Thời Tư Nam mặc cho Tịch Mộ Thành nắm tay mình đi vào trong khách sạn.
Tịch Mộ Thành đẩy ra cửa phòng ra, đây là phòng tổng thống, bên trong được bày trí mờ ảo như trong mơ khiến Thời Tư Nam ngạc nhiên thích thú, ngỡ như bước vào một cung điện lộng lẫy.
Thời Tư Nam đi vào trong phòng, kinh ngạc, mừng rỡ nói với Tịch Mộ Thành: "Cảm ơn cậu, cậu ơi con thích lắm."
Tịch Mộ Thành từ sau lưng lấy ra một chiếc vương miện lấp lánh, đội lên đầu Thời Tư Nam.
Dưới ánh đèn, vương miện đính kim cương phát ra ánh sáng vô cùng lộng lẫy.
"Trong lòng cậu, cháu chính là một nàng công chúa ở trong tòa lâu đài đang chờ hoàng tử tới cứu." Giọng nói của Tịch Mộ Thành trầm ấm, cuốn hút, trong khung cảnh này có một sức hấp dẫn chí mạng.
Thời Tư Nam đỏ bừng mặt, chạm tay lên chiếc vương miện kim cương, nở nụ cười ngọt ngào xán lạn: "Cảm ơn cậu."
Tịch Mộ Thành thấy Thời Tư Nam cười như vậy thì con ngươi chợt thẫm lại, hôn lên trán Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam có chút ngỡ ngàng, giống như bị kinh sợ mà lùi về sau hai bước, lại ngã nhào xuống sô-pha.
Tịch Mộ Thành cong khóe miệng nở nụ cười cưng chiều, tay chống lên sô-pha, ép Thời Tư Nam dưới thân, lên tiếng nói: "Sao lại không cẩn thận như vậy."
Thời Tư Nam tim đập như sấm rền, sự bất an trong lòng khiến cả người cô bé khẽ run rẩy, hoảng hốt không thể kiềm chế.
Trực giác của phụ nữ mách bảo nó, chuyện xảy ra tiếp theo sẽ vượt quá sức tưởng tượng của nó.
Thời Tư Nam chống tay lên ngực Tịch Mộ Thành tính đẩy hắn ra nhưng không sao đẩy nổi.
Tịch Mộ Thành ghì hai tay Thời Tư Nam xuống, cúi đầu hôn lên môi Thời Tư Nam.
Rất ngọt, Tịch Mộ Thành giữ chặt gáy Thời Tư Nam, đoạt lấy sự ngọt ngào của nó.
Đầu Thời Tư Nam hoàn toàn trống rỗng, cả người ngây dại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có một dòng điện từ môi lan tới từng ngóc ngách trên cơ thể khiến cả người Thời Tư Nam mềm nhũn, không còn sức lực, hồn phách như lìa khỏi xác bay bay giữa không trung.
Tịch Mộ Thành buông lỏng Thời Tư Nam ra, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Thời Tư Nam thì nở nụ cười trầm khàn, bế xốc Thời Tư Nam còn đang ngây ngốc kia lên.
Thời Tư Nam lập tức phản ứng kịp, vội vàng giãy giụa nhưng Tịch Mộ Thành ôm rất chặt, cô bé vùng vẫy không sao thoát được.
"Cháu yêu, cậu sẽ khiến cháu sung sướng." Giọng nói của Tịch Mộ Thành mang theo mê hoặc, tựa như ma quỷ đang cám dỗ người phàm.
"Không được, không..."
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi xuống căn phòng, trên sàn nhà quần áo vứt mỗi nơi một chiếc, trên giường có hai người đang ôm nhau ngủ.
Lông mi Thời Tư Nam khẽ run rẩy, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt điển trai, tinh tế của Tịch Mộ Thành bên cạnh, Thời Tư Nam vội vàng ngồi bật dậy, kết quả tấm chăn bị trượt xuống khỏi người.
Thời Tư Nam cuống cuồng vơ chăn quấn trước ngực.
Tịch Mộ Thành mơ màng tỉnh giấc, mở mắt thấy Thời Tư Nam, lại mạnh mẽ lật người đè lên người Thời Tư Nam.
"Cậu, không được đâu." Thời Tư Nam sắp khóc đến nơi, mình lại có thể xảy ra kiểu quan hệ này với Tịch Mộ Thành.
Tịch Mộ Thành cười tà, nói: "Sao lại không được?"
"Không được, không thể được." Thời Tư Nam lắc đầu nguầy nguậy: "Cậu là cậu của con, là em trai của mẹ con."
"Em trai hả, "em trai" của cậu còn đang ở trong cơ thể cháu đây này." Tịch Mộ Thành trầm giọng cười nói.
Tịch Mộ Thành hôn Thời Tư Nam, Thời Tư Nam kháng cự lại nhưng trong mắt lại có chút mơ màng, sức lực trên người như bị cái hôn của Tịch Mộ Thành rút cạn.
Tịch Mộ Thành sau một hồi quấn quýt mới buông tha cho đôi môi của Thời Tư Nam, cười nham hiểm nói: "Miệng thì nói không muốn nhưng cơ thể lại rất thành thật nha."
Thời Tư Nam vừa bối rối vừa khó chịu, nài nỉ Tịch Mộ Thành: "Cậu, đừng nói chuyện này cho ông ngoại và mẹ con, con xin cậu đấy."
"Muốn cậu không nói chuyện này với người trong nhà thì sau này cháu phải ngoan ngoãn nghe lời cậu." Tịch Mộ Thành xấu xa nói, ánh mắt quét một lượt khắp cơ thể Thời Tư Nam.
Thời Tư Nam bất giác vòng tay che lấy ngực, gật đầu lia lịa: "Con nhất định sẽ nghe lời cậu, cậu đừng nói cho người khác biết đấy."
"Ngoan lắm." Tịch Mộ Thành cười đến gian tà.
Lúc Tịch Mộ Thành và Thời Tư Nam về tới biệt thự, Ninh Thư đang ăn sáng. Nhìn thấy hai người, Ninh Thư chỉ lạnh nhạt liếc mắt một cái rồi lại tiếp tục gặm sandwich.
Nhìn dáng vẻ phơi phới, ướt át của Thời Tư Nam, Ninh Thư có nghĩ bằng đầu gối cũng biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng thì hai người này vẫn là đến với nhau.
Thời Tư Nam chính là như vậy, dường như được sinh ra là dành cho Tịch Mộ Thành, Ninh Thư có ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn được Thời Tư Nam nhào vào lòng Tịch Mộ Thành.
Ninh Thư lúc trước còn cho rằng Thời Tư Nam dù sao cũng là con gái của nguyên chủ nên kiểu gì cũng không để cho Thời Tư Nam và Tịch Mộ Thành đến được với nhau.
Đặc biệt sau này còn ngược thân ngược tâm hơn nữa, Thời Tư Nam cũng đau khổ vô cùng.
Thế nhưng bây giờ xem ra không cần nữa rồi, bỏ rơi cả mẹ ruột, có thể tưởng tượng được Thời Tư Nam mù quáng đến mức độ nào.
Bây giờ Ninh Thư mặc kệ Thời Tư Nam thích làm gì thì làm, con bé với Tịch Mộ Thành đều là kẻ thù của cô, không cần phải lăn tăn gì về nó nữa.
Thời Tư Nam đối diện với mẹ mình thì có chút chột dạ, sợ Ninh Thư hỏi tới chuyện ngày hôm qua mình đã đi đâu, xảy ra chuyện gì?
Thời Tư Nam lê từng bước tới trước mặt Ninh Thư, lí nhí chào Ninh Thư: "Mẹ..."
Thời Tư Nam nghe thấy Ninh Thư vẫn muốn bắt mình tới trường quản lý theo kiểu quân đội kia, mặt lập tức xụ xuống, vội vã nhìn sang Tịch Mộ Thành.
Thời Tư Nam đã có quan hệ kia với Tịch Mộ Thành nên từ trong tiềm thức đã coi Tịch Mộ Thành là người thân thiết nhất với mình.
Tịch Mộ Thành lạnh lùng lên tiếng: "Tư Nam là đại tiểu thư nhà họ Thời, sao có thể học ở cái trường hạ đẳng kia chứ. Em không đồng ý."
Ninh Thư lạnh lùng nói: "Cậu có đồng ý hay không liên quan quái gì đến tôi, cậu có tư cách gì mà đòi phản đối."
"Quan hệ giữa em và Tư Nam..." Tịch Mộ Thành còn chưa nói hết, Thời Tư Nam đã cắt ngang lời hắn: "Là cậu - cháu, chỉ là cậu - cháu."
Tịch Mộ Thành liếc bộ dạng hốt hoảng của Thời Tư Nam, cười giòn một tiếng.
Thời Tư Nam sợ Tịch Mộ Thành sẽ nói ra chuyện giữa hai người nên vội vàng nói lảng sang chuyện khác, cầu xin Ninh Thư: "Mẹ, đừng bắt con tới cái trường kia nữa, con cầu xin mẹ đấy."
"Con thật sự không muốn tới trường nữa?" Ninh Thư lạnh nhạt hỏi.
Thời Tư Nam gấp gáp gật đầu: "Mẹ, con thật sự không muốn tới đó."
"Tùy con." Ninh Thư không thèm quản Thời Tư Nam nữa.
Thời Tư Nam không ngờ tới Ninh Thư sẽ chấp thuận dễ dàng như vậy nên hơi sững sờ, ngay sau đó liền cười tươi như hoa: "Con cảm ơn mẹ."
Thời Tư Nam vừa nói vừa ôm chầm lấy Ninh Thư: "Mẹ, cảm ơn mẹ, con yêu mẹ."
"Người con có mùi gì thế?" Ninh Thư không chút khách khí đẩy Thời Tư Nam ra.
Thời Tư Nam bỗng nhiên bị mẹ mình đẩy ra thì hơi đau lòng, không kìm được ngửi quần áo trên người mình.
Cô đã tắm rồi mà, sao vẫn có mùi chứ.
Ninh Thư uống cạn cốc sữa rồi xách túi đi làm. Thời Tư Nam thấy Ninh Thư cứ như vậy rời đi liền gọi: "Mẹ..."
"Còn chuyện gì nữa?" Ninh Thư ngoảnh đầu lại nhìn Thời Tư Nam.