng trong như nước, lòng tịnh như nước, còn gì tốt hơn.
Ninh Thư hơi muốn khóc.
Xin cho lòng tôi trong như nước, không gò bó, không bị hạn chế, không cứng nhắc, không cố chấp và không bị vạn vật nhấn chìm.
Lúc Ninh Thư tỉnh lại, lau mặt một cái, cô lại khóc rồi.
Chắc là mùa xuân sắp tới rồi mới đa sầu đa cảm như vậy.
Không đúng, mùa xuân rõ ràng là vạn vật sống lại, mùa động vật giao phối, sao lại đa sầu đa cảm nhỉ.
Ninh Thư dụi mắt, thấy người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc.
Ninh Thư hơi ngạc nhiên, nhìn tôi làm cái gì, chưa thấy ai khóc bao giờ à.
Ninh Thư đứng lên, trạng thái hiện giờ của cô thật sự không thích hợp để lĩnh ngộ pháp tắc.
Ừm, gần đây trái tim cô mỏng manh quá.
Ninh Thư chuẩn bị đến quảng trường giao dịch để xem có tin tức của căn nguyên thế giới không.
Nếu như có thật thì có đập nồi bán sắt cô cũng phải lấy được căn nguyên thế giới về tay.
Ninh Thư quay đầu nhìn người đi theo mình, “Chú đi theo tôi làm gì?”
Là một ông chú râu quai nón, bộ dạng rất thô kệch, có hơi xấu hổ nói với Ninh Thư, “Cô lĩnh ngộ pháp tắc như thế nào vậy?”
“Tôi hỏi có hơi đường đột, nhưng mà cô có thể nói làm sao để lĩnh ngộ pháp tắc không?” Ông chú ria mép hỏi.
Ninh Thư mặt đầy dấu chấm hỏi, “Chú hỏi tôi tôi biết hỏi ai, tôi cũng không biết cách lĩnh ngộ pháp tắc.”