Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1739: Quân Hôn Cháy Bỏng 16



Người ta đều bận rộn làm nhiệm vụ, còn đội này chỉ như một đám ăn không ngồi rồi.

Đã thế Tống Dật vẫn mải mê hưởng lạc cùng Ngô Tiêm Nhu trong bệnh viện, khiến đội cô chịu đủ mọi ánh mắt soi mói, khinh thường trong quân khu.

Bầu không khí này… say quá nha.

Vất vả phơi gió phơi nắng, trải qua mọi huấn luyện gian khổ để trở thành bộ đội đặc chủng, ngoại trừ chuyện thay quốc gia làm việc thì còn là vì tiền thưởng đãi ngộ rất cao.

Nếu tình hình này cứ tiếp diễn, rồi sớm muộn gì cả đám cũng bị cách chức tập thể.

Mà gọi điện cho Tống Dật thì cũng không ổn, cho nên cả đội chỉ biết chắp tay mặc niệm.

Thỉnh thoảng cả đội cũng được điều động tới thực hiện một nhiệm vụ nhỏ, mà nhiệm vụ này đơn giản tới mức chỉ cần một người thôi cũng có thể giải quyết được.

Hiện giờ cả đội đâu khác gì một đám gia súc bị chăn thả nuôi nhốt.

Ninh Thư cũng suy tính tới trường hợp cô xuất hiện trước mặt hai người kia để khuyên bảo Tống Dật, hiển nhiên biết rõ kết quả sẽ là gây ra hiểu nhầm lớn.

Lỡ đụng phải hố mìn, khiến tình yêu của họ gia tăng thêm sắc thái thì chết dở.

Sinh sản vốn là bản năng của loài vật, còn tình yêu chính là thứ mỹ cảm hóa cho việc giao phối, duy trì giống nòi.

*Mỹ cảm: Cảm nhận sâu sắc về cái đẹp.

Ninh Thư thực sự muốn cho Tống Dật một cái tát mạnh tử.

*Tát mạnh tử: theo mình hiểu là tát cho hiểu vấn đề luôn =)) còn chế nào hiểu chính xác nghĩa thì chỉ giúp mình với.

Đội viên chúng ta như lũ ngốc nhìn hai người ân ai ngọt ngào, đã thế còn phải phối hợp làm như không thấy nữa chứ, cmn.

Ninh Thư đang nằm sửa chữa dưới gầm xe thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại, đành trượt ra khỏi gầm xe, tháo găng tay dính dầu, bắt máy.

Là Tống Dật gọi tới, giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng nghiêm túc: “Có một nhiệm vụ quan trọng, đến phòng họp ngay lập tức.”

Nghe được giọng điệu trầm ổn, nghiêm túc của Tống Dật, Ninh Thư thầm giật mình, có cảm giác như Tống Dật trước kia đã quay về.

Ninh Thư thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, sau đó đi tới phòng họp.

Hiện tại các thành viên trong đội đã có mặt đầy đủ.

Tống Dật mặc một bộ đồ rằn ri, vóc dáng tráng kiện rắn rỏi, thần thái cương nghị, chính trực.

“Ở khu vực Trung Đông, một số công nhân làm việc tại một nhà máy dầu mỏ đã bị phần tử khủng bố bắt cóc làm con tin, đội khác có nhiệm vụ giải cứu con tin, còn đội ta có nhiệm vụ phối hợp với chính phủ nước đó, bắt giữ người nhà của phần tử khủng bố, tiếp đó tiến hành trao đổi người.”

“Nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm, ai không muốn đi thì nói với tôi một tiếng.” Tống Dật quét mắt nhìn cả đội.

Tuy rằng Trung Đông là một nơi vô cùng hỗn loạn nhưng lại rất giàu có, bởi vì nơi đây có trữ lượng dầu mỏ nhiều nhất thế giới.

Chính vì thế mà xảy ra rất nhiều chiến loạn, là cứ địa của rất nhiều phần tử khủng bố.

“Sứ mệnh tất đạt, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” Tất cả đội viên đứng nghiêm, cùng nhau hô vang khẩu hiệu.

Sự trang nghiêm như vậy khiến ai ai cũng sôi trào nhiệt huyết, toàn thân đều nổi da gà.

Ngay trong lúc này, điện thoại của Tống Dật bỗng đổ chuông, bầu không khí trang trọng bỗng trở nên lúng túng, gượng gạo.

Tống Dật đi ra ngoài nghe điện thoại, khiến cho buổi khích lệ tinh thần phải hoãn lại giữa chừng không khác gì đầu voi đuôi chuột.

Không phải binh quý thần tốc hay sao?

*Binh quý thần tốc: Hành động một cách nhanh chóng để đạt hiệu quả cao.

Phải biết tận dụng thời gian chứ.

Vẻ mặt cả đám đều khó coi như nuốt phải ruồi.

Ninh Thư nhìn đồng hồ đeo tay: “Chúng ta có nên chủ động đi trước không, nếu càng kéo dài thời gian, e là tính mạng của con tin sẽ càng gặp nguy hiểm.”

Tống Dật gọi điện xong liền đi vào, dáng vẻ rất bất đắc dĩ (có phần khó xử), lại bị cả đội nhìn chằm chằm nên không biết phải nói gì.

Ninh Thư nhíu chặt lông mày, chẳng lẽ Tống Dật lại muốn bỏ nhiệm vụ ngay lúc này?

Hắn không nhận thức được thời gian là vàng sao?

“Đội trưởng, đã tới lúc phải đi rồi.” Chu Nghĩa nhắc nhở.

Tống Dật khó khăn mở miệng: “Hôm nay là sinh nhật của Ngô Tiêm Nhu.”

Cằm Chu Nghĩa lập tức rớt xuống đất: “Nhưng chúng ta phải mau chóng bắt giữ người nhà của phần tử khủng bố, còn sinh nhật thì năm nào mà chẳng có.”

“Cũng biết là vậy, nhưng … hay là mọi người đi đi, tôi không đi nữa.” Tống Dật vừa dứt lời, trong lòng liền cảm giác như có thứ gì đó sụp đổ, thực sự khó mà tả được .

Không chỉ mỗi mình Chu Nghĩa hóa đá, cả đội ai ai cũng hoảng sợ, hoang mang nhìn Tống Dật.

Chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật mà muốn khoái thác nhiệm vụ khẩn cấp sao?

Quyết định điên rồ này không chỉ liên lụy tới mạng sống của những công nhân dầu mỏ mà còn liên lụy tới thể diện của quốc gia.

Dù đi xuất khẩu lao động nhưng vẫn là công dân trong nước, khi tính mạng bị đe dọa, cầu cứu chính phủ nhưng lại không nhận được sự cứu trợ, vậy thì biết cầu cứu ai nữa đây?

Trong phòng như có gió rét thổi qua, đóng băng triệt để tất cả mọi người.

“Này Tống Dật, anh có biết mình đang làm gì không?” Lão Nhị lên tiếng, “Anh vốn dĩ đã là đội trưởng, tại sao lại không mang theo chúng tôi đi làm nhiệm vụ, bây giờ thời gian cấp bách, về chuyện sinh nhật thì về bù lại cho Ngô tiểu thư là được.”

Sao Tống Dật lại không nhận thức được tình cảnh hiện tại rất nghiêm trọng cơ chứ, chỉ là ở đầu dây điện thoại bên kia, Ngô Tiêm Nhu nói rằng đây là lần đầu tiên mà họ đón sinh nhật cùng nhau.


Tống Dật cũng đã giải thích rằng hắn đang bận làm nhiệm vụ, nhưng Ngô Tiêm Nhu vẫn nhất quyết không nghe.

Thành ra Tống Dật bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, giống như làm vậy sẽ chứng minh được cho tình yêu của hai người.

Ninh Thư lại quan sát đồng hồ, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này đã có rất nhiều máy bay trực thăng lần lượt hạ xuống trước sân trong quân doanh.

Đội khác đều đã xuất phát, còn mỗi đội cô vẫn lần chần chưa xong.

“Chuyện có nặng có nhẹ, làm xong nhiệm vụ rồi nói sau, giờ mạng người là quan trọng nhất, chờ đến lúc trở về thì giải thích với Ngô tiểu thư cũng được mà.” Ninh Thư thở dài một hơi, “Dù sao cũng đâu còn thời gian mà đắn đo này nọ.”

Tống Dật vô cùng khó xử, không biết nên làm thế nào mới phải.

Cuộc sống của hắn tồn tại hai thứ quan trọng, trước kia là sự nghiệp, giờ xuất hiện thêm một người phụ nữ, phải lựa chọn một trong hai…

Làm sao mà chọn?

Tống Dật thấy cấp dưới vẫn nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng cũng gật đầu: “Làm nhiệm vụ thôi.”

Tống Dật tắt nguồn điện thoại.

Mang theo những thứ này đi nhiệm vụ chỉ tổ vướng víu.

Sau một phen chỉnh đốn, cả đội di chuyển lên trực thăng quân dụng.

Nhìn Tống Dật không được tốt lắm, tinh thần có vẻ đi xuống, ánh mắt thì đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chắc là đang cảm thấy có lỗi vì đã từ chối Ngô Tiêm Nhu, rồi thì hối hận đủ kiểu v.v..

Ninh Thư lau sạch khẩu súng trong tay, kiểm tra kĩ lưỡng các trang bị trên người.

Chỉ cần sơ sểnh một chút thôi là tính mạng đi tong.

Khu vực kia có quá nhiều tội phạm khủng bố.

Hơn nữa nhiệm vụ của các cô là phải bắt được người nhà của bọn khủng bố.

Bầu không khí trong cabin vô cùng nặng nề, nếu là đội trưởng của chúng ta trước đây, khẳng định sẽ nói một vài câu để động viên tinh thần các đội viên, xoa dịu phần nào không khí căng thẳng.

Chỉ có điều, ngay cả hắn cũng có tâm sự trong lòng, khiến cho cả đội không còn sự ăn ý như trước.

Đối mặt với tình cảnh hiện tại, Tống Dật cũng đành bó tay chấm com, cảm thấy nhiều thứ không còn thuần thúy như trước.

Mọi chuyện trở nên phức tạp hơn, cảm giác bản thân làm gì cũng sai, làm thế nào cũng khiến cho người khác bị tổn thương.

Tống Dật thử ướm lời: “Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này, tôi sẽ chiêu đãi mọi người một bữa ra trò.”

*Ướm lời: nói để thử thăm dò ý kiến xem có thuận không.

“Cảm ơn đội trưởng.”

“Cảm ơn.”



Chỉ có vài tiếng thưa thớt vang lên (giống như trả lời cho có), làm Tống Dật cảm thấy rất khó chịu.

“Ô Tĩnh này.” Tống Dật vươn tay vỗ vai Ninh Thư đang ngồi ghế trước.

Ninh Thư quay đầu lại: “Sao thế?”

“Có phải vì tôi muốn kết hôn, nên mọi chuyện mới thành ra như vậy?” Tống Dật hỏi Ninh Thư.

“Không phải, chỉ là anh chọn sai người mà thôi, nếu chọn người phụ nữ đó, hiển nhiên anh sẽ có khoảng cách với đám cấp dưới chúng tôi rồi.”

Ninh Thư thẳng thắn nói: “Sự nghiệp hoặc cô ta, chỉ được chọn một thứ thôi, không bị kẹp ở giữa nữa thì mới không cảm thấy khó chịu.”

Cái gì cũng muốn có, cuối cùng rồi cũng mất hết.