Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 949: Nàng dâu (19)



Giá tiền được quyết định là mười lăm vạn. Hiện tại vấn đề lại nằm ở việc ai sẽ nuôi đứa bé. Nhà họ An không muốn nuôi nó, mà Ninh Thư cũng không muốn.

Giờ đứa bé như bị đá qua đá lại giữa hai bên. Ai cũng không muốn nuôi.

“Mười lăm vạn, đứa bé cô nuôi. Sáng sớm mai chúng ta cùng làm đơn li hôn.” An Kim Vĩ nói. 

“Không được, cứ làm đơn li hôn trước đi. Nhỡ đâu anh không đưa tiền cho tôi, lại còn đưa đứa trẻ cho tôi nuôi, đến lúc ấy tôi tìm ai ăn vạ.” Ninh Thư mắt trợn trắng.

“Không phải trong tay cô còn có đoạn video kia à?” An Kim Vĩ day chân mày nói.

Ninh Thư lắc đầu: “Có những người lật lọng tráo trở lắm, nếu li hôn trước, thì anh cũng đâu quan tâm đến đoạn video này nữa.” 

“Thế nếu sau khi tôi đưa tiền, cô vẫn không chịu li hôn thì sao.” An Kim Vĩ hỏi.

“Chỉ cần anh đưa tôi tiền, tôi chắc chắn sẽ lập tức li hôn với anh.” Ninh Thư nói.

An Kim Vĩ day trán: “Nếu cô dám lừa tôi, tôi sẽ đến tính sổ với nhà cô. Đến lúc ấy đừng hòng ai được sống yên ổn.” 

“Được.” Ninh Thư ngáp một cái: “Vậy ngày mai chúng ta đến ngân hàng chuyển khoản.”

“Được rồi, tôi đi ngủ trước.” Ninh Thư quay đầu lại nói: “Nửa đêm đừng có chạy đến lấy điện thoại dưới gối tôi đấy, dưới gối tôi có để một con dao gọt hoa quả, trong lúc tinh thần hoảng loạn, tôi lỡ tay đâm một phát, đến lúc ấy xảy ra chuyện gì tôi cũng không dám chắc đâu.”

“Ngủ ngon, mơ đẹp nhé.” Ninh Thư cười thật tự nhiên. 

Ninh Thư mang đứa trẻ về phòng, thở dài nhìn nó. Đứa bé đang ngủ say đến mức không biết gì cả.

Ninh Thư đặt nó trên giường trẻ, sau đó ngồi xếp bằng trên giường tu luyện, luyện sang cả sáng hôm sau.

Cô thay tã cho nó, cho bú sữa, sau đó cõng trên lưng, mang vào phòng ngủ. 

Sáng sớm, người nhà họ An đã ngồi bên bàn chuẩn bị ăn sáng rồi. Trên bàn có bánh quẩy, sữa đậu nành với cháo. Ninh Thư cũng ngồi vào bàn.

Cả nhà An gia sắc mặt đều không tốt, hiển nhiên là đêm qua họ không thể nào ngủ được.

Ánh mắt mẹ An Kim Vĩ nhìn Ninh Thư sắc bén như dao, nghe thấy tiếng cô húp cháo mới không chịu được nói: “An gia xui tám đời mới lấy phải đứa con dâu như cô.” 

“Đúng vậy, nhất định là đời trước các người làm nhiều chuyện thất đức quá rồi.” Ninh Thư híp mắt cười: “Tôi không muốn nuôi đứa bé, các người cũng thật sự không muốn nuôi đứa bé này à, nó là huyết mạch của các người đấy.”

“Ai bảo từ khi sinh đứa bé kia ra, nhà chúng tôi chưa có ngày nào được yên ổn. Nó là sao quả tạ, là thứ xui xẻo.”Mẹ An Kim Vĩ ghét cay ghét đắng nói.

Ninh Thư bĩu môi. Cũng may là đứa bé bây giờ chẳng biết gì cả. Nếu nó nghe được hiểu được, không biết trong lòng sẽ có cảm giác gì. 

Thời đại nào rồi mà vẫn còn trọng nam khinh nữ như thế. An gia thực sự là nơi khiến người ta không thể thoải mái được, không có ấm áp và yêu thương gì cả, mà chỉ toàn lạnh lùng, phân biệt đối xử, chỉ coi trọng công danh, lợi lộc, cấp bậc.

“Các người không muốn nuôi thì cứ kín đáo giao nó cho tôi.” Ninh Thư bất mãn, nói: “Lát nữa chúng ta đến ngân hàng chuyển khoản.”

Ăn xong bữa sáng, cả nhà ra ngoài. Lúc đến trước cửa ngân hàng, An Kim Vĩ bảo: “Nếu cô dám lừa tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.” 

"Tiền trao cháo múc.” Ninh Thư lạnh nhạt nói: “Tôi không có việc, lại còn phải nuôi con, đương nhiên rất cần tiền. Vậy tôi lừa anh làm gì?”

An Kim Vĩ hít một hơi thật sâu, hỏi Ninh Thư số tài khoản, đến quầy chuyển tiền.

Ninh Thư ngồi chờ trên ghế. Mấy phút sau, cô nhận được tin nhắn của ngân hàng, báo trong tài khoản đã có mười lăm vạn rồi. 

“Giao video cho tôi.” An Kim Vĩ chìa tay ra, Ninh Thư đưa điện thoại cho hắn.

“Tôi còn chưa biết chắc liệu cô có chuẩn bị thêm bản sao hay không.” An Kim Vĩ nói.

“Anh có thể kiểm tra điện thoại.” Ninh Thư đưa điện thoại cho An Kim Vĩ. Hắn nhận lấy điện thoại, nhìn thoáng qua Ninh Thư, lật qua lật lại điện thoại nhiều lần rồi mới trả cho cô. 

“Đến cục dân chính.” An Kim Vĩ lạnh lùng nói.

Ninh Thư liếc mắt, đi theo An Kim Vĩ đến cục dân chính. An Kim Vĩ như sợ cô đổi ý, nhanh chóng lấy đơn li hôn.

Ninh Thư cũng kí xác định trở thành người giám hộ của đứa bé, từ nay về sau nó chính là con của cô, không có quan hệ gì với An gia. 

Ra khỏi cục dân chính, An Kim Vĩ thở phào một hơi, Ninh Thư cũng vậy. Có được kết quả này quả thực không phải chuyện dễ dàng.

“Giờ cô về nhà dọn đồ rồi nhanh chóng rời khỏi nhà tôi đi.” An Kim Vĩ ngồi vào xe, không thèm nhìn Ninh Thư lấy một cái.

Ninh Thư không quan tâm, trước tiên đi tìm nhà nghỉ rồi tính sau. 

Ninh Thư đi đặt phòng trước rồi mới chậm rãi về nhà.

Vừa về đến nhà, Ninh Thư thấy quần áo trong phòng khách bị ném bừa bãi, vali bị ném xuống đất. Mẹ An Kim Vĩ ngồi trên sô pha, dáng vẻ kiêu ngạo khinh thường nhìn Ninh Thư: "Cầm tiền rồi thì cút khỏi nhà tôi ngay.”

Ninh Thư mặt không đổi sắc: “Ai dám ném quần áo của tôi lung tung như thế. Việc này làm tôi không vui đấy, chỉ cần tôi không vui, tôi không dám chắc bản thân sẽ làm ra những chuyện gì đâu. Lúc tôi điên lên đến chính tôi còn sợ bản thân nữa là.” 

“Xếp toàn bộ quần áo của tôi vào lại vali, nếu không hôm nay tôi sẽ đập vỡ toàn bộ bát đĩa nồi niêu trong nhà các người.” Ninh Thư vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Mẹ An Kim Vĩ lập tức biến sắc. Bà ta muốn tỏ ra uy phong, lại không ngờ đến cô ả bị đuổi khỏi cửa rồi vẫn còn lớn lối như vậy.

“Xếp lại cho cô ta đi.” Bố An Kim Vĩ mất kiên nhẫn: “Đừng có gây thêm chuyện.” 

Mẹ An Kim Vĩ chỉ có thể xếp gọn quần áo vào vali, vẻ mặt rất bất mãn. Trước mặt người ngoài, mà ông chồng cũng không chịu nể mặt bà ta.

“Đồ đạc thu dọn xong rồi, cô cũng đi nhanh lên. Nhà chúng tôi không thể chứa chấp cô thêm nữa.” Bố An Kim Vĩ nói.

“Là không xứng để tôi ở mới phải. Tiền đồ của tôi sẽ rộng mở như biển trời, chứ không có chuyện quẩn quanh bếp núc đâu.” Ninh Thư ngồi trên sô pha, cầm táo cắn một miếng. 

Bố An Kim Vĩ thấy Ninh Thư ra vẻ phách lối, nói: “Tôi là trưởng bối cũng cần khuyên cô một tiếng, với tính cách của cô, bất kể là gả vào nhà nào, cũng đều không thể sống yên ổn. Cô nghĩ rời khỏi nhà họ An thì có thể sống yên ổn được à.”

“Đúng, tôi cảm thấy rời khỏi An gia là có thể sống yên ổn được đấy.” Ninh Thư nói: “Ít nhất cũng không cần hầu hạ cả cái gia đình chẳng lấy gì làm tốt đẹp như các người.”

“Cũng không cần nói với tôi rằng đây là chuyện người vợ nên làm. Chỉ cần giờ tôi không để bản thân bị đẩy ra khỏi xã hội là được.Ở xã hội này chỗ nào mà chả kiếm được miếng cơm ăn, lại không phải làm nô lệ cho các người tùy ý sai khiến.” Ninh Thư ném hạt táo vào thùng rác. 

Bố An Kim Vĩ lạnh lùng nói: “Tôi đây còn muốn xem rốt cuộc là gia đình nào có thể dung thứ cho cái tính cách ngang bướng đó của cô đấy.”