Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 577: Con dâu nuôi từ bé (20)



Ninh Thư rất lo khi mình ra chiến trường, Chúc Tư Viễn phải làm sao bây giờ, Ninh Thư mím môi nói: “Tư Viễn à, có lẽ mẹ sẽ phải ra chiến trường.”

Chúc Tư Viễn đặt bút máy trong tay xuống, đi tới trước mặt Ninh Thư, bây giờ Chúc Tư Viễn cao hơn so với trước kia rất nhiều, mới năm, sáu tuổi mà đã cao gần đến ngực Ninh Thư rồi, hơn nữa Chúc Tố Nương vốn chẳng cao lắm.

“Mẹ, mẹ sẽ rời xa Tự Viễn đúng không?” Chúc Tư Viễn nhìn Ninh Thư. 

Ninh Thư thở dài, nói: “Mẹ phải đi.”

Chúc Tư Viễn cúi đầu, giọng rất buồn: “Mẹ, Tư Viễn không muốn xa mẹ.”

Ninh Thư có chút hối hận khi nói đến chủ đề này, cũng không hứa hẹn sẽ mãi mãi không rời xa Chúc Tư Viễn. 

Vì thế nên Chúc Tư Viễn buồn mất mấy ngày, không để ý đến Ninh Thư, Ninh Thư cũng không nói gì thêm, Ninh Thư cũng chỉ có thể ở bên Chúc Tư Viễn mấy năm thôi.

Kể từ khi Chúc Nghiễn Thu biết Ninh Thư làm ở bệnh viện, lúc không có lớp liền đến bệnh viện tìm Ninh Thư, có điều thái độ đối với Ninh Thư tốt hơn nhiều, có lẽ do bệnh viện nhiều người nên hắn phải dè chừng.

Chúc Nghiễn Thu cũng không muốn mang tiếng đàn ông phụ bạc, phần tử trí thức ở thời đại này đều khá coi trọng danh tiếng, Chúc Nghiễn Thu còn muốn chấn hưng Chúc gia nữa cơ mà. 

Mục đích của Chúc Nghiễn Thu là đòi tiền của Ninh Thư để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, cảm giác Chúc Tố Nương bây giờ thông minh hơn xưa rồi, cũng không đòi tiền thẳng, muốn đón Ninh Thư và Chúc Tư Viễn đến sống cùng mình.

“Tố Nương, một mình cô nuôi con một mình cũng khó khăn, đến ở chung với tôi đi, để tôi chăm sóc cô.” Chúc Nghiễn Thu hiền hòa nói với Ninh Thư.

Ninh Thư nghe Chúc Nghiễn Thu nói vậy, vô cùng ngạc nhiên, đây là ý gì? Ninh Thư không cho rằng Chúc Nghiễn Thu tốt như vậy, sống cùng cô và Chúc Tư Viễn, trước đây từ chối đây đẩy cơ mà. 

“Như vậy không hay lắm, có ảnh hưởng đến việc học hành của anh không, không phải trước đây anh nói bài vở bận rộn, không thể chăm con sao?” Ninh Thư cau mày nói.

“Không sao, chăm sóc hai người là việc tôi nên làm.” Chúc Nghiễn Thu ôn hòa nói, cộng thêm gương mặt anh tuấn, hào hoa phong nhã, khắp người tỏa ra khí chất đại thiếu gia nhà giàu của hắn, rất dễ khiến người ta có hảo cảm.

Ninh Thư không đồng ý, cũng hiểu ý đồ của Chúc Nghiễn Thu, đến chỗ Chúc Nghiễn Thu rồi, Chúc Nghiễn Thu muốn thế nào thì sẽ thế đó, đến lúc đó cô sẽ bị Chúc Nghiễn Thu bóc lột sạch. 

Ở viện, Chúc Nghiễn Thu không dám hành xử quá tuyệt tình.

Chúc Nghiễn Thu bị Ninh Thư cự tuyệt, trong lòng rất tức nhưng ngoài mặt lại nói: “Tố Nương, rốt cuộc cô muốn giận dỗi đến khi nào?”

Ninh Thư bĩu môi, lời nói này, cứ như cô vô lý gây sự không bằng, tao không đi, mày sẽ cắn tao chắc. 

Chúc Nghiễn Thu chỉ đành đến bệnh viện tìm Ninh Thư mỗi ngày, ngoài miệng nói phải chăm sóc Ninh Thư, kêu Ninh Thư đến sống với mình, nói nữ nhân như Ninh Thư nuôi con một mình quá nguy hiểm, đặc biệt thời thế hiện nay lại loạn như vậy.

Ninh Thư vẫn cự tuyệt, vô cùng cự tuyệt.

Quả thực Chúc Nghiễn Thu tức muốn chết mất rồi, trong lòng càng thêm căm hận Ninh Thư, hắn đòi tiền gấp như vậy là có lý do, bởi vì hiện tại Phương Phỉ Phỉ không thèm để ý đến hắn, từ khi mọi chuyện bị bại lộ đến nay, Phương Phỉ Phỉ không hề nói với hắn lấy một câu, dù không nói chia tay, nhưng trong lòng Chúc Nghiễn Thu vẫn rất bất an. 

Bây giờ, Chúc Nghiễn Thu muốn tìm lý do nói chuyện cùng Phương Phỉ Phỉ, lý do tốt nhất chính là trả tiền, trả lại tiền thuốc men trước Phương Phỉ Phỉ ứng cho hắn.

Nhưng trên người Chúc Nghiễn Thu không có tiền, chỉ mong lấy được từ tay Ninh Thư, từ nhỏ đến lớn Chúc Nghiễn Thu chưa từng chịu khổ, không bao giờ nghĩ tới việc đi làm công kiếm tiền, cho nên chỉ có thể lấy từ trên người Ninh Thư, kiếm tiền từ trên người Ninh Thư.

Bây giờ cô còn là y tá, chắc phải có tiền, hơn nữa Chúc Nghiễn Thu còn nghi ngờ Ninh Thư cuỗm tiền của Chúc gia. 

Lúc đó mẹ hắn bán phần lớn gia sản cho hắn, vậy vẫn phải còn lại một chút tiền chứ, Chúc Nghiễn Thu cho rằng số tiền này ở trên người Ninh Thư.

Chúc Nghiễn Thu chưa từng chật vật như vậy, hao tâm tổn sức vì chuyện tiền bạc như thế, hắn nhẫn nhịn nguy cơ bị Phương Phỉ Phỉ chán ghét, muốn đón hai mẹ con cô về sống cùng, cô còn không biết tốt xấu.

Nhưng bây giờ Chúc Nghiễn Thu chỉ có thể nhịn, hàng ngày đều đến y viện, dù khí trời ra sao, dầm mưa dãi nắng, không quản mưa gió chỉ vì để Ninh Thư thấy thành ý của hắn, để Ninh Thư đến sống cùng mình, thái độ rất tốt, còn nói sẽ bảo vệ mẹ con Ninh Thư. 

Ngay cả bác sĩ, y tá trong bệnh viện cũng kêu Ninh Thư đừng quá cố chấp, nên mền mỏng thì phải mền mỏng, đến lúc nam nhân không nhịn được nữa, người khổ chỉ có mình, kêu Ninh Thư ngoan ngoãn về sống cùng Chúc Nghiễn Thu đi.

Ninh Thư cũng chỉ có thể cười trừ, những người này chỉ thấy mặt ôn nhu của Chúc Nghiễn Thu, bộ dạng kẻ xấu biết quay đầu quý hơn vàng, chứ đâu có nhìn thấy Chúc Nghiễn Thu rắp tâm hại người, Chúc Nghiễn Thu chỉ có Phương Phỉ Phỉ, bây giờ hắn tốt với cô chỉ vì muốn moi tiền từ cô.

Ninh Thư bị Chúc Nghiễn Thu làm phiền không chịu được, liền không đến bệnh viện làm nữa, chỉ đi học kiến thức quân y chiến địa, mày thích đợi ở bệnh viện, vậy mày cứ chờ đến chết đi nhé. 

Lúc Chúc Nghiễn Thu đến bệnh viện, liền biết được Ninh Thư đã từ chức, trong đầu Chúc Nghiễn Thu vô cùng bối rối, tức đến mức hận không thể bóp chết nữ nhân kia.

Lại không nói tiếng nào mà biến mất, biển người mịt mờ, Chúc Nghiễn Thu biết đi đâu tìm người.

Đến bây giờ hắn cũng không biết Ninh Thư đang ở đâu, hắn đã hạ mình nói chuyện với nữ nhân kia, thế nhưng cô lại làm bộ làm tịch. 

Trong lòng Chúc Nghiễn Thu vô cùng lo lắng, trên người hắn không còn tiền, sắp tới đến cơm cũng không có mà ăn, chứ đừng nói trả tiền lại cho Phương Phỉ Phỉ, chỉ sợ Phương Phỉ Phỉ sẽ chia tay với hắn.

Chúc Tố Nương, nữ nhân này thật ghê tởm.

Chúc Nghiễn Thu ra khỏi viện, định ngồi xe kéo về, sờ trong túi thấy không có tiền, không tiền đến anh hùng cũng chịu chết, hiện tại Chúc Nghiễn Thu rất khổ. 

Chúc Nghiễn Thu nhìn những đường phố phồn hoa của Thượng Hải, người tới người lui, trong lòng đột nhiên trào dâng cảm giác bất lực, dù Chúc Nghiễn Thu coi thường Chúc Tố Nương thế nào đi nữa, nhưng trong lòng hắn vẫn ỷ lại vào Chúc Tố Nương.

Bởi vì Chúc Tố Nương bao dung hắn, hắn mới không kiêng nể gì Chúc Tố Nương như thế, bởi vì Chúc Tố Nương sẽ khoan dung hắn một cách vô điều kiện.

Bây giờ không có Chúc Tố Nương, trong lòng Chúc Nghiễn Thu vừa mờ mịt lại sợ hãi, giống hệt tâm trạng trước kia của mẹ Chúc, không muốn đối mặt với thế giới bên ngoài. 

Nhưng lại bắt Chúc Tố Nương làm trâu làm ngựa hầu hạ họ.

Thời gian qua Ninh Thư sống rất thoải mái, còn Chúc Nghiễn Thu sống hay chết, cô không muốn quản.

Kỳ thực trong lòng Ninh Thư có chút không thoải mái, trước đây cô muốn trực tiếp ra tay kết liễu Chúc Nghiễn Thu, nhưng trong tiềm thức Chúc Tố Nương lại phản kháng, khiến cục diện bây giờ mới thành ra như vậy. 

Chúc Tố Nương hèn mọn, yếu đuối, là bánh bao thì không thể trách chó gặm.

Một người không hề có giới hạn và nguyên tắc là như thế nào? Hoặc là bản ngã tự tôn quá lớn sống vì mình rồi ăn chơi vui vẻ, hoặc là mất hết bản ngã tự tôn sống vì người khác như Chúc Tố Nương.

Ninh Thư dành ra nhiều thời gian chơi với Chúc Tư Viễn hơn, vừa chuẩn bị mọi việc khi ra chiến trường, tránh khi ra chiến trường luống cuống tay chân. 

Bây giờ, Ninh Thư chỉ hận không thể trang bị khắp người, trang bị đến tận răng bảo đảm an toàn cho mình, trên chiến trường cái gì cũng có thể xảy ra, đến lúc xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của cô sẽ thất bại.