Ninh Thư không biết da mặt của Thái An Kỳ dày như thế nào mà cô ta lại có thể không biết xấu hổ quay lại.
Khó khăn lắm mới ly hôn được, còn để cô ta quay trở lại thì khác gì tự sát.
Thái An Kỳ thấy vẻ mặt khinh thường lạnh lùng của Ninh Thư, thì quyết định tỏ ra yếu đuối, chỉ cần có thể tái hôn với Vương Bác là được.
“Sau này con sẽ chăm chỉ làm việc nhà.” Thái An Kỳ nói với Ninh Thư: “Cũng không qua lại với những người đàn ông khác nữa, con xin thề.”
Cô ta thực sự không muốn bị gả đến một xó xỉnh chút nào. Gặp người đàn ông quê mùa tệ bạc thì phải làm sao. Như vậy nếu so sánh thì Vương Bác tốt hơn nhiều.
Thái độ của cha mẹ cô ta rất kiên quyết, nhất định bắt cô ta lập gia đình, thì Vương Bác là lựa chọn tốt nhất.
“Mẹ, mẹ tin con, con thật sự thay đổi rồi, con không bao giờ tái phạm đâu.” Thái An Kỳ nói rồi quỳ phịch xuống bên Ninh Thư.
Ninh Thư không kiềm được liếc mắt một cái, trước đây đã không còn mặt mũi nào rồi, Thái An Kỳ sao lại còn không biết xấu hổ quay lại, dựa vào cái gì cho rằng mình còn có cơ hội, người ta còn tha thứ còn chờ đợi cô ta chứ.
Trong kịch bản là cầm tiền bỏ đi, sống phóng khoáng phong độ, bây giờ sống không tốt, liền muốn quay về, làm gì có chuyện dễ dàng như thế.
Ninh Thư chỉ vào Tương Tiểu Ngọc đang đứng không xa, nói: “Đây là người sẽ làm vợ Vương Bác, còn cô, từ đâu tới thì cút về đó đi.”
“Cô và Vương Bác chính là trời có sập xuống cũng không thể quay lại.” Ninh Thư nói một câu nữa rồi đi về phía Tương Tiểu Ngọc.
Tương Tiểu Ngọc chốc chốc lại nhìn về phía Ninh Thư, Ninh Thư cười, nói: “Đừng nhìn dì nữa, nó và Vương Bác là chuyện không thể nào, dì chỉ chọn con.”
Ninh Thư và Tương Tiểu Ngọc mua đồ ăn trở về, Thái An Kỳ vẫn còn ở dưới lầu đợi.
Thái An Kỳ nhìn Tương Tiểu Ngọc như cái gai trong mắt, vốn định đi về phía Tương Tiểu Ngọc, đi hai bước thì thấy Ninh Thư lạnh nhạt chằm chằm nhìn mình, liền dừng bước.
Thái An Kỳ lạnh mặt nhìn Ninh Thư, vẫn không từ bỏ ý định, kiến quyết ở dưới lầu đợi Vương Bác về, muốn nói chuyện với Vương Bác.
Tương Tiểu Ngọc đứng sát ban công, nhìn Vương Bác và Thái An Kỳ ở dưới lầu.
Ninh Thư đi qua đi lại xem, Thái An Kỳ vừa sát lại Vương Bác, anh liền lập tức tránh xa cô ta.
Chứng kiến thái độ này của Vương Bác, trong lòng Ninh Thư yên tâm hơn nhiều rồi, chỉ sợ não Vương Bác úng nước, lại ngu ngốc.
Không biết Thái An Kỳ nói gì mà vô cùng kích động nắm lấy tay áo của Vương Bác, Vương Bác hất tay Thái An Kỳ ra, quay người vào nhà.
Tương Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, có chút ngại ngùng nói: “Vợ trước của Vương Bác rất đẹp, con sợ anh ấy mềm lòng.”
“Không đâu.” Ninh Thư nói: “Không nói tới chuyện Thái An Kỳ từng làm tổn thương Vương Bác, hơn nữa bây giờ Vương Bác cũng đã có con rồi.”
Tương Tiểu Ngọc gật đầu.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mắt Tương Tiểu Ngọc rung rung, Vương Bác vừa mở cửa đã thấy dáng vẻ bi thương của Tương Tiểu Ngọc.
Vương Bác có chút áy náy, đến nắm lấy tay Tương Tiểu Ngọc, kéo đến sân thượng nói chuyện, giải thích với cô ấy một hồi, còn đảm bảo với cô bé về sau sẽ không gặp Thái An Kỳ nữa.
Ninh Thư chép miệng, ghen tuông một chút cũng là gia vị của tình yêu.
Tương Tiểu Ngọc cũng thật cao tay, không cãi nhau ầm ĩ, lại tỏ rõ được sự uất ức của mình, buộc đàn ông phải khai ra so với để họ chủ động nói quả không giống nhau.
Tương Tiểu Ngọc biết cách quản lý cảm xúc, là một cô gái có EQ cao.
Thảo nào Vương Bác dễ dàng bị thu hút.
Chuyện đáng tiếc là trong kịch bản sau khi Vương Bác ly hôn đã từ chức, chán nản một thời gian dài, lại tìm một công việc mới, bỏ lỡ Tương Tiểu Ngọc.
Nhưng mà với bộ dạng chán chường không muốn sống của Vương Bác, chỉ sợ Tương Tiểu Ngọc cũng khinh thường.
Ai mà thích một người đàn ông cả ngày thất thểu.
Thái An Kỳ đến tìm Vương Bác mấy lần, Vương Bác đều từ chối tránh mặt, Thái An Kỳ đợi không được, trong lòng rất không cam tâm.
Cha mẹ của Thái An Kỳ đã tìm ra nhà chồng cho cô ta rồi. Nhà trai đem lễ vật là hai mươi nghìn tệ. Thái An Kỳ bị chính cha mẹ mình đẩy vào trong xe.
Thái An Kỳ bị đưa ra khỏi thành phố này, gả cho một người đàn ông ba mươi mấy gần bốn chục tuổi.
Thái An Kỳ biết cha mẹ cô ta đem cô ta bán cho người đàn ông này, cái người đàn ông xấu xí này, da dẻ đen nhẻm, giọng nói khiến cô ta nghe không hiểu được, vừa đến nhà liền cưỡng ép cô ta trong căn phòng nhỏ dưới nền đất.
Thái An Kỳ bị hành hạ vô cùng thống khổ, cô ta cố thử chạy trốn, nhưng đều bị người đàn ông này bắt lại.
Cô ta nói cô ta rất đau đớn, nhưng người đàn ông này không hề để ý đến, chỉ cần cô ta không đồng ý làm với hắn, đều cưỡng ép cô ta phải làm.
Hơn nữa còn làm rất nhiều lần, một ngày ít nhất một lần, khiến cho Thái An Kỳ xanh tái đi.
Ông ta thấy Thái An Kỳ luôn tìm cách chạy trốn, nên đã dùng xích sắt khóa chân Thái An Kỳ lại, khiến cô ta không cách nào bỏ chạy.
Thái An Kỳ khóc lóc, nhớ đến Vương Bác, trong đầu cô ta lúc này chỉ toàn nhớ đến lúc trước phong hoa tuyết nguyệt với anh, người đàn ông lãng mạn không ai bì được.
Gương mặt của những người đàn ông này đều rất nhạt nhẽo, chỉ có dung mạo Vương Bác là thanh tú sáng sủa.
Người đàn ông trước đây cô ta chán ghét, nhưng cũng là người duy nhất cô ta có thể nghĩ đến trong lúc khó khăn.
Những hồi tiếp theo không cần giải thích nữa.
Ninh Thư gặp mặt cha mẹ Tương Tiểu Ngọc, thái độ của cha mẹ Tương Tiểu Ngọc đối với Vương Bác rất bình thản. Họ nghĩ đây chính là người mà con gái mình thích, nhìn thấy Vương Bác hiền lành họ cũng đồng ý.
Tất nhiên điều đó cũng có nhiều phần cố gắng của Tương Tiểu Ngọc.
Vương Bác cầu hôn Tương Tiểu Ngọc, cô ấy vô cùng vui mừng đồng ý.
Ninh Thư bắt đầu bàn bạc chuyện hôn nhân với nhà thông gia, các nghi lễ đều phải làm, Ninh Thư tặng cho Tương Tiểu Ngọc một đôi vòng tay long phượng bằng vàng.
Vương Bác và Tương Tiểu Ngọc rất bận rộn, bận chuyện hôn lễ, chụp ảnh cưới, gửi thiệp mời, diễn tập hôn lễ, ngay cả Ninh Thư cũng bận rộn chuẩn bị.
Đợi đến ngày Vương Bác và Tương Tiểu Ngọc kết hôn, Tương Tiểu Ngọc sẽ mặc áo cưới, cười lên, khóe mắt cong cong cùng khoác tay Vương Bác.
Ninh Thư một mình nhìn con mình ân ái, khóe mắt có chút cay cay, cuộc đời thật ra đâu cần cái gì kinh tâm động phách, hào nhoáng mãnh liệt, cái gì ái tình triền miên, chỉ cần an yên mà qua ngày là được.
Làm gì có những chuyện như không muốn sống, không có em anh làm sao sống nổi, ái tình đích thực mãnh liệt dằn vặt.
Tình yêu nồng nàn cháy bỏng cuối cũng chỉ còn lại tàn tro.
“Ting, nhiệm vụ hoàn thành, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ hay không.” Âm giọng của 2333 vang lên trong đầu Ninh Thư.
Ninh Thư gật đầu: “Rời.”
Sau một hồi mê man, Ninh Thư mở mắt ra, đã ở trong không gian hệ thống rồi.
Ninh Thư mệt nhoài nằm ra ghế salon, mẹ ơi, mệt quá.
Dùng trí óc rất mệt, không như đánh nhau trực tiếp, nếu như cô trở thành Vương Bác, làm gì có chuyện băn khoăn cái này, do dự cái kia.
Trực tiếp bỏ Thái An Kỳ đi.
2333 nói: “Dương Tử Di kêu ta gửi lời cám ơn cô, cám ơn chuyện cô làm thay mẹ con họ.”
Ninh Thư ồ một tiếng: “Bà ấy thì sao?”
“Trở về rồi, về lại cơ thể của mình rồi.” 2333 nói.
Ninh Thư nghe câu này thì yên tâm rồi liền nằm lên giường ngủ một giấc.