Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 817: Hệ thống minh tinh siêu cấp 13



Lúc Ninh Thư và Lý Tân Trạch gặp mặt, cả hai chỉ nhìn nhau không nói gì cả, Lý Tân Trạch dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Ninh Thư.

Mắt Ninh Thư lóe sáng, mỉm cười nói: “Em thấy hình như anh không được khỏe, anh có muốn trở về nghỉ ngơi một chút hay không, mặc dù công việc quan trọng nhưng sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”

“Em đang đuổi anh đi sao?” Lý Tân Trạch nói, mặt không biểu cảm. 

Ninh Thư vội lắc đầu: “Đâu có, em đâu có ý đó, anh đừng suy nghĩ nhiều.”

Mẹ kiếp, nên nói gì đây?

Đúng là gây sự vô lý mà! 

“Vậy anh đi đây, nhớ gọi điện và nhắn tin cho anh.” Lý Tân Trạch nói, đưa tay mở cửa xe.

Ninh Thư chu môi, gật đầu: “Vâng ạ.”

Lúc đầu định nói công việc bận rộn như vậy, em sẽ không gọi điện thoại quấy rầy anh nữa, nói vậy chắc Lý Tân Trạch sẽ tức giận. 

Các cặp đôi yêu nhau đều chán ngán như thế sao?

Có nhiều lời muốn nói như vậy sao?

Quả nhiên ở một mình vẫn là tuyệt nhất! 

Lý Tân Trạch lái xe đi, đến khi Lý Tân Trạch đi khỏi, Ninh Thư mới thở dài một hơi, xoay người lên lầu, trong tay vẫn cầm bữa sáng.

Ăn sáng xong, Ninh Thư chuẩn bị đồ đi học, thấy Phương Mộng Hàm vẫn đang ngủ trên giường, mọi người trong phòng đã đi hết rồi.

“Này, Phương Mộng Hàm, phải đi học rồi.” Ninh Thư gọi Phương Mộng Hàm một tiếng. 

Lông mi Phương Mộng Hàm khẽ rung, lúc tỉnh lại, vừa ngồi dậy liền hét “a” một tiếng, sắc mặt rất khó coi.

Phương Mộng Hàm vừa mới thất tiết, hôm qua không cảm thấy gì hết, đến hôm nay cơ thể mới thấy đau.

Ninh Thư gọi cô ta một tiếng rồi đi luôn, Phương Mộng Hàm định nhờ Ninh Thư xin nghỉ giúp mình, nhưng cô đã ra khỏi ký túc xá. 

Phương Mộng Hàm chậm rãi đứng lên, tuy thân thể đau nhức, nhưng còn có mấy bài hát thu hoạch, hơn nữa Dương Vũ Huy còn dạy cô ta nên hát những bài này như thế nào.

Khi đi học, phần lớn thời gian Ninh Thư đều ngẩn người, trong đầu vẫn đang nghĩ về kế hoạch tiếp theo, nhìn về phía sau liền thấy Phương Mộng Hàm và Dương Vũ Huy đang ngồi cạnh nhau.

Đã lâu không gặp, dường như Dương Vũ Huy đẹp trai hơn, không phải khuôn mặt trở nên đẹp trai mà là tinh thần, ngẩng đầu ưỡn ngực, đúng là đem đến cho người khác cảm giác khác hẳn. 

Nam nhân công thành danh toại luôn có sức hút nhất, sức hút cường đại.

Ninh Thư thu lại ánh mắt, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lý Tân Trạch, kêu Lý Tân Trạch chú ý nghỉ ngơi, nhất định phải ăn cơm, bla bla…

Không biết có phải do không có tình cảm hay không, tin nhắn của Ninh Thư giống như gửi cho chính mình vậy, đều rất đơn điệu. 

Thôi vậy, tốt nhất không có việc gì thì không nên gửi tin nhắn.

Sau khi tan học, Ninh Thư liền trở về ký túc xá, lấy máy tính từ trong ngăn kéo, mở máy ra, xem tin tức giải trí.

Công ty giải trí Lý gia lại phát hành mấy bài hát nữa, hơn nữa đều là những bản nhạc kinh điển, Ninh Thư nghe xong cảm thấy mấy bài hát này cũng không khác ở thế giới kia là mấy. 

Còn có mấy bộ phim truyền hình công ty Lý gia nói đang quay, có hai bộ đã sắp quay xong.

Tin tức này vừa ra, một số người nói Lý gia nói trước sẽ bước không qua, một số người tỏ vẻ rất chờ mong.

Trong hai bộ phim này chắc phải có chuyện tình người và yêu của Bạch nương tử. 

Nếu để Ninh Thư chọn, trước hết nên chiếu bộ phim này, bộ phim này có thể thu hút người xem ở mọi lứa tuổi.

Tiên, yêu, người, quỷ ở bên trong rất đặc sắc.

Dùng bộ phim này để khai hỏa quả pháo đầu tiên của công ty nhất định sẽ rất thành công. 

Ninh Thư gõ bàn phím, gửi email cho công ty Lý gia, đề nghị bọn họ chiếu bộ phim truyền hình chuyện tình người và yêu.

Đồng thời nói ra lý do của mình.

Bên kia lập tức trả lời, nói bọn họ sẽ tiếp thu ý kiến của Ninh Thư. 

“Biết người này là ai không?” Lý Tân Trạch nhìn máy vi tính, hỏi nhân viên.

Nhân viên lắc đầu: “Không biết.”

“Nhân tài như vậy mà không giữ lại ở công ty, nhất định sẽ là tổn thất lớn.” Lý Tân Trạch thở dài:: “Nghĩ cách hẹn ra gặp mặt, dù dùng cách nào đi nữa.” 

Ninh Thư bên này đang viết tiểu thuyết, gửi một vài tiểu thuyết kiệt tác cho tòa soạn, đặc biệt là tiểu thuyết võ hiệp của Kim Dung và Cổ Long, đăng tải truyện lên sẽ được yêu thích vô cùng.

Chỉ cần những sách này tồn tại rồi, Dương Vũ Huy không thể nói những tác phẩm này là của hắn, cũng không thể mặt dày nói như vậy.

Ninh Thư tìm kiếm nhà xuất bản trên mạng, thấy công ty Lý gia có tòa soạn tập san giải trí, liền gửi bản thảo qua. 

Tiểu thuyết Kim Dung được phục chế thành phim truyền hình rất nhiều lần, nếu tiểu thuyết được tòa soạn Lý gia xuất bản, bản quyền cũng sẽ ở tòa soạn.

Ngoại trừ đến căn tin ăn cơm, Ninh Thư đều dành thời gian ở lại ký túc xá để viết bản thảo.

Sau nửa tháng miệt mài, Ninh Thư cảm thấy cơ thể như bị móc rỗng, nếu không có Tuyệt Thế Võ Công, chắc cô đã thành quỷ mất rồi. 

Ninh Thư vỗ vỗ mặt, ngẩng đầu, dán mặt nạ dưỡng da, khuôn mặt như hoa này không thể để việc gõ chữ làm hỏng mất.

Cũng may tất cả vất vả đều đáng giá, Ninh Thư đóng gói tất cả bản thảo đã viết xong, suy nghĩ xem lấy bút danh gì, cứ lấy tên Kim Dung đi.

Viết truyện của Kim Dung thì dùng bút danh Kim Dung, viết truyện của Cổ Long thì dùng bút danh Cổ Long, viết truyện của Ôn Thụy An thì dùng bút danh Ôn Thụy An. 

Cũng không biết khi Dương Vũ Huy thấy những cái tên quen thuộc này có cảm thấy ngạc nhiên không nhỉ.

Giá bán bản thảo khá cao, Ninh Thư lại kiếm thêm được một khoản tiền.

Kiếm tiền từ những thứ đạo lại của người ta thật dễ dàng. 

Dương Vũ Huy dựa vào mấy thứ này mới trở thành người nổi tiếng, nhân vật được vạn người kính ngưỡng, không biết Dương Vũ Huy có thấy xấu hổ không.

Không tốn một phân tiền nào, đi đạo văn của người ta sẽ bị báo ứng!!

Ninh Thư thầm niệm một câu A di đà phật, quyên góp một nửa cho trẻ em vùng núi, nửa còn lại, giữ lại để chi trả cho cuộc sống. 

Khi phát hành tập san, Ninh Thư còn mua một quyển báo và tạp chí để xem, thấy bút danh Kim Dung, coi như tạo bất ngờ cho Dương Vũ Huy.

Năm đó nhờ tiểu thuyết võ hiệp nhiều tập mà Kim Dung đã làm tăng lượng báo tiêu thụ.

Tiểu thuyết võ hiệp rất được yêu thích, bình thường Dương Vũ Huy không thích đọc mấy thứ báo vô bổ, có thời gian thà ngồi viết kịch bản còn có giá trị hơn. 

Lúc nghe thấy bạn cùng ký túc xá thảo luận Mục Niệm Từ và Hoàng Dung ai đẹp hơn, Dương Vũ Huy mới giật mình, đoạt lấy tờ báo trong tay bạn cùng phòng.

Lúc thấy bút danh Kim Dung, Dương Vũ Huy như bị đấm một đấm thật mạnh vào tim, khiến đầu óc hắn choáng váng, toàn thân mềm nhũn, bàn tay cầm báo run liên hồi.

Kim Dung?! Dương Vũ Huy nhìn chằm chằm hai chữ này, con mắt đầy máu. 

Lẽ nào thế giới này cũng có Kim Dung sao?

Dương Vũ Huy rất phiền lòng, hắn khá coi trọng những tiểu thuyết võ hiệp này, nó khai sáng ra chuyện tình hành tẩu giang hồ, làm chuyện hiệp nghĩa, quan trọng nhất là tiểu thuyết Kim Dung được phục chế thành phim truyền hình rất nhiều lần.

Mấy bộ Anh Hùng Xạ Điêu đã được phục chế rất nhiều lần rồi. 

Trong tay hắn mất đi một vũ khí, lại mất đi cả một cơ hội mở ra trường phái mới.

Dương Vũ Huy tức giận giẫm lên tờ báo dưới đất, dùng sức đạp lấy đạp để.

Rốt cuộc là thật sự có Kim Dung hay là có người sống lại khác? 

Bao nhiêu nghi hoặc cứ mắc nghẹn trong lòng Dương Vũ Huy, những câu hỏi đặt ra đều không có lời giải đáp, khiến Dương Vũ Huy nôn nóng vô cùng.

Tại sao chẳng có việc gì được như ý muốn vậy.

Công ty Lý gia lại cho ra mấy bài hát, không ngoài dự đoán, đó đều là những ca khúc kinh điển của thế giới kia.