Tiểu bạch xà quẫy loạn bên trong khiến nồi cơm rung lắc bần bật.
An Ngọc Quân hoảng sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, con mình bị cho vào nồi sao?
Khi An Ngọc Quân vừa mới mở nắp nồi, tiểu bạch xà đã lập tức thò đầu ra, lộ ra ánh mắt vô cùng đáng thương.
An Ngọc Quân ôm hai tiểu xà vào ngực, đồng thời cảnh giác nhìn Ninh Thư, đôi chân trần không ngừng lùi về phía phòng khách.
Ninh Thư chun mũi lại, bởi cô ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc xen lẫn cả mùi trứng thối trên người An Ngọc Quân.
Đù má, thứ mùi này mà mix lại với nhau thì phát ngất.
Cô tốt bụng nhắc nhở cô ta tới bệnh viện kiểm tra thân thể, cũng tiện đà lấy ra dị vật còn sót bên trong. Vậy mà …
Thật sự chả biết trong đầu An Ngọc Quân nghĩ gì.
“Anh muốn ăn thịt con tôi sao, anh quả nhiên giống lũ yêu quái đáng sợ kia.” Ánh mắt An Ngọc Quân tràn ngập nỗi thất vọng.
Ninh Thư chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: “Vốn dĩ tôi đã là yêu quái – một yêu quái giết người không chớp mắt, cô có ý kiến à?”
An Ngọc Quân mang theo sự sợ hãi khi đối mặt với lũ yêu quái truy sát cô ta, nhưng đối với Ninh Thư, cô ta không chỉ sợ hãi mà còn mang theo sự trách móc.
Giống hệt một kẻ nhu nhược chỉ biết làm tổn thương người quan tâm mình.
Tiếp theo An Ngọc Quân sẽ chỉ trích cô phản bội sự tin tưởng của cô ta?
“Tôi vẫn cho là anh khác biệt với những yêu quái khác, thâm tâm tôi cũng tin là vậy, nhưng không nghĩ rằng anh lại muốn ăn thịt con tôi.”
Sắc mặt An Ngọc Quân tái nhợt, đã thế còn đi chân trần trên nền nhà lạnh lẽo.
Đúng là không biết trân trọng sức khỏe .
Ninh Thư nghĩ thôi đã thấy mệt.
“Đừng ra vẻ mình là nạn nhân nữa, từ đầu đến giờ tôi chưa từng bắt cô phải tin tôi, cũng chẳng hứa hẹn với cô điều gì.” Ninh Thư nhún vai.
“Mẹ mang theo em gái đi trước, con sẽ lo phía sau.” Tiểu hắc xà dặn dò An Ngọc Quân, cùng lúc đó thân thể của nó dần dần hóa lớn.
Từ một chiếc đầu chỉ to bằng ngón tay cái bỗng chốc hóa to như nắm đấm của người đàn ông trưởng thành, từ một con rắn nhỏ biến thành mãng xà cỡ nhỡ.
Cơ thể nó to lớn, toàn thân một màu đen nhánh, vảy rắn trên người lóe lên ánh sáng kim loại trông vô cùng dữ tợn.
Tiểu hắc xà`vươn thân mình, khè chiếc lưỡi đỏ lòm ra ngoài.
Toàn bộ gian phòng trở nên chật hẹp.
An Ngọc Quân chứng kiến sự biến thân của con trai thì có chút giật mình, xong cũng mặc kệ hết thảy, nhanh chân vọt ra cửa chạy trốn.
Nhưng vừa chạy đến cửa thì bị một bức tường vô hình ngăn chặn lại.
An Ngọc Quân bị phản lực đẩy mạnh trở về, ngã chỏng chơ xuống đất, cũ ngã này làm cô ta đau xuýt xoa, mặt mũi càng trắng bệch, vết thương cũ cũng nứt ra chảy máu.
“Con chim mắt mù, ông làm gì thế?” Tiểu bạch xà thẹn quá hóa giận gào lên.
“Ông nhất thiết phải đối đầu với chúng tôi ư, cha chúng tôi là Xà Vương đấy, ông nghĩ đến hậu quả chưa vậy?”
Ninh Thư nói: “Tôi chẳng làm gì cả, chỉ tại mấy người cứ léo nhéo gây chuyện trước.”
“Gì cơ, chẳng phải ông đã vứt tôi vào nồi, lại còn đùa giỡn muốn xem jj của anh trai, thế mà ông còn dám nói do chúng tôi gây chuyện trước?” Tiểu bạch xà hận không thể cắn chết Ninh Thư.
“Tôi chỉ muốn khám phá khoa học nên mới nhìn jj anh trai nhóc một chút, sao phải căng?” Ninh Thư cà lất phất phơ nói.
Hàng vừa ngon sức lại lớn, khẳng định khi trưởng thành còn mlem hơn nhiều.
Hihi.
Thái độ dửng dưng của Ninh Thư khiến hai tiểu xà tức điên.
“Khám phá khoa học cái cức, có mà ông âm mưu ăn thịt chúng tôi thì có.”
“Kết giới này là sao, ông muốn nhốt chúng tôi ở đây ư?” Tiểu bạch xà phẫn nộ, thân thể đổ về phía trước muốn tấn công.
“Tiểu cô nương này phải dùng tâm mà nói chuyện đi, màn nước này che giấu Yêu khí giúp mẹ các người, không thì mấy người đã bị yêu quái làm thịt từ lâu rồi.”
“Giờ còn nói nó nhốt lại các người, nó vô tội mà?” Tốt hay xấu gì đều do các người nói là được chắc?
Người khắp thiên hạ này ai cũng phải nghe theo các người sao?
Hiện tại lại còn đặt điều với kết giới của cô.
“Á à, hóa ra khi chúng tôi mới đến đây liền bị ông nhốt lại rồi, ông muốn một mình xử lý chúng tôi à?” Tiểu hắc xà khè lưỡi, nghi hoặc nhìn Ninh Thư.
Mắt Ninh Thự giật giật, nói cho cùng thì cô vẫn bị chụp cái mũ xấu xa độc ác sao?
“Nói cho đúng sự thật vào, chẳng phải lúc đầu các người cương quyết đi theo tôi sao, giờ lại mặt dày đổ oan cho tôi?” Ninh Thư lắc đầu.
Không thể để bản thân đuối lý được.
“Còn các người thì sao, ăn của tôi, uống của tôi, đã thế còn mắng chửi tôi thậm tệ, hiện tại còn chụp cái mũ xấu này lên đầu tôi nữa.”
Phải phải, chỉ có mấy người mới làm chuyện đúng đắn, chỉ tâm hồn mấy người mới trong sáng tốt đẹp.
Hiện giờ cô bị coi là người có tâm tư khó đoán – không những giam giữ người tình của Xà Vương mà còn âm mưu ăn thịt con hắn nữa.
Sao lúc đầu các người không nói vậy đi?
Sao phải rối rít cảm ơn tôi vì đã thu nhận mấy người thế?
“Nguyên Lương à, hiện tại chúng tôi phải đi rồi, anh có thể thả chúng tôi không, tôi muốn tìm cha lũ trẻ.” An Ngọc Quân yếu ớt van xin.
“Cảm ơn anh đã cho chúng tôi chỗ tá túc, đợi đến khi tìm được cha chúng rồi tôi trở về cảm tạ anh sau.”
Ninh Thư giật giật mí mắt, lời này sao mà giống lời đe dọa thế.
Tôi có nên tin lời cảm tạ này không?
Hiện tại ba người này giống hệt gân gà, bắt ở lại thì không ổn, mà thả đi cũng không đúng.
Ninh Thư muốn tự vả,đáng lẽ lúc trước cô không nên cứu họ.
Bốn người giằng co một hồi, bỗng mí mắt Ninh Thư giật nảy.
Có người xông vào màn nước.
Ninh Thư nhìn ra ban công thì thấy một người người đàn ông lạ mặt, hắn ta ung dung bước vào nhà.
Người đàn ông này mặc quần tây áo sơ mi, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, nhìn chung khá đẹp trai.
Tiểu bạch xà khè lưỡi ra thăm dò, cảm giác được sự thân thuộc thì lập tức trườn đến trước mặt hắn. “Cha ơi.”
Tiểu hắc xà cũng hóa nhỏ rồi đi về phía người đàn ông đó.
“Em là người mang thai con tôi sao?” Xà Vương từ trên cao nhìn xuống An Ngọc Quân.
Tay chân cô ta khẽ bủn rủn, khi vừa mới thấy người đàn ông này, tâm tình bỗng trở nên phức tạp.
Xà Vương chẳng chút kiêng kị đánh giá cô ta.
“Cha ơi, mẹ vì bảo vệ tụi con mà phải chịu đựng quá nhiều đau khổ.” Tiểu bạch xà trườn trên bắp tay Xà Vương.
“Em vất vả rồi.” Xà Vương dịu dàng nói, ánh mắt mang theo sự cưng chiều khó tả.
Hắn vươn tay tính xoa đầu An Ngọc Quân, thế mà cô ta lại hoảng hốt tránh né.
Sau khi sinh con cơ thể luôn đổ mồ hôi, tóc thì bết dính, cả người đều bốc thứ mùi khó ngửi.
Xà Vương tối sầm mặt, bá đạo kéo An Ngọc Quân lại gần mình: “Sao em phải trốn tránh, em là mẹ của con tôi.”
Ninh Thư bị cho ra rìa …
Đã đột nhập trái phép lại còn bắt cô ăn cơm chó, cô nhổ vào.
“Cha ơi, con chim mắt mù này muốn nấu canh tụi con, đúng là thứ độc ác.” Tiểu bạch xà cáo trạng.
An Ngọc Quân mấp máy môi tính nói gì đó.
“Em muốn nói gì?” Xà Vương vẫn luôn để ý An Ngọc Quân, thấy cô ta có dáng vẻ muốn nói lại thôi bèn hỏi.
An Ngọc Quân đứng đối diện Ninh Thư nói nhỏ :“Thực ra trong lúc em bị yêu quái truy bắt, là anh ta đã cứu mạng em, anh hãy bỏ qua cho anh ta.”