Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 721: Người đàn ông thật thà (27)



Ngày hôm sau Vương Bác phải đi làm, mắt hắn thâm quầng lại, dễ dàng nhận ra đêm qua hắn không ngủ.

Ninh Thư thấy sắc mặt hắn không tốt, nói: "Nghỉ ngơi một trận đã, không phải vội đi làm làm gì, tình trạng của con như vậy đi làm cũng không hiệu quả."

Thái An Kỳ từ trong phòng ngủ đi ra, Vương Bác nhìn Thái An Kỳ, gật đầu: "Vậy con đi nghỉ ngơi một chút." 

Sắc mặt Thái An Kỳ rất khó coi, chất vấn Vương Bác: "Sao anh lại phải đối xử với tôi như vậy?"

Vương Bác nói: "Chúng ta là vợ chồng, làm chuyện đó không phải rất bình thường sao, cô có thể làm cùng với người khác được, thế sao lại không thể làm chuyện đó với tôi?"

Thái An Kỳ tức muốn chết: "Người tôi rất khó chịu, rất đau mà anh vẫn còn muốn bắt ép tôi." 

"Vậy cô làm chuyện đó với người đàn ông khác thì không thấy đau, thế tức là đau hay không đau đều do cô quyết định nhỉ." Vương Bác đã tỉnh táo trở lại, nói chuyện cũng rõ ràng mạch lạc hơn.

Thái An Kỳ ngây người nhìn Vương Bác: "Sao anh dám nói với tôi như thế?"

Vương Bác đối xử với cô ta luôn dè dặt cẩn thận, lúc này lại nói chuyện với cô ta như vậy, Thái An Kỳ nhất thời không thích ứng được, cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm. 

Vương Bác không để ý đến Thái An Kỳ, ngồi xuống ăn cơm.

Thái An Kỳ oán hận dậm chân, cũng ngồi xuống ăn cơm sáng.

Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Lát nữa đi mua rau cùng tôi." 

"Mua rau gì, hiện tại các người nên suy nghĩ xem nên đưa tôi tiền bồi thường ly hôn hay là không ly hôn đấy." Thái An Kỳ cố tình lấy chuyện li dị ra để khích đểu Vương Bác.

Nhưng lại chỉ thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Vương Bác, ngoài ra không có bất kỳ phản ứng nào, điều này khiến Thái An Kỳ thất bại thảm hại, trong lòng cũng có chút bất an.

Thứ mà cô ta ỷ vào chính là sự yêu mến và nhượng bộ của Vương Bác, hơn nữa người cô ta lại đang có vấn đề, vậy mà giờ đây hai vũ khí đó đã không còn có tác dụng nữa. 

Thái An Kỳ cứ luống cuống tay chân như thế.

Ninh Thư nói: "Chỉ cần hai người không ly hôn, thì cô vẫn là con dâu của cái nhà này."

Ăn xong bữa sáng, Ninh Thư cầm chiếc làn đựng rau nhét vào trong tay Thái An Kỳ, Thái An Kỳ nói lạnh tanh: "Tôi không đi." 

"Vậy thì cô chỉ có thể nhìn thấy xác mấy đôi giày hàng hiệu của mình rồi đấy." Ninh Thư nói.

Thái An Kỳ tức muốn chết, chỉ có thể cầm làn đi mua rau cùng Ninh Thư.

Thái An Kỳ lần này đã rút kinh nghiệm, không đi giày cao gót nữa, đi ra ngoài cùng Ninh Thư, bị nắng chiếu đến mức khắp người chảy đầy mồ hôi, nóng rát cả mặt. 

Ninh Thư đi đi lại lại trong chợ bán rau, Thái An Kỳ chỉ có thể đi theo, xách làn đựng rau, nặng đến nỗi muốn chết quách đi cho xong.

Mắt Thái An Kỳ nhìn bóng lưng của Ninh Thư như muốn tóe lửa đến nơi, chỉ cần cầm được đồ trong tay, cô ta nhất định sẽ cho bà già này biết thế nào là lễ độ.

Thái An Kỳ chỉ muốn cho bà ta một trận nhưng vẫn còn e ngại, lúc trước có cái váy bị cắt nát, khiến cô ta tiếc đứt ruột. 

Mấy thứ này đều không rẻ đâu.

Thái An Kỳ xách đồ, đi sau Ninh Thư, trên đường về nhà, gặp người quen còn đứng lại buôn dưa lê mãi không dứt.

Bên ngoài nóng muốn chết, mẹ kiếp, bà già này không thấy nóng à. 

Thái An Kỳ thấy Ninh Thư gặp người khác luôn miệng khen mình hiếu thảo, đi chợ với mình bla bla, điêu toa phét lác vô cùng.

Bây giờ còn đang ầm ĩ chuyện li hôn, thế mà còn ra vẻ hòa thuận giữa mẹ chồng nàng dâu, chém gió mà không biết ngượng mồm.

Thái An Kỳ nhìn bộ dạng hiền lành ôn hòa của Ninh Thư, trong lòng tức muốn hộc máu, bà già này ác độc không ai bằng, thế mà bên ngoài cứ làm bộ làm tịch như mình nhân hậu lắm. 

Thong dong chậm rãi đi dạo một vòng, rất nhanh đã sắp đến trưa, về đến nhà, Thái An Kỳ liền ném ngay cái làn xuống, chạy vào trong phòng ngủ, lấy đồ trang điểm cứu lấy làn da đã bị cháy nắng của mình.

Thái An Kỳ trong lòng thấy tức muốn chết đi được, những lọ kem dưỡng da mà cô ta yêu quý đều bị bà già kia lấy đi mất rồi.

Thái An Kỳ đang lau mặt, thì Ninh Thư lại đứng ở cửa phòng nói: "Đi nhặt rau nấu cơm đi." 

"Dựa vào cái gì?" Thái An Kỳ phản bác.

Ninh Thư ồ lên một tiếng: "Vậy thì tôi đành cầm đống kem dưỡng da của cô đi đánh giày vậy."

"Bà…" Thái An Kỳ oán hận trừng mắt nhìn Ninh Thư, bắt đầu đi nhặt rau. 

Thái An Kỳ nhìn Vương Bác đang ngồi ở trên sofa, nói: "Vẫn chưa ly hôn, anh vẫn là chồng của tôi, tại sao cái gì cũng bắt tôi làm, anh không biết đường mà đến giúp tôi một tay hay sao?"

Vương Bác gật đầu, đến giúp cô ta nhặt rau, đối mặt với Thái An Kỳ cũng không tức giận.

Thái An Kỳ thấy Vương Bác nghe lời như thế, nhất thời vô cùng vui vẻ, nhìn Ninh Thư cười giễu. 

Nhặt xong rau, Ninh Thư sai Thái An Kỳ đi xào rau, Thái An Kỳ đành nghiến răng nghiến lợi đi xào.

Tình cảnh trong bếp vô cùng hỗn loạn, đồ ăn trên bàn ăn đều đen sì sì, nhìn đã không muốn động đũa.

Ăn vào chỉ thấy ngọt chứ không thấy mặn, cứ như đang muốn đầu độc bọn họ vậy. 

Ngay cả Thái An Kỳ cũng không thể nào nuốt nổi, nhưng NinhThư dùng bữa mà mặt không biến sắc, Vương Bác cũng lấy đũa gắp ăn.

Khiến cho Thái An Kỳ cảm thấy thất bại thảm hại.

Thái An Kỳ thực sự không thể nào nuốt trôi những món ăn này, nên lấy điện thoại ra gọi ship cơm. 

Sau khi nhân viên mang thức ăn đến, Vương Bác liền nói với người nhân viên đó rằng: "Về sau ai đặt cơm thì người đó trả tiền."

Mặt Thái An Kỳ lập tức tối sầm lại, trả tiền trong ánh nhìn kỳ quặc của người giao cơm.

"Những thứ này đều là do tôi mua, các người không được phép ăn." Thái An Kỳ uất hận nói. 

Ninh Thư và Vương Bác không thèm để ý đến cô ta.

Một mình Thái An Kỳ ăn cơm ngon, ra sức ăn, ăn không nổi nữa liền đem đi đổ chứ không để lại cho Ninh Thư và Vương Bác ăn.

Ăn cơm trưa xong, Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: "Thu dọn vệ sinh đi nhé!" 

"..." Thái An Kỳ thầm chửi mẹ kiếp trong lòng, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Thư, đành phải xách xô lau nhà lên.

"Góc nào cùng phải quét cho sạch sẽ." Ninh Thư chỉ huy Thái An Kỳ.

Thái An Kỳ thầm chửi rủa trong lòng, bắt đầu làm việc, lại quay ra nói với Vương Bác: "Anh đến giúp tôi đi." 

"Mẹ, con đi ra ngoài một chút."Vương Bác không thèm liếc mắt nhìn Thái An Kỳ, xoay người đi ra cửa, làm Thái An Kỳ trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trong mắt Ninh Thư, lòng người luôn thay đổi, tình cảm là thứ vô cùng mỏng manh dễ vỡ, khi tôi cần em thì em chính là công chúa, khi tôi không cần em nữa thì em chẳng là cái gì cả.

Tình cảm là thứ cần phải nuôi dưỡng và gắn kết, tình cảm là thứ không thể phung phí một cách tùy tiện được. 

Vương Bác đi rồi, Thái An Kỳ chỉ có thể làm việc một mình, tức giận bất bình nói: "Căn nhà này không phải chỉ có một mình tôi ở, vậy tại sao lại chỉ có mình tôi phải quyét dọn."

"Tôi để cô quét dọn một mình đấy thì sao nào, cô thích ý kiến hả?" Ninh Thư tùy ý nói.

Thái An Kỳ hít vào một hơi thật sâu, ngó xem Ninh Thư đang nhàn nhã ngồi ở chỗ nào, thì lúc đi ngang qua Ninh Thư, cô ta sẽ cố ý làm cho nước bắn lên người Ninh Thư. 

Ninh Thư cũng không tức giận, vẫn ngồi yên ở chỗ cũ.

"Lau sạch mọi chỗ cho tôi, nếu không làm cho xong, túi xách hàng hiệu của cô sẽ không còn nữa đâu." Ninh Thư lạnh nhạt nói.

Thái An Kỳ khom người cầm cây lau nhà để lau, lau dọn nhà xong còn phải cọ rửa bồn cầu nữa, làm xong mấy việc này, Thái An Kỳ càm thấy mình không thể nào đứng thẳng lên nổi nữa. 

Ninh Thư kiểm tra lại một lần, gật đầu, ý bảo đã được rồi.

Làm xong những việc này, Thái An Kỳ cảm giác hoa mắt chóng mặt, tưởng như sắp ngất đi đến nơi, mệt rã rời.

Thái An Kỳ tắm xong liền đi nghỉ ngơi. 

Nhưng vừa mới ngủ được một tý đã bị tiếng đập cửa đánh thức, Thái An Kỳ bực mình vò đầu bứt tóc, đứng dậy mở cửa.

Ninh Thư ôn hòa nói: "Đến giờ chuẩn bị cơm tối rồi."

Thái An Kỳ: A a a a... 

Thái An Kỳ thật sự hận đến nỗi muốn xiên cho Ninh Thư một nhát, bà già này thật đáng ghét, đáng ghét, đáng ghét...