Giao Bạch nhắm mắt không nhìn con Pikachu mặc chiếc áo khoác định chế đắt tiền thêu chữ “Thẩm” nữa, một lời khó nói hết.
Ông đây ném cái thìa, sự uy nghiêm của kẻ họ Thẩm bị khiêu khích, muốn xông tới đạp chết cậu, nói cái gì mà “Tôi thấy cậu chán sống rồi”. Thực tế thì sao, thực tế con mẹ nó là “Thú vị, thú vị, rất thú vị.”
E rằng chính lão họ Thẩm cũng không nhận ra.
Mãi đến khi suy nghĩ cực M kia bạo phát xông ra ngoài, thực chất hóa thể hiện ra trên người y.
Đồ chơi nhỏ này lại dám từ chối mình mà không làm bộ làm tịch.
Thú vị.
Rất tốt, tôi càng có hứng thú với cậu hơn.
Giao Bạch nhắm mắt, khóe miệng mỉm cười, nhưng nụ cười kia lại không sâu. Lão già đã hứng thú với cậu nhiều như thế, làm sao còn chưa vượt 50? Chờ cái gì đây, chờ năm mới à?
Độ cong bên môi của chó con rất rõ ràng, song giữa đôi mày tròn trịa mềm mại của cậu lại đầy hậm hực. Hai điểm mâu thuẫn này va phải bụng dưới của Thẩm Ký. Y khàn giọng: “Nói đi.”
Hai mắt Giao Bạch hé ra một chút, xuyên qua khe hở nhỏ, cậu không nhanh không chậm nhìn sang.
Bàn tay nắm đũa của Thẩm Ký vuốt ve mấy lần, trong tay thiếu thứ khác, đáng lẽ phải nắm dây xích chó, quấn quanh cổ người phía đối diện rồi siết chặt: “Không ăn thì lăn.”
Giao Bạch nói: “Đây là phòng của tôi.”
Thẩm Ký như nghe được câu chuyện hài, hầu kết nhấp nhô cười thành tiếng. Y đứng dậy, đi vòng qua bàn về phía đối diện, hai ngón tay bóp lấy cằm thanh niên.
“Thượng Danh Uyển là của tôi, cậu cũng là… Của tôi…”
Thẩm Ký thì thầm vào tai cậu, “Chó.”
Giao Bạch chưa kịp phản kháng đã bị ấn xuống ghế dựa. Cơn đau khiến đầu óc cậu trống rỗng, quên cả gào thét.
Hơi thở nóng ẩm xen lẫn mùi thuốc lá phả vào, mang theo sự bá đạo không cách nào chống cự, như vuốt hổ vồ lấy động vật nhỏ đáng thương vô tội.
Tất nhiên, sự ngây thơ tội nghiệp của động vật nhỏ chỉ là bề ngoài, nanh của nó có sức sát thương nhất định, tay chân cũng có sức bật rất tốt.
Thẩm Ký xoa vành tai của cậu, cọ sát qua lại hồi lâu mới chuyển sang gương mặt cậu, một lần rồi lại một lần, dùng sức như đang rửa mặt cho đứa trẻ bẩn thỉu, có hơi bạo lực.
Tai và mặt Giao Bạch đều đỏ rần, có cảm giác lột da đau nhói. Cậu ngồi im, không phản ứng gì.
Tuy vẻ dịu ngoan này là giả vờ, nhưng cũng khiến Thẩm Ký nhàm chán. Y lấy khăn ướt lau tay, lại không biết lửa giận từ đâu ra, quăng khăn lên người trên ghế: “Thật sự không ăn cơm?”
Giao Bạch mặc xác y.
Giao Bạch biết rõ nguồn gốc thú tính của lão già đối với mình là gì. Cậu không muốn làm nhiệm vụ không muốn lo kế hoạch, thân thể đau, tim mệt mỏi, cậu muốn cho chính mình một kỳ nghỉ ngắn.
Chỉ một lát thôi, có được không? Không được cũng phải được.
Một bữa cơm kết thúc trong không vui.
Thẩm Ký dục cầu bất mãn mà lái xe đi chỗ tình nhân nhỏ trút ra. Nửa chừng y dừng xe sát bên đường hút một điếu thuốc, lửa cháy loạn trong lòng tiêu tan bớt một ít. Y quay đầu xe trở về xử lý công việc.
Giao Bạch chìm vào giấc ngủ giữa tiếng cằn nhằn của dì giúp việc. Không biết qua bao lâu, âm thanh máy móc đột ngột vang lên.
[Bạn tốt của bạn đã online.]
Giao Bạch bừng tỉnh. Cậu nhanh chóng mò tới điều khiển từ xa bên gối để bật đèn lên, trong phòng không bóng người.
Bạn tốt chết tiệt đang ở cửa.
Chẳng phải đã bê gương mặt lạnh lẽo băng giá kia đi vào giờ ăn tối rồi à, tại sao lại về Thượng Danh Uyển? Sẽ không phải là chưa tận hứng ở nơi khác, muốn đến tìm Ớt nhỏ, đến rồi mới nhớ tới Ớt nhỏ đã đổi địa chỉ đấy chứ.
Uổng công chạy đi, không thoải mái nên muốn lên cơn à?
Có thể lắm.
Khi không làm việc, não của vị kia đặt ở đũng quần, đều dùng chỗ ấy suy nghĩ.
Khóa cửa đột ngột bị vặn khẽ.
Hơi thở của Giao Bạch nghẹn trong cổ họng, móa nó, truyện tranh máu chó thành truyện ma rồi sao?!
Cửa cũng không được mở ra, người ngoài cửa hình như đang cầm tay nắm, rơi vào một loại chần chừ quái dị nào đó.
Giao Bạch không tin lão già sẽ có một chút nhân tính nào. Y chần chừ, nhất định là phát hiện đèn trong phòng sáng lên, thấy kỳ quái tại sao người bên trong lại tỉnh dậy vào lúc này.
[Bạn tốt của bạn đã offline.]
Đi rồi.
Giao Bạch tắt đèn, chép miệng một hồi, hoàn toàn hiểu ra. Lão già nói hai tuần nữa làm cậu, không có nghĩa là trong thời gian này không động vào cậu.
Hơn nửa đêm cũng có thể bỉ ổi như vậy, hừm.
May mắn ông đây tỉnh rồi, không là lại giống cái đêm ở phòng trọ, vừa mở mắt ra, nửa đêm hết hồn.
Giao Bạch nhắm mắt ngáp một cái, máy chủ lần này không chậm trễ giống lần trước, nhắc nhở rất đúng lúc, không tồi không tồi.
Một lát sau.
[Bạn tốt của bạn đã online.]
…
[Bạn tốt của bạn đã offline.]
…
[Bạn tốt của bạn đã online.]
…
Giao Bạch: “…”
Mịa, lão già đi tiểu nhiều lần đi tiểu bất tận, không giải quyết ở nhà vệ sinh trong phòng ngủ của mình, nhất định phải chạy sang cái phòng bên cạnh phòng cậu à, cứ chốc lại lắc một cái bên ngoài, có thể để yên cho người ta ngủ không hả?
Giao Bạch vốn định chống giường ngồi xuống, kết quả hai tay mềm nhũn ngã xuống giường.
“A —— “
Tiếng kêu thê thảm tột cùng, đinh tai nhức óc.
Trong căn nhà này còn một người khác chưa ngủ, ở ngay bên ngoài. Y nghe thấy tiếng kêu thảm thiết đáng thương, lại vặn mở cửa chẳng chút hoang mang, ngậm thuốc lá đứng ở cửa.
Đứng ngược với ánh sáng hắt từ đèn hành lang, hệt Hắc Vô Thường từ địa ngục tới lấy mạng câu hồn.
Hắc Vô Thường bước vào trong phòng, mùi thuốc lá sặc sụa, cũng không biết hút bao nhiêu điếu rồi.
“Ngã à?” Thẩm Ký biết rõ còn hỏi, đầy ắp ác ý ấu trĩ không phù hợp tác phong của y.
Răng Giao Bạch cắn phải thịt mềm trong miệng, vừa mở miệng thì máu đã phun ra, nếu không phải do lão Thẩm chó thoắt ẩn thoắt hiện, làm sao cậu sẽ bị đánh thức vào cái giờ này chứ? Không tỉnh giấc thì nào có chuyện sau đó?
Từ khi xuyên vào thế giới truyện tranh đến giờ, hầu hết những lúc cậu chật vật đều liên quan đến lão già này.
Sự tức giận và uất ức của Giao Bạch trộn lẫn với nỗi sợ hãi của nguyên chủ, khuấy lên với nhau thể hiện trên khuôn mặt trắng bệch ốm yếu vặn vẹo của cậu.
Sinh động đến mức làm con người ta căng phồng mạch máu, phấn khích kích động.
“Chính mình ngã xuống đất, còn trách tôi?” Thẩm Ký đá đá nhóc bệnh tật trên đất, khói mù che khuất khuôn mặt cậu, không thấy rõ biểu cảm của cậu, “Ba cái xương của cậu gãy vì ai, quên rồi hả?”
Giao Bạch cào mu bàn chân y, cào một cái là vài vết máu.
Thẩm Ký đá văng người ra, cúi đầu nhìn cậu đau đớn, vẻ mặt hờ hững, nhưng trán lại nổi lên những đường gân xanh đáng sợ.
Tối nay Thẩm Ký ở thư phòng làm xong việc chuẩn bị ngủ, vừa nằm xuống thì cặp mắt khiến tuyết rơi trong tim y lại hiện lên trước mặt.
Ngay sau đó, ngọn lửa bị y mượn công việc đè xuống đã bùng lên không kiểm soát, điên cuồng gặm nhấm lý trí và nguyên tắc của y, khiến y làm ra hành vi hoang đường là lái xe xuyên qua nửa Nam Thành vào đêm khuya.
Nếu không phải vì có ánh đèn trong căn phòng này, có lẽ y đã đi xuyên qua bóng tối, đè người xuống giường úp vào gối rồi cởi thắt lưng.
Suy nghĩ của Thẩm Ký chạy một vòng xong, nhóc bệnh tật vẫn đang lăn lộn trên mặt đất, đau đến như vậy còn trừng y bằng đôi mắt hung dữ.
Chính là đôi mắt này đang tác quái.
—— ở trong đó có tòa Thận Lâu Hải Thị(1), bốn mùa rõ rệt.
(1) Thận Lâu Hải Thị được hiểu như là một pháp giới chợ phiên mỗi khi trăng tròn của các loài Thủy Tộc, chư linh tồn tại nơi hải vực ấy. Một số hiếm người đi biển ngày xưa có thể nhìn thấy ảo ảnh Thận Lâu Hải Thị này, nhưng rõ ràng đây là pháp giới của chư linh nên họ chỉ có thể thấy mờ ảo mà không cách nào chạm vào đó, hay đi đến đó được.
Thẩm Ký không phải học sinh chưa biết mùi đời. Ở cái tuổi này, y đã trải qua quá nhiều về cả công lẫn tư. Bởi vậy đến giai đoạn này, Thẩm Ký đã lờ mờ cảm thấy quỹ đạo cuộc đời có một điểm sai lệch, y đã chẳng hề phát hiện ra, hoặc là có nhận ra nhưng không để ý.
Diện tích méo xẹo đó không lớn.
Mắt thường không thấy được, phải dùng kính lúp tỉ mỉ tìm kiếm.
Mà chỉ sợ nếu bây giờ không sửa chữa thì khu vực này sẽ mở rộng ra từng chút một theo thời gian.
Mối họa sau này là vô tận.
“A… Anh… Mẹ nhà anh… Thẩm… Thẩm Ký…”
“Thẩm Ký…”
Có người dám gọi thẳng tên y?
Có.
Không chỉ gọi y như vậy mà còn phun bẩn trước mặt y, nguyền rủa y.
Liên tục, điếc không sợ súng.
Hết lần này đến lần khác thách thức ranh giới cuối cùng của y, bữa tối ném thìa vào y, cãi lại, khó chịu ra mặt, hiện tại thì muốn chết.
Lá gan quá lớn, tim cũng đủ lớn, lòng tham không đáy cực kỳ, muốn trở thành một sự tồn tại đặc biệt.
Thẩm Ký cụp mắt xuống với vẻ mặt u ám, bấy giờ y mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào chân mình đã giẫm lên cổ người thanh niên.
Y không nhấc chân ra, nhưng lực độ vô thức giảm hẳn.
Giao Bạch vừa hổn hển vừa kho sù sụ, mỗi lần cậu khụ một cái là cả người sẽ co giật run rẩy một chút, móng tay cuộn tròn đầy máu thịt.
Cậu chịu khổ, nhưng sẽ không để cho kẻ địch toàn thân trở ra.
Thẩm Ký đang nhìn vết cào trên mu bàn chân mình, có một mảng lớn. Kẻ lần trước lưu lại dấu vết trên người y là Tiểu Khương, đối phương chỉ cào cổ y, suýt nữa bị y giết chết trên giường.
“Lão Thẩm, đứa bé kia nhìn như một khóm cỏ dại khô héo rác rưởi, nhưng mang sự bền bỉ kiên cường kỳ lạ. Ban nãy cậu ta lại khác tối hôm qua, thay đổi liên tục giống kính vạn hoa. Rất hiếm có, không phải ư? Dù sao anh cũng nên tìm thời gian chăm sóc chút đi.”
Lời nhắc nhở của người bạn lâu năm văng vẳng bên tai Thẩm Ký, lúc ấy y trực giác buồn cười, một con chó mà thôi.
Đúng thế, chẳng qua là một con chó, có răng sắc bén móng vuốt nhọn thì cũng vẫn là chó, buộc bằng dây xích chó chắc chắn là được, dù như thế nào cũng trốn không thoát lòng bàn tay của y.
Sau hai tuần, bất kể con chó này dưỡng xương ra sao, y cũng sẽ gọn gàng làm xong việc.
Đến lúc đó, có lẽ y sẽ phát hiện tư vị chỉ đến thế mà thôi, rồi qua loa kết thúc và đuổi người đi.
Ngay cả khi rất phù hợp với y, vậy thì sao?
Cũng chẳng phải lần đầu tiên y gặp món đồ chơi nhỏ làm y hài lòng, sắp xếp một nơi nuôi là được, sớm muộn cũng sẽ ngán. Một tháng hai tháng, nhiều nhất không quá nửa năm.
Cho nên, chỉ cần hai tuần lễ sẽ ra kết quả, lúc này không tính là đêm dài lắm mộng.
Thẩm Ký ngồi xổm xuống: “Chó con, trong lòng cậu rất đắc ý à?”
Giao Bạch nằm sõng soài dưới đất. Cậu đối diện với ánh mắt của lão già, cười khan một ẩn ý.
“Có thể khiến tôi hứng thú với cậu như thế, nhiều lần phá lệ.” Thẩm Ký vuốt ve vết bầm tím trên cổ cậu, xúc cảm trơn trượt và lạnh lẽo, “Chiêu dục cầm cố túng này chơi một hai lần là đủ, chơi nhiều rồi, rất dễ dàng xôi hỏng bỏng không, cái gì cũng không chiếm được.”
Trong lòng Giao Bạch rất rõ ràng, vừa nãy lúc cậu đối diện với lão già này, nếu trong mắt để lộ chút xíu sợ hãi khiếp đảm, vậy cậu coi như xong.
Người nắm quyền của Thẩm thị đi đến đâu cũng là ánh mắt kính sợ, run rẩy rụt vai, đầu cúi thấp, a dua nịnh hót.
Y ngồi trên vị trí này, khắp xung quanh toàn là kẻ làm việc dựa theo ánh mắt của y.
Khi một kẻ dám nhìn thẳng y, dám đánh rắm với y xuất hiện, y sẽ lập tức bị hấp dẫn. Quả rắm cũng là mùi “Cậu đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi”.
Nếu con người muốn tự rước nhục thì mười con trâu cũng chẳng kéo lại được.
Hơn nữa một khi phá lệ bị coi thường một lần là sẽ có vô số lần.
Điểm này có thể tham khảo tất cả vai chính phụ trong truyện tranh máu chó, thông dụng với hết thảy.
Giao Bạch nhìn độ sinh động sắp phá cửa ải 50, tìm tới tên Thẩm Ký trong quyển sổ nhỏ trong lòng, chậm rãi ghi nợ.
Một đôi tay ôm cậu lên, cậu nhanh chóng bắt lấy những gì có thể.
Thẩm Ký quét mắt nhìn cái tay đang nắm lấy sơmi của y, nhướng đôi mày lạnh lùng giễu cợt: “Nghe lọt rồi, không chơi dục cầm cố túng nữa à?”
Giao Bạch hất hất cằm về phía giường, mau lên, cảm ơn.
Quanh thân Thẩm Ký bao trùm khí lạnh, cánh tay y buông lỏng.
Giao Bạch sớm đã đề phòng, tay mắt lanh lẹ mà treo trên eo lão già.
Cái tư thế này, ôi…
Chờ chút, con Pikachu nhỏ moe moe hình như mập, mập hơn một cỡ?