Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1728: Quân Hôn Cháy Bỏng 5



Ninh Thư nhắm mắt định thần, bắt đầu vận hành Tuyệt Thế Võ Công.

Ninh Thư phát hiện mình không thể sử dụng Thủy pháp tắc, xem ra Thủy pháp tắc đã bị áp chế trong thế giới này.

Vị diện hiện đại không thể chứa đựng các sức mạnh siêu nhiên, vì thế lực bài trừ đối với Thủy pháp tắc của cô là rất lớn.

Ngoài ra, việc tu luyện Tuyệt Thế Võ Công cũng gặp trắc trở, nếu đổi qua vị diện khác, Ninh Thư đã sớm có thể hấp thu được Hỏa Khí.

Mà hiện tại lại chỉ có xíu Hỏa Khí tràn vào cơ thể.

Lực bài trừ của vị diện quả thực quá ghê gớm.

Ninh Thư thở dài bất lực, đây là thế giới vũ khí nóng – nơi mà các quốc gia đua nhau chế tạo, sử dụng vũ khí hạt nhân.

Xem ra chỉ còn cách học kĩ năng của bộ đội đặc chủng mà thôi.

Xe chạy được một lúc thì tới quân doanh của bộ đội biên phòng.

Bánh xe chậm rãi lăn qua cổng kiểm soát.

Tống Dật xuống xe, dặn dò các đội viên: “Nghỉ ngơi cho tốt, tiếp theo vẫn còn việc phải làm.”

“Đã rõ.” Ninh Thư cùng nhóm người hô vang.

Ninh Thư về tới phòng, việc đầu tiên là vào phòng vệ sinh rửa sạch mặt mũi, quan sát diện mạo của mình trước gương.

Gương mặt Ô Tĩnh thuộc loại phổ thông, là bộ đội đặc chủng quanh năm dầm mưa dãi nắng nên làn da khó tránh khỏi có chút thô ráp, hơn nữa cũng không có thời gian để dưỡng da.

Vẻ mặt trông nghiêm nghị cứng rắn, không có nét mềm mại dịu dàng như những người phụ nữ khác.

So với Ngô Tiêm Nhu thì Ô Tĩnh thiếu đi vài phần nữ tính.

Trong mắt người khác, khi đặt Ô Tĩnh và Ngô Tiêm Nhu lên bàn cân, hầu hết đều cho rằng Ô Tĩnh là người si nói mộng, không biết tự lượng sức mình.

Ninh Thư vỗ má cho da căng bóng hơn đôi chút, khẽ nhếch miệng.

Vẻ đẹp của con người không thể đánh giá qua vẻ bề ngoài mà phải nhìn nhận thông qua nét đẹp nội tâm.

Cá nhân Ninh Thư lại cảm thấy người như Ô Tĩnh tốt hơn hẳn so với Ngô Tiêm Nhu.

Hiện tại Ninh Thư không còn xem mặt mà bắt hình dong, thường thì những thứ xinh đẹp mĩ lệ sẽ chỉ dành cho đại gia, nhưng đáng tiếc nhan sắc lại như đóa phù dung sớm nở tối tàn, dễ bị lão hóa, dễ dàng tàn phai theo tháng năm.

Ninh Thư cười một tiếng với chính mình trong gương, sau đó quay về phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên chiếc giường nhỏ.

Giường trong quân doanh không lớn, chỉ đủ để xoay người.

Ninh Thư vuốt cằm, ngẫm nghĩ về nhiệm vụ lần này.

Có 2 việc chính cần làm, một là phá CP Tống Dật và Ngô Tiêm Nhu, hai là thăng chức, kiến công lập nghiệp.

Sau khi tiếp xúc qua con người Tống Dật, khách quan mà nói, hắn cũng không tệ.

Quan tâm cấp dưới, không kiêu căng lạm quyền, có trách nhiệm của một người quân nhân chân chính.

Vóc dáng cao to, mình mẩy săn chắc, khúc nào ra khúc ấy.

Là vị đội trưởng vô cùng trẻ tuổi, số lần lập công cũng không ít, có tương lai tiền đồ sáng lạn.

Ấy vậy mà.. sau khi kết kết hôn lại thay đổi hoàn toàn tính khí trước đó, suốt ngày chỉ yêu yêu đương đương, đánh mất đi sự phóng khoáng, khí chất của người lính.

Yêu vợ không sai, nhưng tại sao lại lợi dụng tài nguyên quốc gia chỉ để xử lý mấy chuyện vụn vặt của Ngô Tiêm Nhu?

Tống Dật lộng hành như vậy mà không bị quốc gia sờ gáy?

Có lẽ vì đây là thế giới ngôn tình, tất cả những chi tiết râu ria đều nhạt nhòa, cái quan trọng là tô điểm hình tượng nam chính càng bá đạo càng tốt.

Làm lố tới mức chuyện chị em xích mích, đánh ghen các thứ đồ.. Tống Dật cũng điều động luôn lực lượng quân đội đến giải quyết thay Ngô Tiêm Nhu, mẹ nó đúng là đồ thần kinh.

Mấy chuyện nhỏ nhặt cũng không tự giải quyết được, Ngô Tiêm Nhu là phế vật chắc?

Ninh Thư vừa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công, vừa suy tư.

Người ủy thác không muốn làm dưới trướng Tống Dật nữa, vậy phải chuyên tâm thực hiện nhiệm vụ, kiên trì miệt mài ắt sẽ đạt được thành tựu.

Ninh Thư khá lăn tăn về tâm nguyện của Ô Tĩnh, muốn kiến công lập nghiệp để được nói chuyện ngang hàng với Tống Dật, muốn thoát khỏi quan hệ cấp dưới của Tống Dật?

Trong tâm nguyện này không chỉ có sự ngưỡng mộ, phần nhiều là sự tín ngưỡng.

Ninh Thư khẽ cười, suy cho cùng Ô Tĩnh đúng là một cô gái đơn thuần.

Trên tay nhuốm đầy máu tươi – nguyện làm việc vì quốc gia, vì nhân dân đồng bào cả nước.

Một cô gái trẻ thường khó có được khí phách và tín ngưỡng như vậy.

Chỉ có điều… nếu Ô Tĩnh muốn có được hạnh phúc giống những cô gái bình thường khác lại là điều không thể.

Bởi đàn ông sẽ khó thông cảm, khó chấp nhận một người con gái với đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi, đã thế còn từng giết người đoạt mạng.

Ninh Thư bóp pháp quyết, bố trí một Tụ Linh trận, hi vọng có thể kết tụ một chút Linh Khí.

Linh Khí có thể dùng để chữa bệnh, Ninh Thư phát hiện thân thể này tiềm ẩn nhiều mầm bệnh nguy hại.

Bộ đội đặc chủng bắt buộc phải tham gia huấn luyện, đương nhiên khó tránh khỏi bị thương, chưa nói tới lúc thực hiện nhiệm vụ còn nhiều chấn thương khác nữa.

Đối với những nhiệm vụ khó nhằn, thân thể sẽ phải chịu nhiều tổn thương nghiêm trọng.

Thật vật vả mới có thể bố trí Tụ Linh trận thành công, cũng may nơi đây là biên giới, xung quanh không có khói bụi ô nhiễm, hơn nữa còn có rừng núi bạt ngàn, vì thế mới xuất hiện Linh Khí .

Một dòng Linh Khí chậm rãi len lỏi vào trong kinh mạch, Ninh Thư đều dùng để chữa trị mầm bệnh.

Phụ nữ làm bộ đội đặc chủng sẽ rất vất vả, ví dụ trong lúc bản thân ‘được bà dì ghé thăm’, cho dù nhiệm vụ có là ngâm mình trong nước lạnh thì vẫn phải cắn răng thực hiện.

Hết thảy mục tiêu đều hướng tới hoàn thành nhiệm vụ, đồng thời không thể liên lụy đến đồng đội của mình.

Đây là công việc tiêu hao sức lực, thân thể về già sẽ phát sinh nhiều thứ bệnh.

Ninh Thư mỉm cười vỗ ngực, Ô Tĩnh, cô đã làm rất tốt.

Lại nói, khi giao nhiệm vụ cuối cùng cho Ô Tĩnh, đích thực Tống Dật cũng xen lẫn tâm tư riêng.

Nhiệm vụ lần đó hết sức nguy hiểm, những chiến sĩ tham gia đều sẵn sàng cảm tử.

*Cảm tử: Dám nhận lấy cái chết, tình nguyện hi sinh mà chiến đấu.

Tống Dật làm vậy coi như thay Ngô Tiêm Nhu công báo tư thù.

Tiếp nối diễn biến, đương nhiên hai nhân vật chính sẽ rơi vào bể ái tình, cả thế giới thu nhỏ lại còn mỗi hai người, trong mắt chỉ toàn là hình bóng đối phương.

Tụ Linh trận duy trì không lâu liền tan biến.

Căn bản cũng không tụ được nhiều Linh Khí, chỉ với ngần ấy Linh Khí thôi thì không thể điều trị dứt điểm mầm bệnh.

Ninh Thư bố trí thêm một trận pháp, Linh Khí tụ lại không nhiều, có sao dùng vậy, Ninh Thư đều dùng để điều trị thân thể.

Dưới tác dụng của Linh Khí, Ninh Thư thấy khỏe lên không ít, cảm giác nặng nề khó chịu dần biến mất.

Ninh Thư nằm xuống giường, đắp chăn, nhắm mắt ngủ.

Không biết ngủ được bao lâu, Ninh Thư bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Vốn dĩ giấc ngủ không sâu, đầu óc liền tỉnh táo lại, mở choàng mắt.

Tốc độ tỉnh giấc quá nhanh, có lẽ là do bản năng của cơ thể.

Nguyên chủ đã được rèn qua kĩ năng này, cho dù là ngủ cũng phải giữ đầu óc thanh tỉnh.

Phải nói rằng quá trình huấn luyện giấc ngủ tương đối khổ cực, họ để bạn ngủ, đợi đến lúc bạn ngủ say sẽ gọi bạn dậy, tất nhiên bạn không thể biết được họ đánh thức khi nào.

Quả thực hố cha, cmn.

Ninh Thư nhanh nhẹn vén chăn, đi ra mở cửa, người gõ cửa chính là đồng đội của cô, tên Chu Nghĩa.

“Mở cửa chậm mất hai giây, tôi sẽ báo cáo cấp trên, phải phạt cô chạy thêm 1km vào danh mục huấn luyện mới được.” Chu Nghĩa đắc ý nhìn Ninh Thư, làm bộ ‘cầu xin anh đây, anh đây thôi bép xép’.

Ninh Thư hỏi: “Chuyện thẩm vấn có tiến triến gì không?”

Ninh Thư khóa cửa, theo Chu Nghĩa tới phòng họp.

“Chẳng đào thêm được tin tức gì, thông tin mà hai tên lái xe kia biết được rất ít, chúng không thường xuyên vận chuyển ma túy nên cũng mơ hồ không rõ kẻ đứng sau là ai.”

Chu Nghĩa gãi đầu sột soạt: “Nhiệm vụ lần này cứ thế rơi vào ngõ cụt, mà lãnh đạo cấp cao lại vô cùng để tâm tới vụ này, nếu nhận được kết quả đầu voi đuôi chuột như vậy, chắc chắn đội trưởng sẽ bị răn đe nghiêm khắc.”

Cấp dưới của Tống Dật luôn tự nguyện phục tùng vị đội trưởng này.

Ngược lại Tống Dật đối xử với cấp dưới cũng rất tốt, mỗi lúc lĩnh được phần thưởng nhiệm vụ, hắn luôn phân chia tiền của chính mình cho mỗi đội viên.

Cũng không lạm quyền sai khiến cấp dưới làm chuyện nhỏ nhặt, có thể tự làm liền tự làm.

Nhưng những điều tốt đẹp này… sau khi cưới Ngô Tiêm Nhu, sẽ chỉ dành cho mỗi mình cô ta.

Chính hôn nhân đã làm thay đổi một con người, từ một người phóng khoáng rộng rãi biến thành một kẻ ích kỉ nhỏ nhen.