Bút Ký Thời Không

Chương 41: Con Rối Tiểu Hoàng Đế (22)



"Ừm."

Sơ Nghiên nhấp một ngụm nước, đáp một tiếng, lại nói.

"Ngồi đi."

Toàn Cơ đến đối diện cô, ngồi xuống. Nhìn Sơ Nghiên rót một ly trà, đưa đến trước mặt hắn. Toàn Cơ cầm lấy ly trà, chậm rãi lên tiếng.

"Trận này hung hiểm vạn phần, người vẫn muốn đi sao?"

"...Trẫm có nắm chắc."

Sơ Nghiên đương nhiên biết hắn lo lắng an nguy của cô. Nhưng cô lại là người không thích giải thích quá nhiều.

Trong lòng Toàn Cơ cười khổ, nàng luôn như vậy, lúc nào cũng một bộ dạng trời có sập xuống ta cũng không sợ. Thực sự khiến hắn vừa tức giận lại bất đắc dĩ.

"Tần Nguyệt Ly dường như rất thích ngươi."

Sơ Nghiên đột nhiên hỏi chuyện này, khiến Toàn Cơ hơi sửng sốt, hắn cười cười:

"Công chúa tuổi còn trẻ, chẳng qua là bị vẻ bề ngoài mê hoặc mà thôi."

Ừ, là bị mê hoặc suốt sáu bảy năm trời. Tần Nguyệt Ly chờ ngày ngươi từ bỏ chức vị Quốc sư, cùng nàng kết thành phu thê.

"Toàn Cơ, vì thân phận quốc sư, ngươi bị trọng trách gò bó không ít. Có muốn từ bỏ không?"

Sơ Nghiên nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi. Đây gần như là nguyện vọng lớn nhất của Toàn Cơ, hắn yêu thích tự do, từ năm mười lăm tuổi đến hiện tại, đã mười ba năm, mười ba năm bị vây trong hoàng cung Đại Tần, chưa từng bước ra khỏi đây lần nào nữa. Đây là trách nhiệm mà Quốc sư phải làm, canh giữ quốc vận Đại Tần. Là vinh dự, càng là trói buộc.

Hoàn thành mong muốn của hắn, có lẽ sẽ tăng độ hảo cảm lên?

Toàn Cơ hơi ngẩn ra, hắn không nghĩ Sơ Nghiên sẽ đột nhiên nói ra chuyện này, hắn có chút suy nghĩ sâu xa, lại có chút mơ hồ không rõ ý cô.

Sao nàng lại biết được suy nghĩ trước giờ trong lòng hắn?

Nhưng mà hiện tại...

"Không cần thiết."

Toàn Cơ từ chối. Sơ Nghiên không nghĩ rằng hắn sẽ từ chối, nghi hoặc hỏi.

"Vì sao?"

"Bởi vì..."

Toàn Cơ nhìn thẳng vào mắt cô, khẽ mỉm cười.

"Nơi này có thứ còn quan trọng hơn tự do ta từng theo đuổi."

Thiên Hoa cảm thấy ánh mắt này vừa dịu dàng lại thâm tình, Quốc sư này tuyệt đối là thích ký chủ nhà nó rồi! Chỉ là không biết vì sao, độ hảo cảm mãi cũng không đầy.



Chẳng lẽ do ký chủ nhà nó chưa cho hắn cảm giác được đáp trả?

Không lẽ còn phải dạy ký chủ yêu đương?? Chuyện này đối với người thiếu khuyết cảm xúc như ký chủ làm, còn không bằng để nó đi yêu đương!

A phi, nó là hệ thống, yêu đương cái gì!

"Ừm, tùy ngươi."

Sơ Nghiên chậm rãi đáp lại một tiếng, cô dời mắt xuống ly trà trên tay, cầm lên uống một ngụm, không nhìn vào mắt Toàn Cơ nữa.

Toàn Cơ rũ mắt, trong lòng lại cười khổ một tiếng. Hắn liền biết là kết quả này, hành động của nàng rõ ràng cho thấy nàng đối đãi hắn đặc biệt, nhưng trong đôi mắt kia hắn lại chưa từng thấy chút tình ý nào, nàng cũng không hiểu tình ý trong mắt hắn.

Đế vương vô tình là đây sao?

Toàn Cơ chuyển mắt nhìn cây mai trong ngự hoa viên do chính tay hắn trồng, nói:

"Có lẽ mùa đông năm nay hoa mai sẽ nở, người không cùng ta ngắm sao?"

"...Năm sau lại ngắm."

Toàn Cơ cười, không nói gì. Nhưng năm sau đã không còn là lần đầu tiên nó nở hoa nữa.

"Người biết ý nghĩa của hồng mai trong tuyết là gì không?"

Sơ Nghiên im lặng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp. Quả nhiên Toàn Cơ tiếp tục nói:

"Hồng mai nở vào đông, chính là muốn đem đến hy vọng và tốt đẹp. Sau một mùa đông giá rét lạnh lẽo, sẽ là ngày xuân đẹp đẽ ấm áp."

"Vậy sao."

Sơ Nghiên nhàn nhạt nhìn cây hồng mai vẫn xanh lá trong viện, đột nhiên cũng có chút chờ mong ngày nhìn nó nở hoa. Hồng mai có lẽ là màu sắc duy nhất trong cái lạnh lẽo trắng muốt của ngày đông.

Toàn Cơ quay đầu nhìn Sơ Nghiên, khẽ mỉm cười, hắn nhắm mắt lại.

Cũng là hy vọng, thời gian đẹp đẽ của chúng ta sẽ có thể kéo dài mãi mãi.

______

Chuẩn bị gấp rút trong năm ngày, Sơ Nghiên liền mặc lên chiến bào, đích thân dẫn quân xuất phát đi về phía Bắc. Chuyện triều chính, cô toàn quyền giao lại cho Tần Sở Dục xử lí, Toàn Cơ cùng Đỗ Chiếu sẽ hỗ trợ hắn giám quốc.

Ngày cô đi, không chỉ Toàn Cơ và Tần Sở Dục đến tiễn cô, ngay cả Thái hậu cũng đến.

Thái hậu hiện tại nhìn Sơ Nghiên, có thể nói trong lòng đều là cảm xúc phức tạp không nói nên lời. Vốn nghĩ nữ nhi này của bà, suốt đời cũng chỉ có thể làm con rối của Tần Hoàng, lại không ngờ, nó chẳng những dẹp yên triều chính, khiến Tần Hoàng nhường lại quyền lực, còn trị quốc hoàn hảo như vậy. Sau trận binh biến ba năm trước, bà và Sơ Nghiên gần như rất ít gặp riêng, mẫu tử gặp mặt cũng hết sức gượng gạo tùy ý. Thái hậu cố tránh Sơ Nghiên, bởi bà càng ngày càng không nhìn thấu nữ nhi này của mình nữa rồi.

"Hoàng đế, lần này con xuất chinh, ai gia cũng không muốn ngăn con, ai gia ở hoàn thành cầu phúc cho con, cầu phúc cho Đại Tần ta."

"Mẫu hậu không cần quá lo lắng, giữ gìn sức khỏe."



Sơ Nghiên cũng có lệ mà khách khí nói. Cô nhìn sang Toàn Cơ, lại hướng mắt nhìn Tần Sở Dục.

"Dục Nhi, xử lí triều chính cho tốt, có gì không hiểu có thể hỏi sư phụ con hoặc Đỗ đại nhân."

Tần Sở Dục kiên định nhìn cô, gật đầu thật mạnh.

"Dục Nhi đã biết, phụ hoàng yên tâm."

"Trẫm tin tưởng con."

Sơ Nghiên khẽ gật đầu, nhìn sang Toàn Cơ, hắn khẽ mỉm cười, nói:

"Bệ hạ thượng lộ bình an."

Sơ Nghiên gật đầu, sau đó xoay người hướng chiến mã đi đến. Cô xoay người nhảy lên ngựa, ghì chặt dây cương, hô một tiếng xuất phát.

Đại quân dưới sự hoan hỷ, lời chúc của toàn bộ dân chúng, rời khỏi kinh thành, tiến về phía Bắc.

Liên tiếp mười ngày hành quân, Sơ Nghiên rốt cuộc đặt chân đến Phong Lãm Thành, thành trì vẫn đang cố gắng chóng đỡ thủ thành.

Cô vừa đến, lập tức cứu vãn tình thế. Sơ Nghiên bố trí cạm bẫy, dẫn địch vào bẫy, nhanh chóng diệt quân đội tiến công, giữ vững thành trì.

Cô cũng không dừng lại, đem theo một vài tinh nhuệ trong Huyết Lan Quân, xâm nhập doanh trại địch, đốt sạch lương khô. Vẻ vẹn một tháng, Sơ Nghiên đem ba thành trì bị mất cướp lại.

Mà lúc này, Hoa Diễn ở Mạc Bắc cũng nhận được tin Sơ Nghiên ngự giá thân chinh.

"Báo, hoàng đế Đại Tần đích thân dẫn binh xuất chiến, quân ta đại bại liên tiếp, thành trì cướp được cũng toàn bộ bị cướp về! Lòng quân đang rối loạn."

"Cái gì!"

Mạc Bắc vương vỗ án đứng lên, sắc mặt khó coi, nổi giận đùng đùng mắng:

"Một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch, các ngươi cũng đối phó không xong? Đúng là vô dụng!"

Hoa Diễn ngồi bên cạnh, nghe tình báo chiến sự, hắn đưa tay trái sờ lên cánh tay phải bị phế, sắc mặt ngày càng dữ tợn.

Tay phải của hắn bị chém đứt kinh mạch, bị thương nghiêm trọng, hắn dùng thời gian một năm mới chữa được, nhưng suốt đời cũng không thể cầm kiếm được nữa! Chuyện này đối với một võ tướng như hắn mà nói, chẳng khác nào giết chết hắn!

Đến! Hắn ta quả nhiên đến! Haha, Tần Quân, thù phế một tay, tru di cửu tộc, lần này ta nhất định cho ngươi nhận đủ!

Nếu ngươi đã đến, vậy thì để mạng lại đây đi!

"Bệ hạ, không cần lo lắng."

Hoa Diễn đứng lên, cung kính hướng về phía Mạc Bắc Vương.

"Tần Quân, để tại hạ giải quyết. Trận này, xin cho tại hạ ra quân vì bệ hạ dóc sức đi."

____