Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1730: Quân Hôn Cháy Bỏng 7



Ninh Thư liên lạc cho Tống Dật, báo cáo tình hình của đội khác.

Ninh Thư nói: “Đây nhất định là sự thăm dò của đối phương, bởi đội truy bắt không thể tóm được đuôi chúng, chỉ sợ tổ chức tội phạm gài cái bẫy này nhằm loại bỏ nội gián.”

Loại bỏ nội gián xong, muốn lộng hành kiểu gì cũng không cần e dè, cố kị.

E rằng những chiến sĩ nằm vùng đang gặp phải nguy hiểm.

Nhiệm vụ của họ là lén lút, bí mật tra tìm thông tin, thu nhập tình báo, vì vậy thần kinh căng như dây đàn mọi lúc mọi nơi, nếu bị kẻ địch nghi ngờ, họ sẽ bị tra tấn đánh đập dã man, sống không bằng chết.

Chuyện nằm vùng không phải ai cũng làm được, bởi tâm trí luôn bị giày vò, phải đề phòng nguy cơ tiềm ẩn xung quanh, sơ suất một chút liền mất mạng như chơi.

Tất cả là vì quốc gia.

Nhìn từ góc độ tính chất nhiệm vụ của họ, tính ra công việc của Ô Tĩnh cũng không cực mấy.

Tống Dật mím môi, vẻ mặt đanh lại, mở miệng: “Cô thay mặt tôi báo lên lãnh đạo, cử một lực lượng vừa đủ tới hỗ trợ tôi, dự tính đây sẽ là cuộc đối đầu cam go, ít nhất ta phải bắt được một trong số chúng.”

Ninh Thư nhận mệnh, viết báo cáo gửi lên cấp trên.

Nếu biết trước phát sinh nhiều phiền toái như vầy, ban đầu sẽ không chặn lại ba chiếc xe hàng kia.

Advertisement

Phải nói tổ chức tội phạm kia vô cùng xảo trá.

Tung ra 6 tên lái xe chỉ để ném đá dò đường.

Ninh Thư quay sang nhìn Tiểu Cửu vẫn ôm máy tính không buông: “Chúng ta phải hỗ trợ đội trưởng.”

Tiểu Cửu nghe vậy, đầu vẫn cúi gằm: “ Ồ, hỗ trợ kiểu gì?”

Ninh Thư xoa cằm trầm tư, đúng vậy, hỗ trợ kiểu gì đây, hơn nữa còn chưa biết nhóm Tống Dật giao hàng ở đâu.

Ninh Thư nghĩ một hồi, thôi đi tra hỏi hai tên lái xe kia xem sao.

Có vẻ hai tên này cũng chỉ là lính tốt, cho nên không được biết sâu về nội bộ tổ chức.

Sau mỗi lần vận chuyển thành công, tiền công nhận được lên tới mấy vạn.

Mà số lần vận chuyển cũng không ít.

Phải tìm mọi cách né tránh cảnh sát, nhỡ bị tóm thì tiêu đời.

Có điều cảnh sát trong nước không thể vươn tay tới hang ổ bên nước ngoài của chúng.

Thật đáng tiếc.

Chính vì thế , quốc gia chỉ có thể tăng cường việc trấn áp, ngăn chặn những hành động lén lút tuồn chất cấm vào trong nước.

Ninh Thư rảnh rỗi không có việc gì làm, đành phải tiếp tục quan sát hai tên lái xe kia, đồng thời kiểm tra lại bốn thi thể, bao gồm quần áo, giày dép và màu da.

Ma túy được sản xuất tại khu vực có khí hậu nhiệt đới, quanh năm nóng ẩm, sử dụng cây anh túc (hay còn gọi là cây thuốc phiện) để chế tạo thành phẩm.

Vì để kiếm món hời, những người kia mới liều mạng trồng cây anh túc – nguyên liệu cần thiết để tạo ra ma túy.

Thi thể bốn tên lái xe có làn da ngăm đen, nhìn sơ qua giống người sinh sống tại khu vực nhiệt đới.

Ninh Thư đối chiếu xác minh thân phận từng người.

Cùng là tội phạm buôn lậu, nhưng bốn tên này lại đến từ bốn quốc gia khác nhau, mỗi tên đều có chứng minh thư xác nhận thân phận.

Ninh Thư vẫn luôn theo dõi sát sao tình huống của đội khác, sau đó báo cáo cho Tống Dật.

Cho đến hiện tại, đội ngũ khác không thể truy bắt được chúng, ngay cả cục hàng không kiểm soát gắt gao cũng không phát hiện điều gì khác lạ.

Có thể khẳng định 100%, đây hoàn toàn là cái bẫy.

Trong vụ này, Tống Dật phải bỏ ra nhiều tâm sức, phải làm đến nơi đến chốn, nếu làm không tốt sẽ phải chịu kỉ luật, nếu làm tốt sẽ lập được công lớn.

Tống Dật nghe Ninh Thư báo cáo tình hình qua tai nghe bluetooth: “Phải linh hoạt chú ý tình huống.”

Ninh Thư ừ một tiếng.

Trong ô tô bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại, Tống Dật nói với Ninh Thư: “Là điện thoại của bọn chúng, chắc muốn giao nhiệm vụ cho ta.”

Cuộc gọi này điện cho tên tài xế.

Ninh Thư cúp máy, nhìn Tiểu Cửu vẫn dán mắt vào laptop.

Tống Dật làm theo sự chỉ dẫn của tổ chức buôn ma túy, đi tới điểm hẹn giao dịch.

Ngay trong khi hai bên tiến hành trao đổi, Tống Dất trực tiếp nổ súng bắn chết người, cướp vali của bên mua, bên trong chứa đầy cọc tiền.

Tại hiện trường xảy ra xô xát, ma túy vương vãi khắp nơi.

Tống Dật bị một viên đạn găm vào người, được lực lượng hỗ trợ kịp thời nên mới thoát được ra ngoài.

Lực lượng chức năng nhanh chóng truy bắt tội phạm bỏ trốn, cảnh tượng diễn ra vô cùng đẫm máu, ác liệt.

Tống Dật được đồng đội đưa tới bệnh viện, bị đẩy thẳng vào phòng cấp cứu, khuôn mặt mướt mát mồ hôi lạnh, quai hàm siết chặt, cắn răng nhịn đau.

Ninh Thư bàn giao hai tên lái xe cùng với bốn thi thể cho cục công an thành phố Cẩm Châu, báo cáo nguyên nhân cái chết là do đấu súng, bọn tội phạm muốn đấu một trận ra trò.

Toàn là mấy kẻ thấy tiền sáng mắt.

Chuyển thi thể vào trong xe, Ninh Thư, Tiểu Cửu cùng Lão Nhị bị thương giao người và thi thể cho công an Cẩm Châu.

Sau khi xong việc, nhóm ba người Ninh Thư đến bệnh viện Cẩm Châu thăm Tống Dật.

Viên đạn đã được gắp ra ngoài, hiện tại Tống Dật đang nằm tĩnh dưỡng trên giường bệnh.

Ngoại trừ Tống Dật bị trúng đạn ra, còn có Lão Tứ Chu Nghĩa bị gãy xương chân, giường bệnh của hai người được ngăn cách bởi một tấm rèm.

Ninh Thư chào hỏi: “Thân thể cảm thấy thế nào rồi?”

Tống Dật ngoài mặt bình thản đáp lời: “Đỡ hơn nhiều rồi, không có việc gì nghiêm trọng.”

“Sao lại không có việc gì cơ chứ? Đau chết tôi mất.” Chu Nghĩa chu miệng gào rú, chẳng có tí nhẫn nại nào giống Tống Dật.

Ninh Thư bình thản nói: “Bị thương thì phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Cho dù có là quân nhân thì vẫn là người trần mắt thịt, biết đau, biết yêu, biết ham muốn.

Chu Nghĩa chính là một ví dụ điển hình.

Chu Nghĩa nhìn Ninh Thư: “Tôi biết là cô nhìn tôi gai mắt, tôi cũng chẳng phải đội trưởng Tống Dật mến yêu của cô, luôn giữ mình trong sạch này nọ.., tôi không cần cô yêu tôi.”

Ninh Thư liếc mắt nhìn Chu Nghĩa, nói nhảm gì thế không biết.

Đặc biệt mấy chữ “Tống Dật mến yêu của cô” kia phát ra từ miệng Chu Nghĩa vô cùng chói tai.

“Tống Đội trưởng luôn giữ mình trong sạch, còn anh thì sao? Cả ngày chơi bời gái gú lại còn to mồm. Với lại tôi kính yêu Tống đội trưởng thì có vấn đề gì?” Ninh Thư vô cảm nhìn Chu Nghĩa, tâm ý của người ủy thác là thứ để cho anh ta tùy ý đùa cợt hay sao?

Chu Nghĩa nhún vai: “Thôi được rồi, là tôi sai được chưa.”

Vừa dứt lời, Chu Nghĩa liền quay lưng về phía Ninh Thư.

Tống Dật bóp trán: “Cùng là đồng đội với nhau, không ôm nhau khóc lóc ăn mừng thì thôi, sao lại còn gây chuyện bất đồng?”

Ninh Thư nhận lỗi: “Là do tôi không kiểm soát được lời nói, gây ảnh hưởng đoàn kết nội bộ.”

Mà câu kia của cô có vấn đề à, hẳn là không có.

Thấy Ninh Thư đã đứng ra nhận lỗi trước, Chu Nghĩa bất giác ngượng ngùng, mình là đàn ông lại đi tranh cãi với phụ nữ làm gì không biết: “Tôi chỉ nói đùa thôi.”

Ninh Thư biểu tình lạnh nhạt, không mở miệng nói chuyện.

Ở bệnh viện cao cấp điều trị vài ngày, cuối cùng Tống Dật và Chu Nghĩa được chuyển về bệnh viện quân y.

Những người khác cũng quay về quân doanh.

Làm xong một nhiệm vụ thì cần phải nghỉ ngơi thả lỏng, dù cho thân thể có bằng sắt đi nữa cũng khó mà chịu được.

Thấy Tống Dật bị thương, cấp trên tự mình đến cửa phòng bệnh thăm hỏi.

Đúng vậy, vị cấp trên này chính là cha vợ tương lai của Tống Dật.

Ninh Thư ngồi gọt táo bên giường Chu Nghĩa, mắt nhìn về phía đoàn người bu xung quanh giường bệnh của Tống Dật.

Trong số đó có một người đàn ông trông khá lớn tuổi, tuổi tác áng chừng trên 50, vẻ bề ngoài toát lên sự uy nghiêm trấn định, là cha ruột của Ngô Tiêm Nhu.

Chu Nghĩa lắc đầu, tặc lưỡi nhìn Ninh Thư: “Thật đáng tiếc làm sao, tôi nghe nói Ngô chính ủy có một cô con gái, có vẻ sẽ gả cô ta cho đội trưởng nhà mình.”

Chuyện người ủy thác Ô Tĩnh có cảm tình với Tống Dật, ai trong đội cũng đều nhìn ra được, ngoại trừ con mọt máy tính Tiểu Cửu.

Ninh Thư vẫn bình thản gọt táo, bộ dạng không quan tâm tới lời châm ngòi của Chu Nghĩa.

Chu Nghĩa xê dịch bắp chân, nhìn biểu cảm thờ ơ của Ninh Thư thì không khỏi sửng sốt: “Cô không để ý chút nào sao?”

Ninh Thư liếc mắt: “Anh quá coi thường tình cảm của tôi đối với Tống Dật, đó không phải tình yêu đơn thuần muốn chiếm hữu này nọ, mà là tình chiến hữu, là kính yêu, là sự tín ngưỡng tôn quý mà tôi dành cho đội trưởng.”