Nạp Lan Chỉ Y còn chưa kịp phản ứng, Sơ Nghiên đã xông vào phòng. Nạp Lan Chỉ Y giật mình, Trụ trì thế mà lại treo cổ tự vẫn !
Nàng rút lấy Bích Lạc Kiếm bên hông, một kiếm chém đứt dây thừng, Trụ trì cũng theo đó rơi xuống đất. Nạp Lan Chỉ Y bước tới xem xét, khẽ thở dài.
“Đã không còn hơi thở.”
Sơ Nghiên hơi nhíu mày, nàng tiến lên đưa tay xem xét động mạch cổ của Trụ Trì, lại áp tai vào lồng ngực lão trụ trì.
“Chỉ vừa ngừng thở, mạch vẫn còn đập, cứu được.
Sơ Nghiên lấy ra một bao ngân châm, lần lượt đâm vào mạch ở cổ và đỉnh đầu của Trụ trì, nàng đặt tay vào tim lão trụ trì, chậm rãi dùng nội lực kích thích nhịp tim của ông.
“Khu !”
Kích thích khiến nhịp tim của Trụ trì hoạt động lại, ông họ khan hai tiến, khôi phục nhịp thở.
“Các ngươi là ai ! Các ngươi đang làm gì Trụ trì của chúng ta.”
Lúc này, một hòa thượng xông vào phòng, hai người cũng bị phát hiện. Nạp Lan Chỉ Y vội vàng đứng lên, giải thích:
“Sư phụ, nghe chúng ta giải thích đã, Trụ trì của các ngươi treo cổ trong phòng, là bọn ta cứu ông ấy”
“Cái gì !?”
Ba vị sư phụ xông vào sửng sốt một chút, lúc này mới nhìn rõ sợ dây thừng bị cắt đứt nằm một bên, Trụ trì nằm đó sắc mặt tái nhợt và Sơ Nghiên đang chậm rãi thu hồi ngân châm.
“Sư phụ !”
“Phương trượng"
"Sư thúc !"
Ba vị sư phụ vội vàng chạy đến, đỡ lấy Trụ trì từ dưới đất lên, vội vàng kiểm tra. Phát hiện người ngoài chút nội thương ra thì bình an vô sự, liền đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
“Đừng vội mừng, ông ấy bị hạ độc rồi.”
“Cái gì ! Sư phụ ông ấy trúng độc, là độc gì ?”
Sơ Nghiên hơi nhíu mày, ban đầu nàng nghĩ Trụ trì chính là người dựng lên tất cả, nên mới có thể ra lệnh mọi người không nên xen vào vụ án, nhưng hiện tại xem ra Trụ Trì không phải hung thủ, nhưng biết hung thủ là ai.
“Là sư thúc ! Chắc chắn là Tịnh Hòa sư thúc !”
Đột nhiên, vị hòa thượng đỡ Trụ trì tức giận lên tiếng, hốc mắt hắn hơi đỏ, lời nói ra cũng hết sức khẳng định.
“Không thể nào, sư phụ tại sao phải làm như vậy !”
Một vị hòa thượng khác lập tức phản bác, có vẻ chính là đệ tử của vị Tịnh Hòa sư thúc vừa được nhắc đến kia.
“Ngoài ông ấy ra thì còn ai vào đây nữa chứ ? ông ấy vừa đến gặp sư phụ, rời
đi không bao lâu thì sư phụ có chuyện, không phải ông ấy thì là ai ?”
“Có thể cho ta biết, vị Tịnh Hòa sư phụ kia hiện tại ở nơi nào không ?”
Nạp Lan Chỉ Y nhìn không khí căng thẳng giữa hai bên, nhẹ giọng lên tiếng. Các hòa thượng hai mặt nhìn nhau, lại không ai trả lời được.
Sơ Nghiên im lặng nhìn một lượt, tình hình này xem ra không có được kết quả gì đáng mong đợi. Nàng nhẹ vỗ vai Nạp Lan Chỉ Y, nói:
“Đi thôi, ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa.
Nói rồi liền bước trước rời đi, Nạp Lan Chỉ Y mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng nàng cũng biết đây không phải là nơi để hỏi chuyện, im lặng đi theo sau.
“Khoan đã, công tử, cầu ngươi cứu sư phụ ta.”
Tiểu sư phụ đang đỡ Trụ Trì mắt thấy Sơ Nghiên hai người sắp rời đi, cũng không kịp cùng người khác cãi nhau, vội vàng kêu Sơ Nghiên lại. Sơ Nghiên cũng không dừng bước, chỉ nói:
“Muốn cứu người cũng đơn giản, các ngươi tìm người hạ độc là được, độc này ta không giải được.”
"Cái này...
Tiểu hòa thượng muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không cưỡng bách đem người giữ lại, bất quá Sơ Nghiên muốn đi, hắn muốn giữ cũng giữ không nổi.
Rời khỏi Sư Đà Tự, Nạp Lan Chỉ Y mới nhịn không được đưa ra nghi vấn.
“Phục Lam, Trụ trì thật sự trúng độc ? Ngươi cũng không giải được loại độc đó sao ?”
Sơ Nghiên cũng không giấu giếm nàng, mở miệng giải thích:
“Đúng là trúng độc, bất quá không chết ngay được, đợi hung thủ ra tay lại giúp ông ấy giải độc sau. Trụ trì mặc dù không phải hung thủ, lại bao che hung thủ, để ông ta ăn chút khổ cũng tốt.
Cái chùa này đúng thật là, một hai người tu hành không lo tu cho tốt, còn mong được tu thành chánh quả sao ? Người thì lòng tham che mờ mắt, kẻ lại mù quáng tình thân, một đám sống đúng là uổng phí thật.
Bất quá tối nay nếu hung thủ còn không hành động, Mộ Dung Thành thật sự là tiêu rồi, đến lúc đó, ách, xem ra chỉ có thể cướp ngục trước rồi tính. Hung thủ dù sao cũng có người triều đình chống lưng, hắn một tiểu mao tử giang hồ, cái thân phận Thiếu chủ Ma giáo cũng không cứu nổi hắn. Giang hồ dù có quy tắc riêng của giang hồ như thế nào, dù có tự do tự tại ra sao, đều là đất của vua, đều là con dân của vua, đều phải chấp hành theo luật pháp của triều đình.
“Phục Lam, huynh nghĩ hung thủ là vị Tịnh Hòa đại sư kia sao ? Ta từng nghe cha nhắc đến người này rồi, là một vị cao tăng rất có danh vọng, không thua gì Trụ Trì Tịnh Không phương trượng, hơn nữa còn rất tôn kính vị sư huynh này.
Ông ấy, thật sự là hung thủ sao ?”
Sơ Nghiên hơi dừng bước chân, quay đầu nhìn nàng một lát, nói:
“Nạp Lan tiểu thư, không phải cái gì bày ra trước mắt cho chúng ta thấy cũng là sự thật, giống như ta, cũng giống như Mộ Dung Thành, ngươi nghĩ ta trước mắt, có phải thật sự là ta thật sự ? Hay chỉ là cố ý để ngươi nhìn thấy như vậy ?”
Nạp Lan Chỉ Y sững người, nhìn vào gương mặt nghiêm túc của Sơ Nghiên, nàng thế nhưng không phản bác được.
Đúng vậy, nàng và Mộ Dung bọn họ chẳng qua là bèo nước gặp nhau trên giang hồ, thế nhưng nàng lại như thế nào tin tưởng bọn họ như vậy đâu ?
Nàng bất tri bất giác vậy mà không hề phát giác, vẫn vô thức tin tưởng bọn họ, còn muốn Phục Lam giúp nàng cứu phụ thân. Đây là vì sao ? Này rất không giống nàng.
So Nghiên nhìn Nạp Lan Chỉ Y lâm vào trầm mặt, cũng không chờ nàng trả lời, xoay người đi trước. Thiên Hoa lại khó hiểu hỏi:
[Ký chủ, chị làm sao đột nhiên khiến nữ chủ cảnh giác nha ? Cái này có nguyên nhân gì sao ?]
Sơ Nghiên lười biếng phản hồi nói:
“Nếu không thì sao ? Thật sự đương ta là đại phu, thay thế cốc chủ Thần Y Cốc chạy cốt truyện cho nam nữ chủ sao ? Vị trí đại phu chẩn bệnh này vẫn là để lão Thần y kia làm đi, bổn tiểu thư rất bận rộn.”