Chỉ cần có đủ lực Tín ngưỡng và Công đức là có thể tùy ý đổi đồ trong hệ thống Thương thành.
Nhưng hai thứ này rất khó kiếm, nếu không có đủ công đức và tín ngưỡng, vậy chỉ đành nhìn những đạo cụ này mà chảy nước miếng.
Nên thực ra cũng không tính là bật hack, dù sao lực tín ngưỡng và công đức đều phải vất vả mới có được.
Ninh Thư ngồi bệt dưới đất, nửa ngày không buồn dậy.
Chiến đấu hết nguyên đêm, trời cũng sáng dần, có ánh nắng ban mai chiếu xuống.
Ninh Thư đứng dậy, căn phòng này xem ra không ở được nữa.
Ninh Thư nhìn An Ngọc Quân vẫn ngồi xổm ở góc tường, cơ thể run bần bật, đi qua đẩy nhẹ An Ngọc Quân.
Bị đụng vào người, An Ngọc Quân sợ hãi co rúm lại, có dấu hiệu bị thần kinh: “Tôi không muốn, đừng giết tôi.”
“Con ơi, con ơi,…”
“Đừng bỏ rơi mẹ, mẹ sợ lắm…”
Ánh mắt An Ngọc Quân tan rã, miệng lầm bầm tự hỏi, trong ngực ôm một đống rắn chết, thất thểu gọi con ơi.
Ninh Thư bịt mũi, mùi trên người An Ngọc Quân thực sự quá ghê người.
“Này An Ngọc Quân, cô làm sao vậy?” Ninh Thư hỏi.
An Ngọc Quân như thể không nghe thấy Ninh Thư nói, miệng khẽ ngâm nga khúc ca dao kỳ quái, ôm chặt đống rắn chết, lắc lư qua lại.
Ninh Thư nhíu mày, không phải An Ngọc Quân bị điên rồi đấy chứ?
Vì con và người đàn ông của cô ta đã chết, không chịu được đả kích nên liền phát điên?
Không phải giả điên đó chứ, Ninh Thư duỗi tay đẩy An Ngọc Quân: “Này, An Ngọc Quân.”
An Ngọc Quân kinh sợ lùi sâu vào góc tường, trên mặt nước mắt nước mũi tèm lem, vẻ mặt ngốc trệ xen lẫn sợ hãi, ánh mắt dại ra không còn thần thái.
Tay vẫn ôm chặt đống rắn chết trong ngực.
“An Ngọc Quân, còn nhớ tôi là ai không?” Ninh Thư đưa mặt lại gần An Ngọc Quân, An Ngọc Quân lập tức cúi đầu, giương nanh múa vuốt định cào mặt Ninh Thư.
Ninh Thư ngửa đầu về sau tránh né, nhìn An Ngọc Quân kinh hoảng thất thố, sợ hãi tột độ.
Đột nhiên Ninh Thư bóp mặt An Ngọc Quân, xích lại gần An Ngọc Quân:“Thấy rõ tôi là ai không?”
“Aaaaaaa…” An Ngọc Quân la hét thất thanh, khuôn mặt vặn vẹo, thân thể run đến nỗi co giật.
Ninh Thư buông mặt An Ngọc Quân ra, nhíu mày quan sát cô ta.
Thật sự điên rồi, chuyện gì thế này , mới vậy mà đã điên rồi?
Chỉ vì đứa nhỏ và người đàn ông từng triền miên với cô ta đã chết đêm qua.
Ninh Thư lại cho rằng, rõ ràng đây là cơ hội được sống lại lần nữa, được bắt đầu lại cuộc sống của người bình thường.
Cho dù đã từng sinh con, từng có đàn ông bên cạnh, bắt đầu lại mọi thứ cũng không phải là không thể.
Từ giờ thoát khỏi thế giới yêu quái, sống một cuộc sống bình thường.
Ninh Thư hoàn toàn không thể hiểu được vì sao An Ngọc Quân lại phát điên.
Là bởi cuộc sống quá mức thuận buồm xuôi gió, thế nên khi gặp loại chuyện này bèn sụp đổ phát điên?
Ninh Thư quét mắt nhìn tình hình trong phòng, cũng chỉ có mấy mấy người chết cùng một phòng xác rắn, cái này đáng sợ lắm à?
Xem ra là do An Ngọc Quân không thể vượt qua được cái chết của con và người đàn ông của cô ta, trong lòng mới không chịu nổi.
Ninh Thư bắt lấy cổ tay An Ngọc Quân, An Ngọc Quân thét chói tai, giãy dụa muốn hất tay Ninh Thư ra.
Ninh Thư túm chặt cổ tay cô ta, ngăn cô ta khỏi lộn xộn.
Ninh Thư đặt ngón tay lên động mạch của An Ngọc Quân, cẩn thận cảm nhận nhịp đập.
Mạch đập của An Ngọc Quân có vẻ rất loạn, lúc mạnh lúc yếu, hơn nữa cơ bắp còn không khống chế được co rút.
Ninh Thư buông lỏng cổ tay An Ngọc Quân ra, An Ngọc Quân điên thật rồi, thực sự phát điên rồi.
Ninh Thư lắc đầu ngán ngẩm, mặc kệ An Ngọc Quân, tiếp đó lục soát trong túi trên thi thể nữ cục trưởng để tìm yêu đan.
Ngón tay Ninh Thư vừa chạm vào Yêu đan đã cảm giác được một luồng yêu lực cường đại, cực kì hấp dẫn người ta, đặc biệt đối với yêu quái.
Ninh Thư thu lại viên Yêu đan, vác thi thể Xà Vương lên, hóa thành sơn ưng to lớn rồi bay lên trời.
Sở dĩ Ninh Thư lấy yêu đan và mang theo xác Xà Vương đi bởi vì nữ cục trưởng cục điều tra và Ngự yêu sư Nam Cung đều chết trong nhà cô.
Bây giờ cả Yêu đan và Xà Vương đều biến mất, tất cả mọi người sẽ cho rằng Xà Vương mang theo yêu đan bỏ chạy.
Tất nhiên sẽ không hoài nghi đến cô.
Còn An Ngọc Quân ấy à, cô ta đã phát điên rồi.
Đắm chìm trong thế giới riêng mình, từ chối tiếp nhận mọi thứ từ bên ngoài, cự tuyệt hết thảy tin tức và thương tổn.
Nếu An Ngọc Quân vì mất đi hai đứa nhỏ nên mới phát điên thì Ninh Thư còn có thể lý giải được, nhưng nếu chỉ vì một người đàn ông từng lăn giường một đêm mà hành hạ bản thân ra nông nỗi này, Ninh Thư quả thực không hiểu.
An Ngọc Quân thành ra như vậy, Ninh Thư cũng không định động thủ, hơn nữa An Ngọc Quân không có xung đột trực tiếp với cô.
Lúc trước cứu người là do Nguyên Lương, hiện giờ cô sẽ không quản An Ngọc Quân nữa.
Người phải tự cứu sau đó trời mới cứu.
Ninh Thư cảm thấy An Ngọc Quân hoàn toàn có thể tự mình tỉnh lại.
Có thể thoát khỏi thế giới yêu quái, trải qua cuộc sống của người bình thường.
Có lẽ do cô máu lạnh nên không thể hiểu được tình yêu giữa bọn họ.
Ninh Thư quắp thi thể Xà Vương bay trên trời, nhưng bay được một lúc lâu rồi mà vẫn chưa tìm được chỗ có thể đặt chân.
Nhìn xuống phía dưới toàn là một mảnh xi măng xám xịt, căn bản không thấy bờ.
Đây là lí do yêu quái bị ép phải sống cuộc sống của loài người, tại vì không còn nơi để ở.
Ninh Thư vốn đã mệt sẵn , nay còn phải xách theo con rắn to đùng bay lượn khắp nơi, hiện giờ Ninh Thư rất cần một chỗ nghỉ chân.
Mà lúc này đã là ban ngày, không thể cứ lấy hình dạng sơn xuất hiện trước mặt con người được.
Ninh Thư bay rồi lại bay.
Kiểu gì rồi cũng bay ra khỏi phạm vi thành phố.
Ninh Thư bay đến lúc trời sẩm tối, bụng đói muốn chết, mặc dù có nước uống, cũng có tích cốc đan để ăn, thế nhưng dạ dày của Ninh Thư vẫn trống trơn, cồn cào khó chịu.
Bay mãi cho tới khi trời tối mịt, cuối cùng cũng tìm thấy một nông trường trong một thị trấn tương đối hẻo lánh.
Nơi này có rừng quả, có trại chăn nuôi, ở thời đại này, chủ sở hữu nông trường đều là thổ hào.
Ninh Thư trốn vào trong nông trại, tìm chỗ hạ táng thi thể Xà Vương, ngồi bên dòng suối nhỏ ngắm yêu đan.
Yêu đan ở trong tay cô tràn đầy sức mạnh và dụ hoặc.
Ninh Thư chống cằm thưởng thức yêu đan.
Yêu đan có sức quấn hút rất lớn đối với nhân tâm và yêu tâm.
Nếu như tiếp nhận viên yêu đan này, sẽ phải gánh vác trách nhiệm của người nắm giữ nó, phải hoàn thành sứ mệnh được giao phó.
Chính là đạo lý năng lực càng cao trách nhiệm càng lớn.
Ninh Thư bỏ yêu đan vào trong túi da, túi da ngăn cách khí tức của yêu đan.
Ninh Thư cất kĩ túi da ở bên người, nghĩ xem tiếp theo mình nên tới nơi nào.
Ninh Thư không có ý định sử dụng yêu đan nhưng vẫn mang theo bên người, về chuyện người ủy thác có cần hay không cũng chẳng phải việc của cô.
Vô duyên vô cớ có được sức mạnh, sẽ phải hoàn thành sứ mệnh mà hạt châu này giao cho.
Chiến tranh giữa loài người và yêu quái, sớm hay muộn rồi cũng bùng nổ.
Lúc Ninh Thư đi qua rừng cây, tiện tay hái được một quả đào, gặm ăn như hổ đói.
Mẹ ơi, đói chết mất!
Ninh Thư nhìn trâu ở trong chuồng mà thèm chảy nước miếng.
Lúc rời đi quá vội vã, không kịp mang theo ví tiền và thẻ ngân hàng.
Cô có nên về nhà một chuyến không nhỉ.
Đoán chừng hiện giờ người của cục điều tra đã tìm ra căn phòng cô thuê.