Bút Tháp

Chương 116: 116



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Gặp quỷ rồi.
Vừa vào cửa đã bị kiểm tra an ninh, khi kiểm tra các thành viên của Tòa Thánh thì qua loa cho xong, còn với người ngoài lại vô cùng nghiêm ngặt.

Khẩu súng Úc Phi Trần mang theo đã bị lấy đi, chính là khẩu ngày hôm qua Dombert tự tay ráp lại.
Những người khác không ai mang theo vũ khí có tính sát thương, ngoại trừ Windsor.

Công tước Windsor nom mặt người dạ thú, hóa ra là phần tử mang súng nguy hiểm.

Cậu ta giao súng xong thì giống như không còn cảm giác an toàn, cun cút lủi ra sau lưng Shiramatsu.

Shiramatsu lại mù quáng theo sát Giáo hoàng, nhìn như đi theo Giáo hoàng, nhưng thực ra là theo Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần mang cái đuôi hờ này tiến vào căn cứ.

Sau cổng là khu cập bến khổng lồ, tàu thuyền xếp hàng dài, thiết bị cất – hạ cánh mới tinh, tất cả đều hoạt động bình thường.
Xung quanh khu cập bến là phòng nghiên cứu – phát triển, phòng huấn luyện và kho vũ khí, trông cũng tạm.

Úc Phi Trần thích loại máy móc mạnh mẽ thế này.
Những thứ sắt thép này mang sứ mệnh nhuốm máu, nhưng sự tồn tại của chúng không hề dơ bẩn.

Chúng là hiện thân của sự truy cầu quyền lực không ngừng của con người.
Song, khi những cỗ máy kềnh càng như thế và khái niệm "Tòa Thánh" đồng thời xuất hiện, khó tránh khỏi cảm giác xung đột.
Trong thế giới có cả những người thống trị và tôn giáo, đôi khi tôn giáo tối cao, khi lại bị kẻ khác thống trị, có thể đạt được bao nhiêu quyền lực đều phải dựa vào khả năng của mỗi người.

Nhưng ở chốn này, mối liên hệ giữa họ lại khá mật thiết.
Hoàng đế và giới quý tộc đều có hành tinh của mình, họ quản lý tất cả nguồn tài nguyên trên hành tinh ấy, có thể gọi chung là lãnh chúa.

Bọn họ cũng có quân đội riêng, chỉ nghe lệnh từ chủ nhân, nhưng tất cả súng và tàu của họ lại do Tòa Thánh cung cấp.
Tòa Thánh không có lãnh thổ riêng, khi thiếu tiền, thiếu tài nguyên và nơi thực nghiệm thì phải tìm trợ giúp từ các lãnh chúa.

Khi các lãnh chúa muốn chiến tranh, muốn nâng cao chất lượng cuộc sống của người dân, cũng phải mang cống phẩm đến tìm Tòa Thánh đề xuất ban ân.

Mấy trăm năm qua vẫn thế.

Kiểu quan hệ thế này rất tốt, có qua có lại, nhưng tiếc rằng ai cũng biết cách khiến nó tốt hơn.


Một quốc gia không thể có hai chủ, đây chính là nguồn gốc mâu thuẫn giữa Hoàng đế và Tòa Thánh.

Xung đột vẫn chưa bị châm ngòi là kết quả của việc Tòa Thánh dùng giáo lý lừa đối dân chúng suốt trăm năm.
Về phần nội bộ Tòa Thánh, giám mục Coven chính là ví dụ rõ ràng cho sự chia rẽ giữa kẻ phản loạn và phái bảo thủ.

Tính tình ông ấy quá nghiêm túc, bản tính đơn thuần, nguyên nhân phản bội Giáo hoàng cũng không khác Dombert là bao.
Vài năm trước, khi Coven còn trẻ, ông từng chủ trì nghiên cứu một loại người máy có thể lao động thay con người.

Vốn cho rằng đây là phát minh tuyệt vời, mở ra một thời đại mới, ông muốn cả Đế quốc đều có thể sử dụng những người máy này.

Thậm chí dã tâm của ông ấy lớn đến mức, không chỉ tứ chi, mà còn muốn người máy mô phỏng cả bộ não con người.
Khi thứ này được trình lên Giáo hoàng Paul, Giáo hoàng chỉ nói với ông một câu.
"Coven, học trò thân mến của ta, mục đích chúng ta tìm tòi Chân lý không phải để khơi mào hỗn loạn.

Khi thứ này tiến vào nhà máy, con dân ta sẽ đi đâu? Bắt đầu từ hôm nay, cậu hãy giúp giám mục Simons nghiên cứu phương pháp dập sao đi."
Coven chán nản rời khỏi thánh điện của Giáo hoàng, phòng thí nghiệm của ông đã cạn tài nguyên và kinh phí duy trì.

Khi đó Dombert nhận ra dáng vẻ mất hồn của ông, vì thế sau hai tháng ngắn ngủi, tổ chức phản loạn lại có thêm một tín đồ trung thành.

Họ có một niềm tin chung: Dưới sự dẫn dắt của Giáo hoàng, Tòa Thánh Chân lý lạc lối trong vòng xoáy quyền lực của Đế quốc, mải mê nghiên cứu vũ khí, chuyển tiếp, dập sao và các phương pháp nịnh nọt lãnh chúa, ruồng bỏ ước nguyện "theo đuổi chân lý" ban đầu.

Nhưng chân lý vẫn là chân lý, dù cho Đế quốc có sụp đổ, quân đội bị tiêu diệt thì vẫn là chân lý vẫn là chân lý.

Trong lòng họ mang một giáo lý hoàn toàn mới, để xây dựng một Tòa Thánh chân chính.
Nhưng nếu nó thật sự được xây dựng, có lẽ từ nay về sau không thể vơ vét kinh phí từ đám lãnh chúa nữa rồi, Úc Phi Trần nghĩ.
Lúc này, Giáo hoàng đã dẫn họ đến trước khu cập bến, đây lại là một thành tựu mới, mỗi phi thuyền cỡ nhỏ đều được trang bị vũ khí và trường lực bảo hộ, có thể chịu được chuyển tiếp khoảng cách xa.

Một hạm đội như vậy dễ dàng chinh phục những hành tinh lạc hậu, hoang dã nhất, đưa lãnh thổ Đế quốc đến rìa của những thiên hà đã biết.
Điều này quá đỗi hấp dẫn đối với bất kỳ vị hoàng đế sắp nhậm chức nào, đáng để đem mọi thứ ra trao đổi.
Tùy tùng của Giáo hoàng giới thiệu về sức mạnh và chức năng của từng bộ phận.

Úc Phi Trần hiểu ý Giáo hoàng, nhưng hắn lười chơi trò tráo trở với lão già giả tạo này, nên chỉ nghe cho có, chẳng ừ hử gì.

Nhưng thái độ im lìm này trong mắt người ngoài lại thành hoàng đế tương lai đang khiêm tốn lắng nghe Giáo hoàng chỉ bảo, cảnh tượng rất chi là cha hiền con hiếu.


Chỉ là thỉnh thoảng đứa con hiếu thảo lại xao nhãng, mấy bận ngó nghiêng omega nhà hắn, làm như sợ lạc mất không bằng.
Tầm mắt của Dombert cũng chẳng dừng trên phi thuyền, anh vẫn luôn nhìn sang bên cạnh, thỉnh thoảng ánh mắt giao nhau, đôi bên hiểu lòng tự mình dời mắt, không để lại dấu vết.
Giám mục Coven trông thấy, bèn cúi đầu, bàn tay rũ xuống bên người, ngón út co giật vài cái do hồi hộp.

Sau khi trở về từ phi thuyền cùng công tước Landon, thứ sắc bén và điên cuồng trên người thủ lĩnh Dombert đột nhiên biến mất, ông có thể nhận ra điều đó.
Đúng lúc này, Giáo hoàng nhìn sang Dombert, hỏi anh vài câu trên danh nghĩa quy hoạch căn cứ, đồng thời trưng cầu ý kiến.
Hỏi xong thì chính thức bắt đầu chuyến tham quan.

Nơi này rất lớn, khắp nơi đều có camera giám sát, chỉ riêng tàu chiến đã có chín loại, vệ binh nghiêm ngặt, bên trong còn có rất nhiều nhân viên bảo trì.

Tuy sau khi chia ra tham quan không gặp lại nữa, nhưng đây cũng không phải nơi thích hợp để giết người.
Úc Phi Trần biết chắc Giáo hoàng sẽ không ra tay công khai thế này, nên thái độ cũng thả lỏng đôi chút.
Nhưng khi Giáo hoàng nói "Landon theo ta sang bên kia", hắn vẫn không quá sẵn lòng đi một mình.

Ngó sang Dombert, vừa định bảo "xin lỗi, tôi không muốn tách khỏi anh Dombert", lại thấy Dombert đang trầm ngâm, nhìn sắc mặt không ổn lắm của giám mục Coven.
Hình như Chủ Thần đang nghĩ xem làm thế nào để bù đắp cho tín đồ lạc lối, tránh gây rối loạn trong nội bộ quân nổi dậy.

Úc Phi Trần đành nhường sân cho Ngài cảm hóa tín đồ, còn mình thì bắn cho Shiramatsu một ánh mắt "cậu biết nên làm gì rồi đấy", đoạn theo sau Giáo hoàng tiến về phía con tàu chiến cỡ lớn ở đối diện.
Toàn bộ tàu chiến đen sì, bên trong lạnh lẽo, nặng nề.

Sau khi vào trong, Giáo hoàng Paul thả lỏng rất nhiều.

Tiếc rằng ở nơi này Úc Phi Trần càng như cá gặp nước, thấy chết không sờn, bước chân ổn định, quy luật hơn cả kim giây, chẳng có lý do gì phải e ngại cả.
Giáo hoàng nhận ra rằng, dù cho Landon của hiện tại không hề liên quan đến Dombert, thì vẫn là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm.

Có lẽ "bảo hổ lột da"[1] là một sai lầm, nhưng ông ta đã không còn đường lui nữa rồi.
[1] Nguyên văn: 与虎谋皮: không thể hy vọng đối phương đồng ý vì việc đó có liên quan đến sự sống còn của đối phương.

(mình chưa tìm được câu nào tương tự trong tiếng Việt)
Giáo hoàng còn đang tìm cái cớ để bắt đầu cuộc trò chuyện hôm nay, Úc Phi Trần chợt lên tiếng.
"Thưa điện hạ," hắn nghiêm túc nói, "tôi không thích tán dóc."
Dừng một lát, nói tiếp: "Nếu ngài có vấn đề gì, xin hãy nói thẳng."
Giáo hoàng Paul không ngờ hắn vừa mở miệng là muốn đàm phán ngay, chẳng để ý mặt mũi quý tộc hoàng thất chút nào.


Nhất thời ông ta chưa kịp thích ứng với cách nói chuyện này, lý do soạn sẵn bỗng chốc vô dụng, nín thinh mười giây cũng chưa thể thốt nên lời.
Úc Phi Trần thấy mặt Giáo hoàng đỏ au, trông như đang bị yêu cầu sửa lại luận văn ngay đêm trước ngày bảo vệ.

Lập tức tự kiểm điểm một giây, cảm thấy vừa nãy mình nói chuyện cũng điềm đạm, lịch sự mà, chắc không phải do mình đâu.
Thái độ làm nhiệm vụ của hắn ở thế giới này chẳng mấy tích cự.

Thứ nhất là vì thế giới này quá thái bình, dù có hoàn thành nhiệm vụ muộn cả năm rưỡi thì cũng chẳng chết bao nhiêu người.

Thứ hai là nhớ đến thái độ hờ hững của Chủ Thần điện hạ khi trở lại vườn Địa Đàng, không khỏi hơi tiếc nuối, muốn ngâm người nọ trong mùi pheromone hoa vĩnh miên thêm mấy hôm.
Huống chi còn có Shiramatsu cần cù, miệt mài lao động.

Dù là tốc độ sên bò thì cũng không quá tụt lại phía sau.
Bởi vậy, chỉ cần Giáo hoàng không khiến hắn buồn nôn, thì hắn cũng lười chủ động gây sự.

Nhưng giờ Giáo hoàng đã nắm thóp của Dombert, hắn cũng từ bỏ ý định lãng phí thời gian ở đây, không chừng vài ngày nữa Dombert sẽ thi triển thuật cảm hóa, thu nhận toàn bộ quân nổi dậy về dưới trướng.
Bị nhìn thẳng thừng như thế, dù Giáo hoàng có bộ dáng bệ vệ thế nào cũng muốn lùn đi mấy phân, huống chi từ đầu đã không rõ Úc Phi Trần đang nghĩ gì.

Chẳng biết từ bao giờ, ông đi đâu cũng bị người khác khống chế, bước đi chật vật.
Úc Phi Trần thấy sắc mặt ông ta lại tái đi đôi chút, bụng dạ chẳng hề dao động.
Giáo hoàng lên tiếng: "Con là alpha ưu tú nhất, con cai quản đế quốc, ta không hề phản đối."
Úc Phi Trần đã sớm miễn dịch với mấy lời xun xoe kiểu này rồi, may mà câu "thế nhưng" của Giáo hoàng cũng đến rất nhanh.
"Thế nhưng Tòa Thánh Chân lý phải tránh xa mọi dị giáo." Giáo hoàng nói, "Chuyện của Dombert phải được xử lý theo quy định của pháp luật, ta không thể làm gì được."
Úc Phi Trần đâm Giáo hoàng bằng một câu không liên quan.
"Thứ cho tôi nói thẳng," hắn nói, "trong giáo lý của Tòa Thánh chưa bao giờ định nghĩa thế nào là dị giáo."
Có lẽ Tòa Thánh Chân lý của những ngày mới thành lập thật sự trong sạch.

Không bài trừ đối lập, cũng không cấm đoán tranh chấp.
Mọi người đều đã chứng kiến những xung đột trong nội bộ Tòa Thánh cả ngàn năm qua.

Trăm năm trước, một giám mục tuyên bố bản chất của thế giới là sóng, một giám mục khác lại cho rằng bản chất của thế giới là hạt.

Tranh cãi ầm ĩ suốt mười năm, đám học trò, môn hạ cứ gặp nhau là chí chóe.

Cuối cùng, một giám mục khác đứng ra tuyên bố hạt là sóng, mà sóng cũng chính là hạt.

Người nọ đêm khuya đi đường bị người ta đánh, đến nay vẫn chưa tra ra hung thủ.

Giới quý tộc chẳng hiểu mô tê gì, cả đám ngồi xem kịch đến là hào hứng.
Thành thử chuyện của Dombert trong mắt giới quý tộc chẳng đáng là gì, trên đường lưu đày kết thành bạn đời với Landon còn được xem là chuyện tình lãng mạn trong truyền thuyết.


Tòa Thánh điều tra quân nổi dậy cũng là dùng tư hình thôi.
Giáo hoàng nói: "Một hệ thống khổng lồ muốn vận hành lâu dài thì cần phải có luật pháp nghiêm ngặt."
Ý ông ta là: Quá khứ không có, tương lai nhất định phải có.
"Tôi sẽ không tranh giành bất cứ điều gì cho Dombert, tất cả đều xử lý theo luật pháp.

Sau khi tách khỏi Tòa Thánh, từ nay trở đi quân nổi dậy không còn liên quan với anh ấy nữa." Úc Phi Trần nói.
Dường như Giáo hoàng không ngờ Úc Phi Trần sẽ nói thế.
"Nhưng chuyện hôm nay..." hắn đang nói đến việc Giáo hoàng dùng Dombert làm mồi nhử hai kẻ phản loạn, "không vẻ vang gì đâu."
Vì sao không vẻ vang, cả hai bên đều hiểu rõ, chặng đường còn lại không ai nói chuyện.

Phía cuối hành lang là một căn phòng màu bạc, chính giữa đặt một chiếc bàn lớn, bên trên có một số tài liệu hiệp ước được xếp ngay ngắn và ở giữa chính là lệnh sắc phong "đồng ý cho lễ đăng quang" của Giáo hoàng.

Văn bản đã được soạn xong, chỉ còn thiếu một con dấu ở góc dưới bên phải.
Xem ra Giáo hoàng thật sự có chuẩn bị.
Nhưng hầu hết những người đàm phán đều như thế, họ tính toán chi li hết thảy những được và mất, dự định từ bỏ để tồn tại, nhưng họ không biết rằng mình đã không còn đủ tư cách để ra điều kiện.
Mỗi người ngồi một bên, Úc Phi Trần nhìn thoáng qua mấy điều lệ cương quyết.

Đầu tiên là yêu đầu Hoàng đế bắt đầu quá trình chỉnh sửa luật pháp, bổ sung luật khế ước tôn giáo.

Thứ hai là giao một cụm hành tinh tự do trong cùng một tinh vân cho Tòa Thánh tự trị.
Úc Phi Trần nhớ đến mấy năm gần đây, hoàng đế của Đế quốc được phế – lập thường xuyên, Tòa Thánh đang dần xâm nhập vào quyền hạn trung ương, chẳng lẽ là vì các vị Hoàng đế ấy nhẹ dạ, ký vào các hiệp nghị mất chủ quyền này trước khi đăng cơ.
Nhưng chỉ cần ký vào, thì con dấu của Giáo hoàng sẽ được đóng xuống, ngai vàng rơi vào tay, tương lai tràn đầy triển vọng, cũng rất có lợi.

Xưa nay Úc Phi Trần luôn hoàn thành nhiệm vụ bằng con đường ngắn nhất như thế này, lúc đi rồi thì đâu cần quan tâm đến tai họa ập xuống nữa.
Nếu là nhiêm vụ trước kia, hắn sẽ làm thế thật.
Nhưng bây giờ...
Đang định mở miệng, nền nhà bằng thép đột nhiên chấn động, phía trước không xa thình lình phát ra một tiếng nổ lớn!
Không phải ở nơi này, mà dường như là phát ra từ phía Dombert! Cây bút trong tay Úc Phi Trần bị đặt mạnh xuống bàn, đúng lúc này, vệ binh Tòa Thánh xông ra từ những nơi ẩn nấp xung quanh, vây kín phòng đàm phán!
Sau một giây ngắn ngủi, tiếng nổ khác lại vang lên, kèm theo trận rung lắc từ sàn nhà.
Giáo hoàng tuổi tác đã cao, nghe thấy tiếng nổ không khỏi sững sờ vài giây, khi tỉnh táo lại thì Úc Phi Trần đã ở ngay bên cạnh như ma quỷ, sự tàn bạo, lạnh lẽo đầy chân thật.

Giáo hoàng trơ mắt nhìn bàn tay vốn dĩ trống không của Úc Phi Trần, giờ bỗng dưng hiện ra vài tia sáng màu đồng, chẳng mấy chốc ánh sáng đã thành hình.

Tiếp đó, ông bị túm áo kéo lên, nòng súng kê vào đầu, mặt hướng về phía các vệ binh, trông như một con tin.
...!Gặp quỷ rồi.
- ---
Úc Phi Trần của chương 92: Tui chỉ ở đây cùng lắm là năm tháng thôi.
Úc Phi Trần của hôm nay: Giữ ảnh thêm năm rưỡi nữa cũng được.
.