Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1714: Yêu quái lục 26



Dù An Ngọc Quân có khóc lóc van xin thế nào đi chăng nữa, Nam Cung đều mắt điếc tai ngơ.

An Ngọc Quân nói một câu, Nam Cung liền nã một phát súng vào người Xà Vương, dọa An Ngọc Quân sợ tới mức không dám thốt lên câu nào nữa.

An Ngọc Quân cảm thấy Nam Cung là một tên siêu cấp siêu cấp biến thái.

Mà Nam Cung thì lại cho rằng loại con gái như An Ngọc Quân đúng là kỳ ba, không biết phân biệt đúng sai phải trái.

Đối lập đến vậy, Nam Cung bỗng cảm thấy bản thân quả thực tàn ác.

Ninh Thư thấy tình hình bất ổn, yên lặng lui về phía sau một bước, cô là người có máu có thịt, không thể đọ được với súng.

Nữ cục trưởng chắp tay sau lưng đi tới cạnh Ninh Thư, Ninh Thư hỏi: “Chị gái à, có chuyện gì sao?”

Nữ cục trưởng nhìn Ninh Thư: “Tôi xem cậu là một nhân tài có thực lực, đến làm việc ở cục điều tra đi, chúng tôi bao ăn bao ở, yêu quái ăn nhiều, thức ăn của cục điều tra cũng đủ cho cậu no nê, thế nào?”

“Coi như cậu không vì chính mình, cũng nên vì người ủy thác của cậu mà ngẫm lại đi.”

Ninh Thư ậm ờ: “Hmm, tôi cần thêm thời gian suy nghĩ.”

“Sao phải suy nghĩ, tôi lừa cậu làm gì?” Nữ cục trưởng dựa lưng vào cửa sổ, khoanh tay trước ngực, bình thản nói, nhất cử nhất động của cô ta đều mang theo ý vị.

Đôi chân thon dài mặc quần da trông càng thêm đẹp mắt.

Ninh Thư nâng gọng kính, nói: “Chỉ sợ cô lừa thôi.”

Xà Vương chính là vết xe đổ mà cô cần tránh, giờ trên người Xà Vương chắc hẳn có mấy chục cái lỗ máu.

Tên Ngự yêu sư Nam Cung vẫn thích thú với việc hành hạ Xà Vương.

Ninh Thư cảm giác Nam Cung như giết gà dọa khỉ, gián tiếp uy hiếp cô.

Ninh Thư mặt không đổi sắc, nói với nữ cục trưởng: “Huyễn thuật của cô không tệ.”

Tất cả mọi người ở đây đều bị lừa.

“Mỗi nhiệm vụ giả đều có bản lĩnh sinh tồn của riêng mình.” Nữ cục trưởng lạnh nhạt nói.

Xà Vương ăn không biết bao viên kẹo đồng, rốt cục cũng đăng xuất khỏi thế giới, trên người hắn chi chít lỗ đạn.

Hơn nữa lỗ đạn còn rất chỉnh tề, thẳng thớm, nói lên sở thích dị hợm biến thái của tiểu thiên tài Nam Cung.

An Ngọc Quân hoàn toàn choáng váng, cú sốc đầu tiên là con cô ta chết, hai đứa con khiến cô ta bị yêu quái đuổi giết, vỏ trứng vẫn còn giữ lại trong cơ thể, phải vất vả sinh ra,… đã chết.

Sau khi con cô ta qua đời, cha của chúng cũng bị giết, một xác rắn to gục xuống bên cạnh cô ta.

An Ngọc Quân như bị sét đánh, bờ môi run rẩy, ánh mắt thẫn thờ dại ra.

Nam Cung thu lại dây thừng Khổn Yêu, hành lễ với nữ cục trưởng: “Chị, nhiệm vụ đã hoàn thành.”

“Tốt lắm, trói hắn lại luôn cho chị, mang về cục làm hồ sơ.” Nữ cục trưởng bước tới, nói với Nam Cung.

“Cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.” Nam Cung lanh lẹ đáp.

Ninh Thư:…

Còn muốn trói cô lại ?

Dây thừng Khổn Yêu đánh úp về phía Ninh Thư, định quấn quanh người cô.

Ninh Thư còn lâu mới cho dây thừng tới gần mình, trước đó Xà Vương bị chính dây thừng này trói, hắn hoàn toàn không có sức chống cự.

Ninh Thư sợ bản thân rơi vào trong huyễn cảnh của nữ cục trưởng, dùng sức cắn đầu lưỡi lấy lại tỉnh táo.

Ninh Thư túm chặt dây thừng, Nam Cung túm đầu dây còn lại, hai người kéo tới kéo lui, ai cũng không chịu buông tay.

Ninh Thư suy nghĩ, phải cố gắng giữ chặt dây thừng mới là tốt nhất.

Nam Cung kéo dây thừng : “Buông tay.”

Ninh Thư bĩu môi: “Tôi có ngu đâu mà buông.”

Nam Cung cười ranh mãnh: “Thích túm thì túm đi.”

Nam Cung đột nhiên buông tay, dây thừng lập tức vòng quanh người cô, muốn trói chặt cô lại.

Ninh Thư cả kinh, phen này cô mà bị trói thì tính mạng mặc cho người khác chém giết.

Ninh Thư miết ngón tay lên dây thừng, trên sợi dây tức khắc bao phủ một lớp băng, Ninh Thư cầm dây trói bị đông cứng lên.

Để dây thừng Khổn Yêu không thể nhanh chóng phá nứt băng, trước mặt Ninh Thư bỗng xuất hiện một bức tường băng chặn dây thừng lại.

Ninh Thư vội vàng nhảy ra khỏi cửa sổ, bay ra ngoài kết giới nước.

Ninh Thư chạm ngón tay lên kết giới, màn nước lập tức dày thêm một tầng.

“Có qua có lại, có bản lĩnh thì mấy người phá kết giới mà ra.” Ninh Thư cười haha, tiếp đó hóa thành một con ưng lớn, định bụng bay đi.

Nữ cục trưởng tựa lên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn Ninh Thư: “Nếu cậu muốn bị cục điều tra truy nã, bị toàn bộ quốc gia truy nã, cậu cứ viếc chạy.”

Ninh Thư: “Đủ âm hiểm nha, lợi dụng chức vụ cũng tiện thật đấy.”

“Không dùng thì phí, nói cho cậu biết, cậu mà dám chạy, cứ chờ quốc gia cấp lệnh truy nã loại A đi, cậu chắc chắn không thể sống trong thế giới con người được nữa, để tôi nghĩ xem dùng tội danh gì gán lên người cậu cho thỏa đáng, tội phạm hiếp dâm hay là tội phạm giết người nhỉ, à tội phạm hiếp dâm giết người liên hoàn cũng được đấy?” Nữ cục trưởng tỏ vẻ buồn rầu.

Ninh Thư:…

“Sao cô nhất định phải như vậy, khiến tôi không thể không hoài nghi cô có mưu đồ, dường như cô vì tôi mà đến đây.” Ninh Thư quan sát kĩ nữ cục trưởng.

Nữ cục trưởng chọc vào màn nước, kết giới liền bị phá vỡ: “Nói cho cô biết, loại đồ như kết giới và huyễn cảnh này tôi rất am hiểu, lại nói cho cô biết, Mị công không chỉ câu dẫn mỗi mình đàn ông.”

Ninh Thư nheo mắt: “Cô là Hồng Ngọc.”

“Ngu dốt, đến giờ mới nhận ra.” Nữ cục trưởng chống cằm nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư suy nghĩ, trong lòng tính toán cân nhắc một hồi, cuối cùng thốt lên: “Thật là khéo quá.”

“Không khéo, đúng là tôi tới tìm cô, tôi nhìn trúng ấn ký pháp tắc trên người cô.” Hồng Ngọc chỉ tay vào trán Ninh Thư.

Ninh Thư cười nhẹ: “Cô thật là thẳng thắn, nói trắng ra mục đích như vậy, cô tuyệt đối nắm chắc phần thắng sao?”

“Đúng thế, tôi thừa có niềm tin vào bản thân, tôi cũng chẳng cần giấu giếm mục đích của mình , tôi nhìn trúng ấn ký Thủy pháp tắc của cô, nếu cô có thể đưa nó cho tôi là tốt nhất, còn không muốn cho, tôi cũng chỉ có thể cướp về.” Hồng Ngọc thản nhiên mà nói, như thể không hề cảm thấy có gì không đúng, kẻ ở cùng đẳng cấp mới đáng giá làm cô ta tức giận và để ý.

Mà ở trong lòng Hồng Ngọc, hiển nhiên Ninh Thư không phải người cùng cấp bậc, lấy đồ của Ninh Thư cũng là chuyện hiển nhiên.

Có thể cùng A Oản so tới so lui bấy lâu nay, khẳng định là người có bản lĩnh.

Ninh Thư bình tĩnh nói: “Cô muốn lấy Thủy pháp tắc, hẳn định đem ra đấu với A Oản nhỉ?”

Người đàn ông mặc sườn xám từng nói Hồng Ngọc đã lĩnh ngộ được một loại pháp tắc rất đặc biệt.

Nếu như có được Thủy pháp tắc, cô ta sẽ có thêm năng lực ganh đua với Hỏa pháp tắc của A Oản.

Hồng Ngọc coi A Oản là đối thủ cạnh tranh xứng tầm của cô ta.

Hai người bọn họ đánh nhau, Ninh Thư biến thành vật hi sinh, bởi vì Ninh Thư có được ấn ký Thủy pháp tắc, đồng thời là thứ Hồng Ngọc cần.

Ninh Thư trợn trắng mắt:“Lúc tôi chưa có được ấn ký pháp tắc, cô cũng không lĩnh ngộ được pháp tắc, giờ thấy tôi lĩnh ngộ được thì cô lại chạy đến cướp đoạt, cô sống vậy thì ai chơi?”

Hồng Ngọc phản bác: “Thật ra tôi sắp lĩnh ngộ được rồi, nhưng lại bị cô giành trước.”

“Vậy đó là lỗi của tôi sao?” Ninh Thư nhún vai.

“Cũng không phải do cô sai, lĩnh ngộ được thứ này, đố kỵ chẳng tác dụng gì, tuy nhiên, ấn ký pháp tắc tồn tại, vật này có thể đoạt được.” Hồng Ngọc thẳng thắn nói.

Ninh Thư thở dài một hơi: “Tôi thoạt nhìn có vẻ yếu, muốn cướp đồ của tôi, ngay cả lí do cũng lười tìm, viện đại một cớ cũng khó vậy sao?”

Hồng Ngọc chớp mắt : “Ừm, chúng ta đều là nhiệm vụ giả đã trải qua việc đời, loại chuyện làm kỹ nữ vẫn muốn lập đền thờ trinh tiết cũng lười làm.”

Ninh Thư giơ ngón tay cái: “Cô thẳng thắn như vậy, ngược lại làm tôi chẳng biết nói gì cho phải.”

Không cần bao biện là bởi vì không hề đặt cô ở vị trí ngang hàng mà thôi.