Bút Ký Thời Không

Chương 76: Mạt Thế Thi Vương (5)



"Người tiếp theo."

Người kiểm tra kêu lên, Sơ Nghiên liền đi vào. Cô ta nhìn Sơ Nghiên một lượt từ trên xuống, nói:

"Được rồi, cô là Sơ Nghiên sao?"

"Đúng vậy."

"Cô vào trong đi, sẽ có người tiến hành khám xét cơ thể."

Nữ quân nhân khoác khoác tay, Sơ Nghiên liền đi vào trong.

Thời gian hoàn toàn bình thường, Sơ Nghiên người kiểm tra theo giấy chứng nhận đạt yêu cầu ra báo cáo. Sơ Nghiên an toàn vượt qua bài kiểm tra, xâm nhập vào căn cứ A.

Lam Chỉ Tịch chỉ theo sau Sơ Nghiên, nhìn cô kiểm tra ra mọi thứ đều bình thường, hơi nhíu mày.

Với cơ thể không chút độ ấm đó, cô ta làm sao có thể thông qua kiểm tra chứ?

Chẳng lẽ... là cô nghĩ sai rồi? Cô ta vốn dĩ rất bình thường?

[Ký chủ! Chị lại hack hệ thống sao! Làm sao người kiểm tra kia cứ như bị điều khiển vậy!? Chẳng lẽ chị cũng giống Cố Mạc, thức tỉnh dị năng tinh thần?]

Thiên Hoa thấy một màn này, lập tức không nhịn được mà đưa ra nghi vấn. Ký chủ nhà nó quá nhiều điều không nói được, chẳng trách ở đoa đều gọi cô ấy là quái vật! Một hệ thống nhỏ bé như nó lại từng vọng tưởng nắm bắt được cô.

"Ta tu luyện Tinh thần quyết, tinh thần lực mạnh hơn so với người thường, khống chế bọn họ rất dễ dàng."

Khống chế dễ dàng sao? Thiên Hoa có chút kinh tủng, đừng nói ký chủ hiện tại linh hồn bị thương tổn, nếu chị ấy ở vào thời kì toàn thịnh, vậy thì khủng bố đến thế nào!!?

Sơ Nghiên hoàn thành kiểm tra, bên kia Cố Mạc cũng đã bước ra. Vừa nhìn thấy Sơ Nghiên, hắn cũng bước đến.

"Bạn học nhỏ, em đang đợi anh sao?"

"Ừm."

Sơ Nghiên gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

"Đi thôi."

Cố Mạc thu hồi tươi cười, cô gái này không phải là có ý với hắn đó chứ? Chẳng lẽ thích kiểu nam nhân ngoan ngoãn thích ngại ngùng?

Cố Mạc lắc lắc đầu, thôi mặc kệ, hiện tại hắn cũng chỉ quen mình cô ta, tiếp tục đi theo là được.

"Vũ khí cũng bị thu hồi, chúng ta lấy gì để bảo vệ bản thân đây?"

Cố Mạc đi bên cạnh cô, thở dài than vãn. Sơ Nghiên khẽ suy tư, căn cứ này quả thật biết hút máu người khác. Tất cả vật tư thu thập đều bị cống nạp 1/3 để qua cổng. Đợi vào trong lại phải tiếp tục cống hiến cho căn cứ mới có thể tiếp tục ở lại.

Thời đại mạt thế, pháp luật đã không còn ý nghĩa gì nữa. Chỉ có thực lực mới có thể sống sót.

Sơ Nghiên đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này bố trí khá giống với trước mạt thế, xung quanh đi lại rất nhiều dị năng giả. Còn chỗ dành cho người thường, quả thật vô cùng nghèo nàn. Sơ Nghiên nhìn qua khu bán nhà ở, mở miệng:

"Tìm chỗ ở trước đã."

"Em định thuê nhà sao? Nơi này hút máu người như vậy, tiền thuê chắc chắn sẽ rất đắc a. Chúng ta có tinh hạch sao?"

Tinh hạch, là thứ có giá trị nhất của Mạt thế lúc bấy giờ. Tinh hạch nằm trong não của Tang thi, nó có thể giúp Dị năng giả tăng cường và nâng cấp dị năng. Tang thi càng cao, cấp bậc tinh hạch cũng càng cao, lợi ích đem lại cũng càng nhiều, giá trị cũng càng lớn.

"Ừm. Không sao."

Thứ gì không có, chứ tinh hạch, làm tang thi vương, Sơ Nghiên đương nhiên phải có đủ.

Bộp!

“Một căn biệt thự.”

Người quản lí nhìn túi tinh hạch Sơ Nghiên vừa đặt lên bàn, há hốc mồm. Hắn cầm túi tinh hạch lên kiểm tra, hai mắt sáng rỡ:

“Vị tiểu thư này, số tinh hạch này đủ cho ngài ở ba năm, hiện tại chúng tôi còn một căn biệt thự mini số 3, đây là chìa khoá của chị.”

Nói đùa, đống tinh thạch này thoạt nhìn không nhiều, chỉ có một túi, nhưng phẩm chất đều là cao cấp! Chỉ khi giết được tang thi cấp cao mới có được.

“Ừm.”

Sơ Nghiên cầm chìa khoá, quản lí ra hiệu một người đến dẫn đường, Sơ Nghiên và Cố Mạc liền đi theo. Cố Mạc nhìn gương mặt không biểu cảm của Sơ Nghiên, trong lòng càng nhiều nghi vấn.

Hắn đi chung với cô đã một thời gian, cũng chưa từng thấy cô ấy giết được bao nhiêu tang thi, chứ đừng nói là thu thập tinh hạch. Cô ấy lấy tinh hạch ở đâu ra?



“Em lấy đống tinh hạch đó ở đâu ra vậy? Anh cũng chưa từng thấy em thu thập tinh hạch bao giờ.”

Rốt cuộc Cố Mạc vẫn không nhịn được hỏi ra ra nghi vấn trong lòng. Sơ Nghiên cũng không có gì che giấu, mở miệng giải đáp:

“Trước khi gặp anh, em giết rất nhiều tang thi.”

“A?”

Cố Mạc kêu một tiếng, nếu nói như vậy, cô ấy chắc chắn đã thức tỉnh dị năng, không thể nào là một người bình thường được. Vẫn còn giấu mình, hoá ra vẫn chưa tin tưởng mình sao?

Người dẫn đường đưa Sơ Nghiên đến một căn biệt thự, liền bàn giao rồi quay về. Nơi này cũng không có bài trí gì quá nhiều, Sơ Nghiên cũng không giỏi bàn biện, liền tuỳ ý để như cũ.

Dù sao cô cũng không định ở đây quá lâu.

“Bạn học nhỏ, em đem anh theo như vậy, là muốn bao nuôi anh sao?”

Cố Mạc ngồi xuống bên cạnh Sơ Nghiên, tựa sát vào cô, miệng đưa gần tai Sơ Nghiên, nhẹ nhàng mở miệng. Hơi thở phả vào tai khiến cô có chút ngứa, vô thức né tránh.

“Anh muốn như vậy sao?”

Sơ Nghiên đẩy Cố Mạc ra, ánh mắt nghiêm túc mà nhìn hắn, hỏi.

Cố Mạc ngây ra một chút, vốn chỉ là muốn trêu đùa cô ấy này một chút, không ngờ cô ấy lại nghĩ thật!

Nhưng chết tiệt! Cái bộ dạng này thế nhưng lại khiến hắn có chút động tâm!

Cố Mạc ngồi phắt dậy, quay mặt đi, ho nhẹ một tiếng:

“Khụ, anh… anh đi sửa soạn đồ vật một chút, quần áo vật dụng vẫn còn trên xe, để anh đi lấy.”

Cố Mạc xoay người rời đi, bộ dạng có chút chạy trối chết. Thiên Hoa hiện ra, nó ngồi trên sofa, dũi tay thở dài:

[Ký chủ, chị doạ anh ta chạy mất rồi a.]

Ta nói sai cái gì sao?

[Chị không sai.]

Là phản diện sai a. Sai vì lại trêu chọc người không hiểu phong tình như cô!

Sơ Nghiên cũng mặt kệ Thiên Hoa, cô ngã người ra, nhắm mắt.

Buồn ngủ thật a…

Sơ Nghiên mơ mơ màn màn, trước mặt như bao phủ một màn sương. Chỉ trong nháy mắt, một đạo tử quang chợt lóe lên, chỉ trong nháy mắt, cơ thể cô bị một thanh tử kiếm xuyên qua.

Cơ thể không cảm nhận được vết thương, nhưng trái tim lại truyền đến cảm giác đau nhói.

Cô cố gắng mở mắt nhìn người trước mặt, lại không thể nhìn rõ người trước mắt là ai.

Sơ Nghiên mở mắt, tỉnh lại từ ác mộng, cô đưa tay bắt lấy bàn tay đang hướng bpkpobppđến mình.

"Làm gì?"

Cố Mạc sửng sốt, lực đạo của Sơ Nghiên không hề nhẹ, cổ tay hắn bị cô nắm đến đau.

"Em sao vậy? Anh thấy em có vẻ gặp ác mộng, nên, nên muốn kiểm tra một chút. Em... không sao chứ?"

Sơ Nghiên khẽ nhắm mắt lại, sau đó buông tay. Cô đứng lên, đi vào phòng.

"Ta không sao."

Cạch.

Cố Mạc nhìn cửa phòng đóng lại, lại nhìn cổ tay bị nắm đế đỏ lên, đồng tử chợt lóe, không biết đang nghĩ cái gì.

_________

"Thiên Hoa."

Sơ Nghiên tựa người vào cửa, gọi Thiên Hoa ra.

Thiên Hoa hiện ra, nhìn thần sắc ký chủ nhà nó, có chút chột dạ.



[Ký... ký chủ?]

"Ta... rốt cuộc quên mất cái gì?"

Sơ Nghiên ngẩng đầu, thần sắc lạnh nhạt hờ hững.

Cái đó...

Chuyện này nó cũng vừa khôi phục lỗ hổng lần trước gặp bão không gian gây ra mới nhớ lại. Nó và ký chủ vốn đã trải qua rất nhiều thế giới, trong một lần quay về, ký chủ lại bị người tập kích, bị Tử vân lôi kiếm đâm xuyên tim, nó tranh thủ thúc đối phương sơ suất mà bạo phát không gian mới có thể chạy thoát. Nhưng vì cưỡng chết mở ra không gian, hệ thống nó bị hư tổn nghiêm trọng, lại gặp phải bão không gian, nó và ký chủ liền rơi vào 3000 thế giới.

May mắn lúc nó tỉnh lại, mặc dù nó mất đi một phần ký ức, nhưng chí ít hiện tại cũng khôi phục. Còn ký chủ thần hồn lại bị tổn thương nghiêm trọng, còn bị một phần ký ức, không nhớ ra nó.

[Ký chủ, chuyện này nói ra rất phức tạp, ta cũng không biết nói như thế nào. Chỉ cần thần hồn chị hoàn toàn khôi phục, ký ức tự nhiên cũng sẽ quay lại. Tới lúc đó, chị sẽ rõ hơn ai hết.]

Sơ Nghiên im lặng thật lâu, có lẽ vì cô đang dần khôi phục thần hồn, nên ký ức cũng bắt đầu có chút ấn tượng. Kẻ có thể đột kích cô như vậy, tuyệt đối chỉ có thể là người quen mà thôi.

Rốt cuộc là ai?

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên, đồng thời còn có tiếng Cố Mạc truyền đến.

"Sơ Nghiên, em có khách, có muốn gặp hay không?"

Sơ Nghiên cũng đem tâm tình ổn định lại, gác chuyện kia qua một bên mở cửa.

Cố Mạc còn đang nghĩ tâm tình cô không tốt, chắc hẳn sẽ không hồi đáp, vừa định lên tiếng lần nữa thì cửa mở ra.

"Là ai?"

Cố Mạc nhìn cô một chút, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ an tĩnh hằng ngày. Hắn cũng không tiện hỏi, nói:

"Là Cung Tầm."

Sơ Nghiên khẽ chớp mắt, nam chủ tìm cô làm cái gì?

Sơ Nghiên và Cung Tầm ngồi đối diện nhau, bầu không khí tựa hồ có chút lúng túng.

Cô và nam chủ cũng không thân thiết, hắn đến tìm cô làm cái gì?

"Sơ Nghiên tiểu thư, lần này tôi đến là muốn nhờ cô chuyện."

Cung Tầm cũng không dài dòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi biết cô có dị năng. Hơn nữa cấp bậc còn không tồi."

Vốn dĩ hắn muốn thuê căn biệt này, lại không ngờ Sơ Nghiên lại là người đến trước, hơn nữa còn thuê đến tận ba năm. Số tinh hạch đó hắn cũng đã xem qua, đều là cấp cao. Nếu nói một người bình thường không có dị năng giết tang thi biến dị đoạt tinh hạch cấp cao, đúng là chuyện hoang tưởng.

Cho nên, cô gái tên Sơ Nghiên này tuyệt đối có dị năng cường hãn, hơn nữa thể lực hay thân thủ đều không tệ.

Sơ Nghiên không ngờ Cung Tầm lại chú ý động thái của mình. Nhưng vị nam chủ này quan sát cực kỳ tinh tế, đầu óc cũng khá nhạy bén, quả nhiên là con cưng của Thiên Đạo.

"Quả thật tôi có dị năng."

Sơ Nghiên mở miệng thừa nhận.

"Anh muốn nhờ tôi cái gì?"

Cung Tầm hơi cong môi mỉm cười, hắn thích người thẳng thắn như vậy!

Cung Tầm thu hồi tươi cười, thần sắc nghiêm túc cẩn trọng vô cùng.

"Cứu trợ Phòng Nghiên Cứu ở La Thành."

La Thành, thành phố đông dân nhất đất nước, cũng là nơi tập trung những tang thi biến dị cấp cao khó đối phó nhất!

Có đến hai phần cốt truyện quan trọng diễn ra ở La Thành.

Một là đột nhập và giải cứu phòng nghiên cứu của La Thành.

Hai là tiêu diệt đầu não Tang thi vương!

Cố Mạc ở phía xa, bởi vì dị năng đặc thù, nên dù ở xa, cuộc trò chuyện của hai người kia vẫn bị hắn nghe toàn bộ.

La Thành sao....
— QUẢNG CÁO —