Bút Tháp

Chương 61: 61




Cuối cầu treo, sau cổng pháo đài là một đường hầm hơi tối với vài ngọn đèn khí vàng mờ sáng.

Đèn khí xuyên qua màn sương chiếu sáng con quái vật khổng lồ trong đường hầm - một thứ trông như xe lửa, được làm bằng đồng thau và kim loại đỏ, đầu xe hình trụ tròn, đằng trước chạm nổi một con vật có thân sư tử, đầu chim ưng rất tinh xảo, ngay cả trên ống khói cũng khắc hình con rắn đồng sống động như thật.
Thông báo vẫn tiếp tục: "Mời các trò có tên bước lên xe đưa đón và đến tham quan học viện nào.

Gợi ý: Nhớ cài khóa an toàn nhé ~"
Anphil đi tuốt đằng trước, khi Úc Phi Trần vào toa đã thấy anh ngồi hàng giữa dãy ghế cạnh cửa sổ rồi.

Đoàn xe này rất dài, ghế trước ghế sau cách nhau khá xa, nhưng thân xe lại hẹp, mỗi hàng chỉ có hai chỗ, bên trái sát cửa sổ, bên phải cạnh lối đi nhỏ.
Hắn ngồi xuống cạnh Anphil, Shiramatsu chết lặng, ý thức được mình đã hoàn toàn bị vứt bỏ.

Vì thế, cậu ngồi vào hàng sau, hàng xóm với ông anh Trần Đồng.

Nội thất trong xe rất trang nhã và tinh tế, thậm chí ghế ngồi còn có đệm và gối nhung đỏ sẫm.

Trần Đồng khen tấm tắc, tay vuốt đệm, tay với tua rua trên trần.
Úc Phi Trần ngắn gọn: "Cài khóa an toàn."
Vừa nói, hắn vừa kéo một thanh ngang - có vẻ là thiết bị cố định từ bên phải dưới ghế ngồi, đầu dưới của thanh kim loại gắn vào một cái tời [1] máy, sau khi đẩy thanh ngang về hướng mình đến một mức nhất định, cái tời phát ra một tiếng "cạch", thanh ngang được cố định, cả người hắn được khóa chặt trên ghế.
[1] Thiết bị có trục quay, trên trục có cuốn dây, để kéo vật nặng.
Cùng lúc đó, Anphil bên phải cũng đã kéo khóa an toàn.

Những người khác cũng lục tục khóa lại, khi tiếng "cạch" cuối cùng vang lên, trong thân xe phát ra một tiếng "keng" của kim loại rơi xuống, ngay sau đó thân xe di chuyển.

Kiểu di chuyển này không có cảm giác trơn tru như ô tô hay xe lửa bình thường, mà là bên trong có vô số linh kiện to nhỏ cùng lúc khởi động, tiếng các linh kiện chuyển động rất rõ ràng, tiết tấu khác nhau, nhưng đều có quy luật riêng.

Khiến Úc Phi Trần chỉ có thể liên tưởng đến một thứ - bánh răng, một lượng lớn bánh răng.
Trần Đồng: "Đậu phộng, cảm giác như cái xe này sắp rã ra tới nơi rồi."
Một sinh viên cơ khí ở hàng cuối lên tiếng: "Đoàn xe này dùng kim loại nguyên chất như vách tường phải không? Tại sao âm thanh lạ lùng vậy?"
Vừa dứt lời, đoàn xe đột nhiên phát ra hồi còi dài.

Ngay sau đó, lưng họ đập mạnh vào ghế dựa, đoàn xe phóng về phía trước với tốc độ điên cuồng!
"ĐÙ MÁ!" Trần Đồng hét lên.
Úc Phi Trần có dự cảm không tốt, hơi điều chỉnh hô hấp một chút.

Khóe mắt ngó thấy khuôn mặt bình tĩnh của Anphil, giọng hắn cứng nhắc, thờ ơ, không có cảm xúc gì: "Tự cẩn thận."
Anphil khẽ gật đầu.
Gần như chỉ trong nháy, mắt xe lửa đã chạy khỏi đường hầm tối tăm, ánh sáng mạnh nhưng không chói mắt chiếu vào trong toa, tầm nhìn đột nhiên mở rộng, sáng ngời, một không gian rộng lớn, phức tạp đập vào mắt!

Các vách tường của pháo đài khổng lồ đầy ấp những máy móc thiết bị kim loại không biết tên, một cái bánh răng to chiếm hết nửa trần nhà.

Màu bạc cũ kĩ, màu đồng và đất là những màu chủ đạo của nơi này, thân máy chính to lớn với góc cạnh sắc nhọn, bao hàm sức nặng và sức mạnh, bất kỳ bộ phận nào của nó rơi xuống cũng đủ nghiền nát cả xe lẫn người.

Máy móc vượt xa cơ thể người mang đến nỗi sợ kinh hoàng, nhưng nhìn kỹ, từng chi tiết đều vô cùng tinh xảo.

Hàng ngàn bánh răng và mô-men xoắn to nhỏ khác nhau chuyển động không ngừng, vận hành theo quy luật của riêng chúng.

Toàn bộ không gian đan xen, chồng chéo những đường ray và băng chuyền kim loại phức tạp.
Đối diện với cảnh tượng như vậy, hầu hết mọi người đều nín thở đôi lát, không đợi bọn họ hồi phục tinh thần, phía trước đột nhiên vang lên tiếng thét phụ nữ!
"ÁÁÁ!" Giọng Nini gần như đã đạt đến giới hạn mà tai người có thể nghe được: "ĐẰNG TRƯỚC HẾT ĐƯỜNG RỒI!"
Âm thanh kim loại va chạm chói tai, thân xe thình lình rơi sụp xuống! Chưa kịp chuẩn bị lực rơi đã lan đến phía sau, cảm giác không trọng lực đánh úp vào Úc Phi Trần.
Xe không vỡ, người cũng chẳng sao, có vẻ đoàn xe vừa chạy đến dốc nghiêng chín mươi độ, rồi lao thẳng xuống!
Họ đi qua hai cần treo bằng đồng có hình thù kỳ lạ, thế giới máy móc thình lình khuếch đại, nhưng chưa đợi họ thích ứng với tiết tấu này, đoàn xe lại lướt qua một đống búa rìu máy lập lòe ánh sáng lạnh, rồi rẽ một góc ba trăm sáu mươi độ.
"ÁÁÁÁÁÁ!"
Tiếng thét thất thanh đâm vào màn nhĩ, Úc Phi Trần duỗi người, cố gắng tiếp xúc với ghế và sàn nhà nhiều nhất có thể.

Dự cảm quả không sai, đây chẳng phải xe lửa gì cả, hoàn toàn là một chiếc tàu lượn siêu tốc.

Tàu lượn siêu tốc ở khu vui chơi ít nhất còn có thể đảm bảo an toàn, còn cái đoàn xe kim loại này...!ai mà biết được là thứ quỷ ma gì, thứ duy nhất bảo vệ cơ thể là một thanh ngang chẳng dày hơn ngón tay út.
Tuy thế giới mảnh vụn sẽ làm khùng làm điên, nhưng cũng chưa đến nỗi vừa vào đã giết sạch người ta.

Đối với hắn, cảm giác mạnh của trò tàu lượn đã quá quen thuộc, dù sao thì không trọng và huấn luyện quay tròn cũng là khóa học nhập môn của trường không quân.
Đoàn xe vẫn tiếp tục lao về phía trước, tới lui lòng vòng trong tòa thành kim loại.

Máu nóng sôi trào trong tim và âm ĩ trong tâm trí, thế giới điên cuồng đảo lộn một giây trước khi va chạm.

Cảnh tượng quen thuộc gợi lại những ký ức đã qua.
Máy bay mẫu hạm là loại hai chỗ ngồi - tức là hai vị trí điều khiển, thường thì vị trí chính chịu trách nhiệm điều khiển và tác chiến tức thời, ghế phụ thực hiện nhận dạng mục tiêu và liên lạc tình báo.

Hắn thường ngồi vị trí chính, ghế phụ từng thay đổi rất nhiều người, các vị sĩ quan trên mẫu hạm đều đủ cả, chỉ thiếu duy nhất vị chỉ huy kia.
Bởi vì quý ngài chỉ huy vừa bận rộn lại tiếc mạng, choáng đầu còn sợ phơi nắng.

Anh ta từng chỉ ra ba mươi ba lỗi sai từ video phát lại của thằng Sáu và thằng Tám, vụ đó trở thành huyền thoại trên mẫu hạm.

Thời điểm đó, văn mẫu hăm doạ nhau giữa đám phi công chính là "đem video thao tác của mày cho chỉ huy xem bây giờ".


Nhưng bắt lỗi là một chuyện, lên máy bay lại là chuyện khác, nếu để người này lên máy bay, chắc chắn sẽ là lúc-lên-hoàn-hảo-lúc-xuống-hoảng-hồn.
Chỉ có một lần duy nhất, lúc đó xảy ra sự cố cần phải sơ tán, dù có là loại bình sứ mong manh dễ vỡ cũng phải theo họ lên máy bay, huống chi là cái người bản chất mạnh mẽ quá đáng, có thể chỉ ra ba mươi ba lỗi sai của phi công át chủ bài.
Thật ra ngày đó chỉ huy tự động đi cùng hắn.

Kính bảo hộ đều đeo đàng hoàng cả rồi, nhưng gần đến lúc cất cánh, anh ta lại đẩy thằng Bốn ra.

Chẳng có nguyên nhân nào khác ngoài cái thiên phú dị hợm của nó - có thể dùng tác phong cực kỳ điềm tĩnh biến máy bay chiến đấu thành xe điện ngầm trên không.
Sau rốt, chỉ huy liếc hắn một cái, rồi ngồi vào khoang của thằng Bốn.

Hôm đó, ghế phụ của hắn không có ai, hắn chuyển sang chế độ một chỗ ngồi, tự hoàn thành tất cả nhiệm vụ.

Hắn có thể xử lý được, thao tác không có vấn đề gì, phản ứng tại hiện trường cũng tốt.

Trong tình huống không kèm theo ai khác, chỉ có mỗi cái mạng của hắn, rơi máy bay cũng rơi rất bình tĩnh.

Trên đời không thiếu những người hy sinh bản thân để dẫn đường và yểm trợ đồng đội, ngày đó đổi lại thành ai cũng sẽ làm vậy thôi, không có gì mới.

Song, mấy lần hồi tưởng chuyện cũ, bởi vì trên máy bay của Bốn tự dưng có thêm một vị chỉ huy ưa-tự-rước-thêm-phiền-vào-người, lại cảm thấy hành động hy sinh bản thân vẻ vang của hắn cũng không quá tầm thường.
Một giây trước khi rơi vào đại dương, hắn còn nghĩ, chuyến bay hoàn hảo như vậy, tiếc là người sứ không ngồi ghế phụ, vẻ mặt muốn bắt lỗi nhưng không bắt được nhất định sẽ ngố lắm đây.
Chỉ là, những thứ như ký ức, không nhìn đến thì thôi, càng xem lại càng mờ nhạt, khi lần đầu trông thấy nốt ruồi kia, cảm giác chấn động lòng người tựa như đại dương lan tràn, nhưng giờ nhớ lại, cũng không đến nỗi choáng ngợp như thế.

Sau khi xem hết những thời khắc non nớt tuổi đôi mươi, Úc Phi Trần rất dễ dàng thoát ra.

Trong hiện thực, tàu lượn siêu tốc vẫn điên cuồng lách trái, lượn phải khắp pháo đài, vết kim loại gỉ sét và ánh sáng chớp nháy khi thì phóng to khi lại mất hút, giống như sóng biển dao động.
Hắn ngồi yên bất động, chỉ bình tĩnh nhìn sang Anphil bên phải.

Chẳng biết trái tim muối máu kia có trị được bệnh mù mặt không, hắn thật sự không rõ khuôn mặt thiếu niên này, ngoài tuổi tác thì có gì khác với chỉ huy, Anfield và Ludwig.

Nếu nốt ruồi đã ở đó, vậy xem như vẫn là khuôn mặt trước đây đi.
Vì thế, hắn lại trở về vùng biển kia, trở lại giây phút trước cái chết.

Chỉ là lần này, ghế phụ không còn trống trơn nữa.
Quá trình máy bay rơi kéo dài rất lâu, hắn cứ như thế cảm nhận được Anphil lặng lẽ cùng mình rơi từ nơi cao nhất xuống tận đáy sâu, mãi đến sau khúc ngoặt điên cuồng cuối cùng, toàn thân mới ổn định trở lại.
Kết thúc rồi.


Dù thằng Bảy của năm đó vô cùng ấu trĩ, nhưng vùng biển xanh biếc kia là nơi duy nhất hắn từng thật sự sống.

Giờ hắn đã nghiêm túc hoàn thành tâm nguyện "đặt chỉ huy vào ghế phụ" rồi, xem như là đến nơi đến chốn.
Vậy thì cũng nên rũ bỏ tất cả thôi.
Xe lửa dừng, hắn tháo khóa an toàn đứng lên, chuẩn bị bước ra cửa xe.

Tự cảm thấy những chuyện xảy ra hôm nay khá mang tính nghi thức, có thể hoàn toàn từ biệt một đoạn thời gian.

Từ nay về sau, trên đời không còn Bảy và chỉ huy nữa, hắn và Anphil chỉ là những đồng đội tạm thời tình cờ gặp gỡ.
Nhưng ngay khi chuẩn bị rời đi, hắn vẫn muốn nhìn lại nốt ruồi dây dưa giữa hắn và Anphil tựa như cơn ác mộng.
Vì thế hắn xoay người.
Anphil vừa đứng lên, ngã ngay vào lòng hắn, mái tóc vàng tán loạn, ngón tay phải mảnh khảnh yếu ớt nắm lấy cánh tay hắn, trán áp lên ngực hắn, thở hổn hển mấy hơi.
Úc Phi Trần nâng mặt anh lên, sắc mặt trắng bệch, đồng tử hơi rã rời.
Người sứ lộ bản chất rồi, nghi thức đang đến hồi kết lập tức bị định chỉ, khiến Úc Phi Trần hơi cáu.

Nếu anh sớm biết mình phải nhờ vả người khác thế này, liệu lúc nãy có thẹn quá bỏ đi vì bị vạch trần thân phận không?
Hắn thò tay ôm chặt bả vai Anphil, dìu anh đi về phía trước.
Tiếng thông báo vẫn vui như tết: "Chuyến tham quan học viện đã kết thúc rồi, mời các trò xuống xe trật tự, đừng chen lấn nha."
Trần Đồng thở phì phò, hùng hổ tháo khóa an toàn, dựa vào cửa kính vuốt ngực: "Mẹ...!mẹ kiếp...!tham quan cái đếch gì, chơi nhau à.

Cái tàu lượn chết toi này không đạt tiêu chuẩn, bố mày muốn huệ cả tim ra rồi, đậu xanh, chết mọe mày đê..."
Linh Vi ngồi sau giọng cũng hơi yếu ớt, nhưng vẫn nghe được rõ ràng từng chữ: "Vị đạo hữu này, xin chớ văng tục."
Trần Đồng: "Văng cục? Cục gì cơ?"
Bên kia: "&^@%— & — # — #*@"
Xem ra dù có cùng chung ngôn ngữ cũng sẽ xuất hiện rào cản thấu hiểu như khác biệt ngôn ngữ thôi.
Chuyến tàu lượn vòng vèo, tặng kèm mối đe dọa từ những cỗ máy khổng lồ cuối cùng cũng kết thúc, đoàn người lảo đảo xuống xe, tiếng chửi rủa lúc trầm lúc bổng.

Vừa khéo ở góc tường có mấy cái thùng, vài người vừa xuống đã lao ngay tới ôm thùng nôn mửa.
Anphil chỉ hơi choáng váng thôi, cũng không quá toang.

Ngoài họ ra, người còn đứng thẳng chỉ có Vincent, Lilia-chép-thần-chú và đạo trưởng Linh Vi.
Lilia gãi đầu, ngó các đồng đội đang quằn quại không thôi của mình: "Mọi người...!chưa cưỡi rồng bao giờ ư?"
Linh Vi cúi người vỗ vỗ lưng Shiramatsu.

Ánh mắt Shiramatsu đờ đẫn: "Anh đạo trưởng à, đừng nói với tôi là anh thường ngự kiếm phi hành nha."
Linh Vi gật đầu: "Đạo hữu nói không sai."
Shiramatsu: "..."
Đúng lúc này, thông báo như đòi mạng lại vang lên: "Chúc mừng các trò chính thức gia nhập Học viện Ma thuật Alice, mời các trò đến phòng học số 1 để bắt đầu lớp học thử.

Gợi ý: Lớp học thử là lớp truyền động siêu ~ đơn giản đó nha."
Trần Đồng vung cú đấm về phía cái kèn đồng, bị Vincent bắt được cổ tay.
Vincent: "Nội quy trường học đã nói, không được phá hoại của công."
Trần Đồng: "Bộ hồi đi học cậu chưa bao giờ vi phạm nội quy nhà trường hả?"

Vincent: "Chưa."
"Thôi dẹp đi." Trần Đồng nhụt chí, "Địa bàn của người ta, tôi vẫn nên ngoan ngoãn thì hơn.

Đi, vào phòng học nào."
Thông báo nói giờ phải vào phòng học số 1, nhưng phòng học số 1 ở đâu? Đoàn người nhìn quanh, chỉ thấy đoàn xe dừng lại trên một hành lang rỗng, bên trái có mấy cánh cổng đầu thú bằng đồng cao vài chục mét, cổng đầu sư tử gần họ nhất dùng kiểu chữ in hoa khắc một ký hiệu "I", mấy cổng kế lần lượt khắc "II" và "III".

Có vẻ như cổng gần nhất là phòng học số 1.
Trên cổng không có tay cầm, cũng không có thiết bị mở cổng, nhưng khi họ đứng ở sàn kim loại trước cổng, trọng lượng làm sàn hơi lún xuống, lập tức có tiếng động cơ vang lên, bánh răng lách cách, cánh cổng mở ra.
Không gian trong cổng rất lớn, vẫn là hai màu bạc cũ và đồng thau đan xen, những tấm sắt khác màu được ghép vào nhau theo dạng hình học rồi cố định trên tường bằng đinh tán, vài nơi gỉ sét loang lổ, trong nét xa xưa thần bí lại lộ cái lạnh lẽo của máy móc.

Trong phòng học chất thành đống những linh kiện, chính giữa có hơn mười bộ bàn ghế to bằng kim loại.

Trên mỗi bàn đều có dụng cụ và bản vẽ hướng dẫn.

Có vẻ như đây là "bàn học" của họ.
Song, trong "phòng học số 1" này lại không có bục giảng, cũng không có giáo viên nào cả.
Úc Phi Trần để Anphil dựa vào bàn học, mình thì lật bản vẽ ra xem.
Nữ họa sĩ Kha An vừa mới lề mề tới nơi, lẩm bẩm: "Đổ nát lại chuẩn xác, vĩ đại nhưng hữu hạn, mọi thứ đều mang phong cách thời đại hơi nước...!Đây là lớp truyền động sao? "
"Truyền động, chính là truyền động cơ khí!" Tiết Tân nói: "Cô vừa nói thời đại hơi nước à, đúng lúc tụi tôi cũng đang học lớp tương tự.

Thời đại hơi nước, điện lực còn chưa được đầu tư sử dụng quy mô lớn, truyền động trong cộng nghiệp đều là dùng máy hơi nước, hơi nước đẩy các pít-tông, pít-tông nối liền với các bánh răng, dây xích, mô-men xoắn, vân vân.

Pít-tông chuyển động thì động cơ nối liền cũng chuyển động, quá trình này chính là truyền động."
Tiết Tân nói về khóa học hết sức tự tin, Kha An trầm ngâm gật đầu: "Xem ra nội dung của lớp này là dạy chúng ta nguyên lý của cái "truyền động" đó rồi, chúng ta học thế nào đây? Chờ giáo viên lên lớp à?"
Trần Đồng: "Chờ chuông vào lớp đi.

Bên kia có đồng hồ kìa."
Trước phòng học đúng là có treo một cái đồng hồ cơ, tuy nhiên, nó chỉ có một kim thôi, lúc này kim đồng hồ sắp chỉ đến trên cùng, bình thường là vị trí mười hai giờ.
Quả nhiên, khi kim đồng hồ thẳng đứng, cái kèn thông báo lại lên tiếng.
"Các trò thân mến, lớp học thử - lớp truyền động chính thức bắt đầu ~
Mục tiêu chương trình học: Dựa theo bản vẽ thiết kế, khéo léo chế tạo một thiết bị đầu cuối đơn giản của máy truyền động, mỗi người cần chế tạo một cái nha ~
Giờ tan học: Khi kim đồng hồ vuông góc với mặt đất lần tiếp theo ~
Dạy học hoàn tất, mời các trò chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ học tập nha ~"
Mọi người: "???"
Trần Đồng văng tục lần hai: "Má, vậy là dạy xong rồi hả??? Bố phải khiếu nại cái trường này!"
Hai từ "khiếu nại" hơi đụng chạm dây thần kinh của Úc Phi Trần, hắn lập tức theo bản năng sắp xếp bước tiếp theo cho cả đội: "Xem bản vẽ đi."
"Con mọe nó, làm như bố chưa từng sửa bóng đèn chắc..." Trần Đồng lật bản vẽ hướng dẫn dày nửa lóng tay ra, chọn bừa một trang, đoạn ngẩn người, buột miệng: "Khó thế?"
Trần Đồng đau đầu, sau một hồi suy tư hẳn hoi, mới bảo: "Ý là giờ mỗi người chúng ta phải chọn một động cơ trong bản vẽ này, rồi dùng mớ linh kiện kia chế tạo ra à?"
"Không." Úc Phi Trần xem đến tờ cuối cùng, khép bản vẽ lại, vẫy vẫy với anh ta: "Đây là bản vẽ của một động cơ."
Lẩm-bà-lẩm-bẩm phẩn nộ: "&(^# — ###@@@!"
Đáng mừng thay, người anh em thiện lành này có thể nghe hiểu tiếng người..