Đây chính là câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, đối với Quận chúa Minh Châu mà nói, An Hựu có hào quang của anh hùng.
Vì ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp.
Ninh Thư: Ha ha ha...
Rõ ràng là một quận chúa có thân phận cao quý lại chịu quỳ trước mặt người khác, đáng ra được ở trong hoàng cung, chứ không nên ở nhà của thần tử, vứt trọng trách gây dựng lại phủ Yến vương lên người đứa trẻ chưa đến bảy tuổi, mình thì suốt ngày yêu lên yêu xuống.
Còn là một nha đầu không phân biệt được tôn ti.
Dự cảm cần phải thay đổi một mối tình não tàn.
Nhưng đến khi Ninh Thư thấy tâm nguyện của nguyên chủ, cả người đều ngạc nhiên, bởi vì tâm nguyện của nguyên chủ là như thế này.
Tâm nguyện của Vệ Lệnh Nhàn:...
Hoàn toàn không có nội dung, cô không yêu cầu nhiệm vụ, ta làm sao để thay cô thay đổi số phận đây.
2333 nói: “Nguyên chủ cũng không biết mình nên có tâm nguyện gì, oán khí của nàng không có cách nào hóa giải, nàng hiếu kính mẹ chồng, vất vả chăm lo gia đình, để An Hựu ở bên ngoài đánh giặc không phải lo lắng ở nhà, đối với hai đứa bé càng không cần phải nói, nhưng nàng lại chẳng có thứ gì, dù nàng đối tốt với mẹ chồng thì, trong lòng bà cũng chỉ có con trai và cháu, cuối cùng cũng đồng ý cho Quận chúa Minh Châu trở thành tiểu thiếp, chồng nàng thì càng không cần phải nói, mười mấy, hai mươi năm ân ái, thậm chí cũng không tìm tiểu thiếp, bây giờ lại nói cho nàng biết, hắn tìm được tình yêu đích thực, con cái đều hướng về tiểu thiếp.”
“Người mất đi mọi thứ, có thể có tâm nguyện gì chứ, đau lòng đến tuyệt vọng.” 2333 nói: “Đây là một nhiệm vụ tiếp cận trình độ trung cấp, người ủy thác không có yêu cầu cụ thể, là khó làm nhất.”
Ninh Thư:...
Mẹ kiếp, vì tình không hối hận, vì tình u mê, vì tình yêu đích thực có thể không nhận cả người thân họ hàng.
Nhiệm vụ này thật khiến người ta đau đầu.
Ninh Thư gãi đầu của mình, trên tay có một ít tóc rụng, mỗi lần An Hựu xuất chinh, nguyên chủ đều sẽ ăn ngủ không yên, chờ hắn trở về, rất sợ An Hựu xảy ra chuyện trên chiến trường, nét mặt còn phải làm bộ bình tĩnh như thường, quản lý tốt toàn bộ phủ Tướng quân.
Ninh Thư đứng dậy, xuống giường, đi đến trước gương đồng, nhìn thoáng qua, dáng dấp Vệ Lệnh Nhàn ung dung cao quý, vừa nhìn đã biết là kiểu con gái đoan trang rộng lượng, đối xử trước sau thoả đáng, là người có thể chăm sóc gia đình một cách ổn thỏa, là nữ nhân có thể đảm nhận vai trò dâu trưởng của một gia tộc.
Trước kia, vì Vệ Lệnh Nhàn mà An Hựu không nạp tiểu thiếp, khiến các đại phu nhân trong kinh thành ngưỡng mộ muốn chết, Vệ Lệnh Nhàn cũng từng nói An Hựu nạp mấy tiểu thiếp, nhưng An Hựu đều cự tuyệt.
Một tướng quân uy vũ như An Hựu lại bị người đời nói thành sợ vợ, nhưng trong lòng Vệ Lệnh Nhàn vẫn cảm thấy ngọt ngào.
Chỉ không ngờ An Hựu già rồi lại giở quẻ, yêu sâu đậm một nữ nhân bằng tuổi con gái mình, như vậy Vệ Lệnh Nhàn là gì chứ?
Người và động vật có chỗ khác nhau, người có sự ràng buộc và đạo đức, có trách nhiệm và đạo nghĩa, sống theo bản năng sinh vật, muốn thế nào làm thế đó gọi là súc sinh.
“Két” một tiếng, cửa khắc hoa mở ra, cắt đứt suy tư của Ninh Thư, một nha hoàn thanh tú đi vào, tuổi chừng mười bảy mười tám, giữa hai lông mày trông rất khiêm tốn, bước đi từ tốn, tiến lại gần.
Thấy Ninh Thư ngồi trước gương đồng, Châu nhi đi tới không nói mà cười trước: “Phu nhân, người dậy rồi.”
Ninh Thư gật đầu, nói: “Rửa mặt chải đầu cho ta.”
Châu nhi rửa mặt chải đầu cho Ninh Thư, tay vừa thuần thục quấn tóc của Ninh Thư, vừa nói: “Thời gian ngủ trưa lần này của phu nhân dài thật, bây giờ cũng sắp đến giờ ăn tối rồi, lão phu nhân kêu nô tỳ tới gọi phu nhân.”
Ninh Thư ừ một tiếng, đứng lên, Châu nhi lấy tóc rụng quấn trên lược ngà ra, không muốn để Ninh Thư thấy.
“Châu nhi, có phải ta lại già rồi hay không?” Đúng ra mà nói, bây giờ Vệ Lệnh Nhàn đã coi là phụ nữ trung niên rồi, dù sao con trai cũng đã mười bảy tuổi rồi.
Châu nhi vừa cười vừa nói: “Trong lòng Châu nhi phu nhân mãi là xinh đẹp nhất.”
Ninh Thư lắc đầu, một hình bóng quen thuộc nhẹ nhàng tựa như hoa bướm lao tới.
“Mẹ.” An Linh Vân vươn tay kéo Ninh Thư: “Bà kêu con gái đến xem hôm nay mẹ sao vậy, có phải bị bệnh rồi không, mẹ, người không sao chứ.”
Ninh Thư nhìn An Linh Vân, nàng xinh đẹp đáng yêu, Quận chúa Minh Châu vừa vào phủ Tướng quân, hai người đã trở thành bạn thân.
Lúc mẫu thân mình thương tâm, An Linh Vân lại chạy đến viện của Quận chúa Minh Châu, dù không an ủi mẫu thân của mình, cũng không nên đến cái viện khiến mẫu thân lòng đau như kim đâm.
Người ta nói con gái là tri kỷ, nhưng cuối cùng tất cả mọi người bị tấm chân tình của Quận chúa Minh Châu làm cảm động, đều chỉ trích nguyên chủ độc ác ghen tị.
An Linh Vân thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, trong ánh mắt cô mang theo chút dò xét và lạnh lùng, nàng hơi bất an lay cánh tay Ninh Thư, hỏi: “Mẹ, người làm sao vậy?”
Ninh Thư nở nụ cười, trang nhã rộng lượng, nói: “Mẹ đang nghĩ, Linh Vân đã là đại cô nương rồi, hẳn là muốn tìm nhà chồng rồi, mẹ đang suy nghĩ tìm cho con nhà chồng thế nào đây.”
An Linh Vân này là một cô nương ngây thơ, từ nhỏ sống trong gia đình hòa thuận, nàng không hề nghĩ đến việc Quận chúa Minh Châu trở thành tiểu thiếp của phụ thân, khiến mẫu thân nàng tổn thương đến thế nào, cũng chỉ coi điều này là chuyện thêm một đôi đũa.
Cho nên người đơn thuần không rành thế sự mới khiến người ta đau lòng nhất, An Linh Vân như vậy, Quận chúa Minh Châu cũng như vậy.
An Linh Vân nghe thấy Ninh Thư muốn tìm nhà chồng thay mình, hơi ngượng ngùng, lại hào phóng nói: “Linh Vân muốn tìm đàn ông giống như cha, đội trời đạp đất, giống như cha đối với mẹ vậy, toàn tâm toàn ý.”
Nghe thấy vậy, Ninh Thư vẫn không nói gì, sự bi thương và chết lặng tuôn trào từng cơn trong cơ thể, còn có sợ hãi nữa, sợ Quận chúa Minh Châu sẽ hủy hoại tất cả.
Ngay cả Ninh Thư cũng bị sự bi thương, bàng hoàng, căm hận, đau khổ trong cơ thể này ảnh hưởng đến.
Từ khi linh hồn trở nên mạnh hơn, cô rất ít chịu ảnh hưởng bởi các tình tiết của nguyên chủ, nhưng bây giờ tâm trạng này lại mạnh mẽ tràn lên như mưa nguồn suối lũ, trái tim đau nhói, đau khiến Ninh Thư phải cúi lưng, không chịu được mà ôm lấy ngực, trong tim như có vô số cây kim đâm vào.
Sự đau đớn này khiến gân xanh trên trán Ninh Thư đều nổi hết lên, máu trong người cũng không còn ấm nữa.
Lạnh quá!
Ninh Thư lảo đảo, An Linh Vân đỡ lấy Ninh Thư, thấy mẫu thân của mình mặt tái nhợt, đầu đổ mồ hôi lạnh, lo lắng nói: “Mẹ, người không sao chứ.”
Châu nhi cũng qua đỡ Ninh Thư, Ninh Thư yếu ớt nói: “Dìu ta lên giường ngồi đi.”
An Linh Vân và Châu nhi đỡ Ninh Thư ngồi lên giường, Ninh Thư ôm ngực, hít sâu lấy lại bình tĩnh.
Từng luồng khí mát mẽ chảy vào tim mình, điều hòa trái tim nóng như lửa đốt vì đau đớn, Ninh Thư biết đây là tác dụng của hào quang bình tĩnh cô tốn mất 150000 điểm để đổi lấy.
Nguyên chủ cứ phải chịu đựng tâm trạng như vậy hết ngày này đến ngày khác, đau khổ biết chừng nào.