Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 943: Nàng dâu (13)



Bố của An Kim Vĩ rất không hài lòng với cô con dâu Ninh Thư này. Khi điếu thuốc trong tay ông ta bị dập tắt khiến trong phòng phút chốc ngập đầy khói thuốc, Ninh Thư xoay người rời đi.

“Cô chờ một chút.” Bố An Kim Vĩ gọi Ninh Thư lại: “Có vài vấn đề tôi cần nói rõ với cô, đáng lí ra những chuyện này phải là mẹ cô nói với cô, nhưng mẹ cô có vẻ cũng không được chu đáo cho lắm.”

“Biết vì sao Kim Vĩ nhất quyết muốn li hôn với cô không?” Ông ta hỏi. 

Vì sao muốn li hôn? Sợ phiền phức sao? Hay sợ mất mặt?

“Bởi vì cô không phải một người vợ tốt, sống cùng nhau cả đời chả lẽ lại không nảy sinh mâu thuẫn, cô mới chịu ấm ức một chút đã làm ầm lên, không biết nghĩ đến danh dự gia đình gì cả.” Bố của An Kim Vĩ nói: “Cô làm như thế thì được lợi ích gì?”

Ninh Thư chỉ nhếch miệng, đương nhiên có lợi thì mới làm như vậy. 

“Bố, con có thể làm một người vợ tốt, nhưng gia đình nhà chồng con lại không phải một gia đình tốt đẹp gì cả, con vẫn có thể cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng ở vào những thời điểm như hiện tại khi mọi chuyện ầm ĩ lên, mọi người chắc chắn sẽ vứt bỏ con. Vậy thì những ấm ức con chịu trước kia còn có nghĩa lí gì?” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Như thế có công bằng với con không?”

Không những thế, còn phải cố gắng nhẫn nhịn, phải chịu ấm ức.

“Muốn gia đình tôi chấp nhận cô, thì sao cô lại không thể chịu đựng chút ấm ức cỏn con này. Nhẫn nhịn một chút mới khiến gia đìnhh tôi chấp nhận cô, coi cô là thành viên trong gia đình, nhưng nhìn những chuyện cô đang làm xem.” An Kim Vĩ nói: “Bất kể là ở đâu, trong gia đình hay công việc, phải có hi sinh thì mới thu được thành quả, mới có thể làm cho người ta công nhận mình.” 

“Những chuyện cô làm chỉ khiến cho chúng tôi không muốn chấp nhận cô."

Đi lấy chồng cũng là vì người ta mà hiến dâng, phải chịu bị bắt nạt, để cầu xin gia đình người ta chấp nhận mình, chứ còn có ý nghĩa gì nữa?

“Ha ha ha...” Ninh Thư không nhịn được bật cười:  “Gia đình sao có thể so sánh với công việc, ít nhất trong công việc, dù phải nhịn nhục nhưng đổi lại vẫn còn có tiền mà sống. Nhưng sống trong gia đình không những phải chịu ấm ức, mà mỗi ngày còn đủ thứ việc đổ lên đầu, phải sinh con, làm đủ thứ như thế, cũng chỉ để đổi lấy được sự đồng ý của gia đình mà thôi.” 

Ninh Thư thầm niệm một tiếng a di đà Phật, nếu như mình may mắn chết đi, trở lại làm người thực hiện nhiệm vụ, thoát khỏi vòng xoáy quanh quẩn trong kết hôn lại sinh con của loài người, thì tốt biết bao.

Hi sinh và dâng hiến cũng phải xem điều đó có đáng giá hay không, nhất là hi sinh cho những người hoàn toàn không có quan hệ máu mủ ruột thịt với mình.

Gặp được người tốt, cô sẽ cam tâm tình nguyện hi sinh. Thế nhưng gặp phải người lạnh lùng tàn nhẫn thì sao? 

“Lẽ nào ở nhà chúng tôi cô thiếu ăn sao?" Bố An Kim Vĩ sầm mặt nói.

Ninh Thư gật đầu: “Không thiếu, nhưng cứ như bố thí cho tôi vậy, thà rằng tôi ra ngoài tìm một công việc bình thường, kiếm chút tiền sinh hoạt, cũng còn thoải mái hơn ở nhà phục vụ các người.”

Ninh Thư bỗng ý thức được mình có suy nghĩ như vậy, thật chẳng giống ai. 

Thông thường, thành công của một người phụ nữ được quyết định bằng việc có bao nhiêu đàn ông thích cô ta, có bao nhiêu đàn ông yêu cô ta. Nếu như đánh giá trên quan điểm ấy, cô chắc chắn là một kẻ hoàn toàn thất bại.

Một người phụ nữ dù sự nghiệp có thành đạt đến mức nào, nhưng nếu không có đàn ông yêu thương, cô ta nhất định sẽ bị những phụ nữ khác cười nhạo. Cô kiếm được nhiều tiền thì cũng có ích gì, nếu vẫn không có đàn ông thích, thậm chí không lấy được chồng, không ai thèm lấy.

Ninh Thư rơi vào trầm mặc. 

"Nếu cô nghĩ thế, cảm thấy ở nhà là ấm ức, thì cứ li hôn với Kim Vĩ đi, đi mà tìm chỗ cô không phải nhịn nhục ấm ức ấy." Bố của An Kim Vĩ nói.

Nói dông dài như thế, chung quy vẫn là muốn vứt bỏ người con dâu chẳng có ưu điểm gì như cô phải không?

Ninh Thư hít một hơi sâu, mỉm cười: “Bố, bố nói rằng muốn con phải nhẫn nhịn, nhưng giờ lại đòi con với con trai bố li hôn, con nhịn được mới là lạ đấy." 

"Bố, bố bớt hút thuốc một chút đi. Trong nhà có trẻ con và phụ nữ mới sinh, chẳng lẽ bố không biết vì người nhà mà hi sinh một chút sao? Chậc chậc…" Ninh Thư giơ tay phẩy phẩy khói thuốc, đoạn xoay người bước vào phòng ngủ.

Người nhà họ An đều dễ dãi với bản thân mà lại khắt khe với người khác như thế.

Về phòng ngủ, Ninh Thư lấy điện thoại gọi cho An Kim Vĩ. 

“Alo, anh đang ở đâu? Vẫn chưa thèm về cơ à? Anh không về thì tôi chỉ còn cách dắt con đi tìm anh thôi đấy.”

“Trương Ninh, giờ cô còn muốn quản lí luôn cả chuyện tôi ở ngoài làm gì cơ à?” An Kim Vĩ vô cùng tức giận: “Trương Ninh, tôi cho cô biết, tôi không muốn nhìn thấy cái bản mặt của cô.”

“Cô chẳng có tư cách gì để xen vào chuyện của tôi cả.” Giọng điệu An Kim Vĩ như đang nói với Ninh Thư, cô là cái thá gì mà đòi quản lí tôi. 

Ninh Thư nhún vai, lập tức cúp điện thoại.

Ai thèm quản lí anh.

Ninh Thư mở chức năng định vị, xác định nơi An Kim Vĩ đang ở. Đó là một khách sạn. 

Khách sạn?

Ninh Thư nheo mắt, khách sạn đúng là một địa điểm thích hợp.

Ninh Thư để di động xuống một bên, nhìn thoáng qua hai đứa con đang ngủ trên giường, rồi bắt đầu luyện võ. 

Luyện võ thực ra là một việc rất quan trọng. Bởi nếu như không biết chút võ nghệ, hiện giờ Ninh Thư chắc chắn đã bị gia đình chồng nhốt trong nhà rồi.

Sau khi cô chơi trò làm ầm lên đòi nhảy lầu tự vẫn, nhà họ An tạm thời cũng không dám bạc đãi cô. Nhưng còn nỗi đau trong quá khứ vẫn âm ỉ không dứt thì sao?

Vụ tự sát bất thành lần này vô cùng ầm ĩ. Bên nhà mẹ đẻ cũng biết tin. Bố mẹ Trương Ninh lập tức đến thăm con, câu hỏi thăm đầu tiên của hai người là: “Sao chưa gì đã muốn li hôn rồi? Không thể li hôn được.” 

Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Đã đến mức này rồi, chẳng lẽ còn phải cố ràng buộc nhau sao?”

“Li hôn xong rồi con ở đâu? Cái phòng ngày trước của con ấy, em dâu con bảo một phòng quá nhỏ, nên chúng ta sửa nhà, gộp hai phòng làm một rồi. Con cũng biết mà, còn trẻ ai chả thích ở rộng rãi.” Bố mẹ Trương Ninh nói.

Ninh Thư im lặng. 

Thật xui xẻo.

“Thế rốt cục chuyện gì khiến con muốn li hôn? Không thể cố gắng nhẫn nhịn một chút được sao? Nhường một chút là mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.” Bố mẹ Trương Ninh nói: “Hai đứa ở cùng nhau kiểu gì chả có mâu thuẫn. Cãi nhau cũng cãi xong rồi, thế thì không có chuyện gì là không bỏ qua cho nhau được cả. Từ trước đến nay ai cũng sống như thế thôi mà.”

Ninh Thư không phản bác. Cô có cảm giác rất khó thở, cổ họng nghèn nghẹn.  Bởi vì mọi người đều sống như thế, nên giờ cô cũng phải nhịn nhục mà sống như thế đúng không? 

Phải ở trong chăn mới biết chăn có rận. Từ ngày cô đến đây làm nhiệm vụ, lúc nào trong lòng cũng không nguôi cơn giận. Nhưng rốt cuộc làm phụ nữ thì chỉ có thể cố gắng chịu đựng, rồi lại chịu đựng.

Cũng chẳng biết chịu đựng để làm gì? Để mong đợi gì? Để được lợi gì?

Ninh Thư nói cho có lệ: “Con hiểu, con hiểu rõ mà.” 

“Hiểu rõ là tốt rồi. Đã sinh con rồi, thì làm cái gì cũng phải biết nghĩ cho con.” Hai người nói với Ninh Thư:“An Kim Vĩ được đấy chứ, có công ăn việc làm ổn định, cũng không có điểm nào không tốt. Thế thì con còn muốn li hôn cái gì?”

Kẻ không đi giày, thì chỉ biết nói giày thật đẹp. Đẹp như thế, chất lượng tốt như thế, còn không vừa lòng cái gì?

Nghĩ cho con cái ư? Phiền nhất là đem con ra làm cái cớ. Con đủ mười tám tuổi, trưởng thành rồi, là có thể tự mình bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng người làm mẹ, làm vợ thì chỉ có thể cố gắng chịu đựng cả đời. 

Bao nhiêu năm bao nhiêu tháng mới qua hết một đời đây?

Ninh Thư lúc này cư xử khá lạnh nhạt với mẹ của Trương Ninh. Có lẽ là bà sợ cô li hôn, trở về sẽ trở thành gánh nặng cho gia đình.

Dù là đi đến đâu thì cũng bị người ta ghét bỏ. 

Không có giá trị, thì đến nơi nào cũng sẽ bị coi là thứ rác rưởi mà thôi.