Chỉ là.... Bọn họ muốn quay về Thiên Hạ Đệ Nhất Trang, nhưng tình hình cũng không cho phép.
Cốt truyện của Nghiệp Thành cuối cùng cũng diễn ra. Trong Nghiệp Thành có một ngôi chùa, gọi là Sư Đà Tự. Trong chùa có một tòa Tháp, gọi là Tháp Cổ Ngọc, trong tháp cất giữ một bảo vật, là một viên Xá Lợi của Pháp Hải đại sư, một vị đại sư nổi danh thời tam quốc loạn lạc hơn trăm năm trước.
Mà tối hôm qua, một vị tiểu hòa thượng canh tháp bị giết chết, Xá Lợi của Pháp Hải đại sư không cánh mà bay, trong tháp ngoại trừ thi thể của tiểu hòa thượng, cũng chỉ còn lại một mảnh vải rơi lại trong tháp.
Đúng, mảnh vải đó chính là của Mộ Dung Thành, hôm trước bị Tần Hạo đuổi một vòng quanh Nghiệp Thành, hắn liền từng dừng lại trên Tháp Cổ Ngọc nghỉ một lát, trùng hợp nhìn thấy hung thủ, còn cùng người giao chiến một trận, cuối cùng kinh động người trong chùa, người đuổi đến nơi, hung thủ chạy mất, Mộ Dung Thành cũng việc nghĩa không từ đuổi theo. Hắn đuổi theo thì thôi, nhưng người không thấy, bản thân thì bị bắt lại rồi.
Tần Hạo vốn dĩ đang tìm hắn, lại thấy phía Sư Đà Tự ồn ào, tò mò đến gần, lại nhìn thấy Mộ Dung Thành đã bị bắt, nhân chứng, vật chứng tại chỗ, hắn có trăm cái miệng cũng không cãi lại được.
Nạp Lan Chỉ Y bình tĩnh đưa ra phán đoán của bản thân.
“Còn nữa, hung thủ cướp Xá Lợi có mục đích gì ?”
Tần Hạo vuốt ve chòm râu, cười híp mắt:
“Xá Lợi của một vị Đại sư phi thăng, tự nhiên giá trị liên thành. Nghe nói Xá Lợi
của phật tử thành phật có thể trấn yêu trừ ma, là chí bảo chí dương chí cương.”
“Nhưng đó cũng chỉ là lời đồn, hung thủ không thể chỉ vì lời đồn mà mạo hiểm cướp Xá Lợi, còn giết người cướp vật nữa.
Sơ Nghiên yên lặng uống trà, không bình phẩm gì.
Thiên Hoa lại nhịn không được hoang mang lên tiếng:
[Ký chủ a, sao cốt truyện nghiệp thành chúng ta nhận được khác quá vậy a ? Không phải là trụ trì bị giết, tượng phật vàng quý giá bị trộm sao ? Như thế nào lại biến thành cướp Xá Lợi gì đó rồi ? Thứ đó ngoài phật môn xem trọng ra, còn có kẻ xem trọng sao ?]
Sơ Nghiên hỡi rũ mi, chậm rãi mở miệng:
“Không phải cốt truyện sai, mà là được nâng cấp lên thôi.”
Xá Lợi mặc dù nổi tiếng, nhưng không phải thứ có giá trị gì, cũng chỉ có Phật môn mới xem trọng thứ đồ chơi này.
Cướp Xá Lợi là giả, cướp tượng Phật mới là thật.
Hơn nữa, hung thủ còn là phật tử trong chùa.
Thiên Hoa mờ mịt:
[Ký chủ, chị làm sao xác định được những thứ này ?] Rõ ràng qua lời kể của Tần Hạo không hề nhắc đến đặc điểm tên hung thủ kia nha ?
Sơ Nghiên liếc nó một cái, ánh mắt kia quả thực là xem thường nó vô cùng.
Mà lúc này, Nạp Lan Chỉ Y đã phân tích đến đúng vấn đề Thiên Hoa đang thắc mắc:
“Theo như Tần thúc nói, địa hình của Sư Đà Tự rất phức tạp, muốn rời khỏi Tháp Cổ Ngọc nhanh nhất chỉ có thể từ hướng Tần thúc tiến đến mà rời đi, cao thủ như Tần thúc cũng không thể phát hiện được hung thủ, vậy có nghĩa là...”
Tần Hạo hai mắt sáng lên, vỗ bàn đứng dậy, lớn tiếng nói ra câu tiếp theo:
“Hung thủ là người trong Sư Đà Tự !”
Nạp Lan Chỉ Y gật đầu, nhẹ giọng nói:
“Nhưng đây chỉ là suy đoán của ta, muốn cứu Mộ Dung công tử, chúng ta cần chứng cứ.”
Nói đến đây, Sơ Nghiên lúc này mới đứng dậy, hai người Nạp Lan Chỉ Y và Tần Hạo quay đầu lại nhìn nàng, Sơ Nghiên ôm kiếm trước ngực, hơi nâng mắt nói:
“Nếu đã cần chứng cứ, vậy thì đến hiện trường thôi.”
Sơ Nghiên mang theo Nạp Lan Chỉ Y và Tần Hạo cùng đi đến Sư Đà Tự. Sư Đà Tự đã được người của quan phủ bao quanh, nơi này bây giờ là hiện trường vụ án, người bình thường không thể đi vào.
“Khởi bẩm khâm sai đại nhân, hiện trường vụ án chúng ta đã điều tra kỹ rồi, không tìm thấy manh mối nào khác, mọi chứng cứ đều chỉ vào nghi phạm.”
Sơ Nghiên dẫn đầu đi vào, Nạp Lan Chỉ Y và Tần Hạo hai mặt nhìn nhau, đều không biết Sơ Nghiên từ bao giờ lại trở thành khâm sai rồi ?
Quan phụ mẫu tiếp nhận vụ án này họ Thẩm, Thẩm đại nhân là vị quan có chức vị lớn nhất Nghiệp thành, thường xử lý các vụ án kiện tụng trong thành, là một vị thanh quan, rất được lòng dân.
Hắn dẫn người đi vào, trong lòng cũng có chút hoang mang, nghi hoặc. Hắn cũng không nhận được bất kỳ thông tin nào về việc có khâm sai đến a ? Vụ án này cũng không phức tạp, hắn cũng chưa báo về Kinh, làm sao lại có khâm sai đến đây nhỉ ? Nhưng lệnh bài hắn cũng đã kiểm tra, đúng là kim bài khâm sai ngự ban.
Chẳng lẽ là âm thầm vi hành tìm hiểu dân tình ?
“Người trở về làm việc đi, bổn quan tự mình điều tra”
“Vâng, đại nhân”
Thẩm đại nhân vội vàng cung kính đáp lại. Hắn vừa muốn quay người rời đi, Sơ Nghiên lại lên tiếng:
“Nghi phạm đang tạm giam kia, tạm thời không được dụng hình. Vụ án này, bổn quan muốn can thiệp.”
Bước chân Thẩm đại nhân hơi cứng lại, vội vàng đáp vâng một tiếng, đưa tay lao mồ hôi không hề tồn tại, dẫn người rời đi.
Thẩm đại nhân vừa đi, Tần Hạo đã không nhịn được tiến lên hỏi:
“Tiểu tử, ngươi là mệnh quan triều đình à ?”
“Ngươi đoán xem ?”
Sơ Nghiên nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của lão, hơi nhướng mi nói. Nàng biết Tần Hạo có khúc mắc với triều đình, xưa nay ghét nhất quan lại quý tộc hoàng thất.
Sơ Nghiên vốn nghĩ Tần Hạo sẽ rối rắm đấu tranh rất lâu, không ngờ lão chỉ giật mình một cái, hừ hừ nói, giọng điệu còn có chút tự hào:
“Hừ, không hổ là đồ nhi bản tôn nhìn trúng, giang hồ và triều đình đều có thể đi ngang.”
Sơ Nghiên: “...” Tốt lắm, một chút tiết tháo cũng không có.
Ba người đi vào Tháp Cổ Ngọc, ba người chia ra quan sát. Cấu trúc của tòa tháp này khá đặc biệt, lúc nãy bên dưới nhìn lên, rõ ràng là một tòa tháp kính, hiện tại ở phía trên quan sát, vậy mà có thể nhìn thấy bên dưới một cách rõ ràng.
Thiết kế như vậy, là để làm gì ?
Sơ Nghiên còn đang suy tư, bên phía Nạp Lan Chỉ Y lại kêu lên.
“Phục Lam huynh, Tần lão các ngươi đến đây, nơi này của ta có chút phát hiện.”