Thanh Việt mở kết giới, nói với Ninh Thư: "Cô có muốn vào thành xem không, ma tộc vẫn là nơi có không ít thứ tốt."
"Không cần đâu, gần cha ta quá, ông ấy sẽ nhận ra mất." Ninh Thư từ chối.
Thanh Việt gật đầu: "Tùy cô."
Ninh Thư thấy Thanh Việt nghe lời như thế, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Ngươi có biết bây giờ ngươi lạ lắm không.
"Lần này trở về còn xách cổ áo của ta không?" Ninh Thư hỏi.
Thanh Việt gật đầu: "Nếu như cô muốn ta xách cổ áo của cô, ta không có ý kiến gì đâu."
"Không cần đâu."
"Ta chóng mặt quá, ta đi bộ vậy." Ninh Thư vội vã xua tay.
Thanh Việt vẫn như trước nói: "Tùy cô."
Ninh Thư nhìn Thanh Việt giống như một chú chó lớn vậy, tuyệt thế cao thủ là như vậy sao?
"Hai người bên kia đứng lại." Một giọng nói dịu dàng đáng yêu vang lên, khi âm thanh này chui vào lỗ tai, khiến cho tai tê dại cả đi.
Ninh Thư quay đầu liền nhìn thấy một nữ nhân, nàng ngồi trên kiệu, được bốn nam nhân ma tộc khiêng đi.
Lúc này nàng cao cao tại thượng nhìn xuống Ninh Thư và Thanh Việt.
Nữ nhân ma tộc vô cùng yêu mị, gương mặt lại càng câu hồn đoạt phách, vẻ ngoài của nam nhân và nữ nhân ma tộc đều vô cùng đẹp.
Nữ nhân ma tộc đánh giá Ninh Thư một chút, bật cười một tiếng: "Một con tạp chủng, ta lệnh cho ngươi dâng nam nhân bên cạnh ngươi ra."
"Kẻ hạ đẳng tạp chủng của ma tộc như ngươi không có tư cách sở hữu một nam nhân như vậy." Ánh mắt của nữ nhân ma tộc đều dính trên mặt Thanh Việt.
"Ta rất thích tóc của ngươi, có rất ít người có màu tóc như vậy." Nữ nhân ma tộc hơi hất cằm, cao cao tại thượng nói với Thanh Việt.
Ninh Thư cũng xoay đầu lại nhìn tóc của Thanh Việt, tại sao cô lại cảm thấy màu tóc này khó coi khi, xanh biếc ấy.
Toàn thân đều xanh biếc.
Thanh Việt không nói gì, đứng ở đó khí chất nổi bật, càng khiến ánh mắt của nữ nhân ma tộc lộ ra sự thích thú thèm muốn.
Người ma tộc chưa bao giờ biết che giấu dục vọng của mình, dù là nam nhân hay nữ nhân đều như vậy, nếu ở loài người sẽ được coi là hành vi phóng đãng.
Nhưng ma tộc chưa bao giờ cảm thấy như vậy, nếu như bắt được một người thuộc loài người mà hợp khẩu vị thì sẽ cưỡng hiếp trước rồi hút khô sau.
Ninh Thư đụng vào Thanh Việt, nhỏ giọng nói: "Nữ nhân này rất đẹp đấy."
Thanh Việt lắc đầu.
"Nói cái gì đó, ta lệnh cho ngươi, giao người đàn ông này cho ta." Nữ nhân ma tộc chỉ vào Ninh Thư.
Ninh Thư giang tay ra, dời sang bên cạnh một bước, nói: "Thực ra ta không thể quyết định được, ngươi phải hỏi hắn."
"Xem như ngươi biết điều đấy." Nữ nhân ma tộc khinh bỉ liếc mắt nhìn Ninh Thư, ánh mắt chuyển qua mặt Thanh Việt: "Đi theo ta tốt hơn gấp vạn lần đi theo phế vật kia, công pháp bảo bối cái gì cần có đều có cả."
Thanh Việt đi về hướng Ninh Thư đứng bên cạnh, nhìn Ninh Thư: "Đi thôi."
"Chờ một chút." Nữ nhân ma tộc từ trên kiệu bay xuống, chắn trước mặt Ninh Thư và Thanh Việt.
"Đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt." Sắc mặt nữ nhân ma tộc nghiêm lại, cả người nổi lên ma khí nồng nặc.
Thanh Việt khẽ cau mày, ngẩng đầu lên, bàn tay biến hóa khôn lường thành một dải lạnh lẽo, giống như rong biển mang theo đồ vật lập tức xuyên thủng thân thể của nữ nhân ma tộc, giống như cái đinh đâm xuyên qua đậu phụ vậy, không hề có cảm giác bị cản trở hay không linh hoạt.
Thanh Việt thu tay về, tay hắn trắng như ngọc, óng ánh long lanh, không dính một chút máu nào.
Nữ nhân ma tộc hơi cúi đầu nhìn ngực mình, một lỗ hổng lớn, trái tim đã vỡ thành thịt băm rồi.
Máu đen tích tụ trên mặt đất, ăn mòn mặt đất, phát ra tiếng kêu giễu cợt.
Trên người nữ nhân ma tộc tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Lực sinh mệnh mãnh liệt của ma tộc sẽ không khiến nàng lập tức chết ngay: "Các ngươi đợi chết đi."
"Lệ Tư công chúa." Bốn tên ma tộc vác kiệu vây Ninh Thư và Thanh Việt lại.
Thanh Việt nhấc cổ áo của Ninh Thư đang thẫn người ra, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Mỗi lần di chuyển nhanh, Ninh Thư đều buồn nôn vô cùng, đợi Thanh Việt dừng lại, Ninh Thư phải ọe ọe nôn một trận mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Đầu óc choáng váng.
Ói xong Ninh Thư mới phát hiện ra bọn họ đã về tới ngôi nhà trong trấn nhỏ.
Ninh Thư nhìn Thanh Việt, nói: "Sao ta lại cảm thấy ngươi khá quen nhỉ."
"Bản thể của ngươi là cái gì?" Ninh Thư chớp mắt suy nghĩ.
Ninh Thư bức tóc: "Không thể nào, tên đó bây giờ chắc vẫn ở biển Quy luật chứ."
"Ngươi không phải là rong biển chứ." Ninh Thư dò xét hỏi Thanh Việt.
Thanh Việt gật đầu: "Bản thể của ta là rong biển."
Ninh Thư không nhịn được quan sát hắn, rong biển đen thui còn có thể hóa thành người sao?
"Có phải ngươi dùng Linh Tủy tinh thể làm ổ không?" Ninh Thư nhớ tới rong biển mình từng gặp trong Tiên phủ.
Chỉ có điều tên rong biển kia vô cùng ngây thơ, ngay cả ý thức của mình cũng không có.
Khác hoàn toàn tên Thanh Việt này.
"Phải." Thanh Việt lấy ra một khối Linh Tủy tinh thể: "Cho cô."
Ninh Thư:...
Ta không phải là muốn Linh Tủy tinh thể của ngươi.
Ninh Thư vỗ tay một cái, rất vui: "Ngươi sớm nói cho ta ngươi là rong biển có phải tốt rồi không, sao ngươi lại ở đây."
"Ta vẫn luôn ở thế giới này." Thanh Việt nói.
Ninh Thư ôm đầu, gọi 2333: "Tổn thọ rồi, thế giới này không phải là Tiên phủ trước đây chứ."
"Không phải đã sắp bị hỏng rồi sao, sao lại thành thế giới trung cấp rồi, giờ mới được bao lâu sao lại thành thế giới trung cấp được chứ."
Ninh Thư cảm thấy bản thân mình đúng là phế vật, ngay cả không gian thế giới cũng tài giỏi hơn cô.
2333 sửng sốt một chút, nói: "Tốc độ thời gian trôi qua không giống rồi, theo như cô thấy thì chưa được bao nhiêu thời gian, có lẽ thế giới này đã qua vài tỷ năm rồi."
Con bà nhà nó.
"Nếu như là như vậy, thì thế giới này thừa nhận cô rồi, những chuyện trước đây đã có thể giải quyết hết rồi." 2333 nói.
Ninh Thư thay đổi ánh mắt: "Vậy sao thế giới này biết là ta."
2333 nói: "Cô quên rồi sao, trước đây trên đường tới biển Quy luật, cô ở trong trạng thái linh hồn, cầm thế giới này trong tay, chắc chắn sẽ bị nhiễm một chút khí tức linh hồn của cô."
Ninh Thư thở một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, cô nơm nớp lo sợ, sợ đến nỗi ngày nào cũng mất ngủ, không ngờ lại là nguyên nhân này.
Có thể tiến hóa thành thế giới trung cấp, cũng là cơ duyên của thế giới này.
"Cho cô một ít lợi ích, xem như hiểu rõ được nhân quả." 2333 nói: "Cô ở thế giới này làm nhiệm vụ chắc sẽ thuận buồm xuôi gió, không uổng phí trước đây khổ sở hao phí rất nhiều năng lượng đưa nó trở về biển Quy luật."
"Ta nói sao lại không tra ra được nguyên nhân chứ." Cuối cùng 2333 còn giãi bày một câu thay cho sự bất lực của mình.
Ninh Thư: "Ha hả..."
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Thanh Việt thấy Ninh Thư đờ người ra, lên tiếng hỏi.
Ninh Thư khôi phục lại tinh thần, nhìn Thanh Việt: "Mẹ kiếp, chúng ta đã bao lâu không gặp rồi, ngươi cũng trưởng thành rồi đấy."
Thanh Việt:...
"Tuổi của ta có khả năng còn lớn hơn cô rất nhiều đấy." Thanh Việt nói.
Ninh Thư suy nghĩ một chút thấy cũng phải, tuổi của Thanh Việt cũng tương đương với thế giới này rồi.