Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 26: Mộng điệp Trang Chu



“Chu Từ, điện thoại cậu reo này.”

“Tớ còn đang tắm, cậu bắt máy giúp tớ với, cứ nói tớ bận việc chút nữa sẽ gọi lại.”

Trời đã vào hè, cô vận một tấm áo ngủ hai dây bước ra, phòng tắm nóng đến độ bức người không chịu nổi, tắm rửa xong mà mồ hôi vẫn chảy như mưa rơi.

“Lúc nãy ai gọi đến thế?”

“Không biết nữa, không thấy tên người gọi, là giọng của một người phụ nữ.”

Cô mở lịch sử cuộc gọi ra, đúng là không có tên, đã vậy lại còn là đầu số Bắc Kinh.

Tút tút, điện thoại chưa kịp reo lên hai tiếng đã có người bắt máy.

“Xin chào, xin hỏi là ai vậy?”

“Chào con, con là Chu Từ đúng không?”

“Đúng vậy, dì tìm con có việc gì sao ạ?”

“Ngại quá, trễ thế này rồi mà còn làm phiền đến con, dì là mẹ của của Khổng Tây Khai, đột ngột thế này không làm con sợ chứ?”

Sao có thể không bị dọa được cơ chứ!

“Chào dì ạ… Dì tìm con có việc gì sao?”

Trong đầu cô lúc này đang trình diễn tiết mục tôi đưa cô chi phiếu, đề nghị cô rời khỏi con trai tôi ngay lập tức.

“Đột nhiên tìm đến con thế này cũng ngại quá, chuyện là thế này, không biết con đã nghe Khổng Tây Khai nói về việc ba nó muốn đưa nó đi làm sinh viên trao đổi ở Canada chưa?”

“Chưa ạ… Anh ấy không nói cho con biết.”

“Vốn dĩ hồi cấp ba ba nó đã muốn cho nó ra nước ngoài học kinh tế rồi, nhưng nó không chịu, nhà dì cũng không ép buộc nó làm gì, kết quả nó lại chọn chuyên ngành hàng không, lần này hiệu trưởng trường và ba nó nhậu với nhau có nhắc qua bên phía nhà trường có dự án 1+3, người làm cha làm mẹ như chúng ta đương nhiên là hy vọng thằng bé được ra nước ngoài để nhận nền giáo dục tốt hơn rồi, mấy ngày hôm trước nhắc đến chuyện này làm nó và ba nó cãi nhau một trận, bây giờ còn không chịu nhận điện thoại của dì.”

“Dì ơi, là dì muốn con khuyên anh ấy nhận điện thoại hay là khuyên anh ấy xuất ngoại ạ?”

Mẹ Khổng Tây Khai không nghĩ rằng cô sẽ hỏi đến là thẳng thừng như vậy, hơi sững sờ.

“Dì biết các con đang yêu nhau, nhưng tuyệt đối không có ý muốn chia rẽ hai đứa, con đã nói như vậy thì chắc hẳn cũng đã biết suy nghĩ của dì rồi, nếu con muốn ra nước ngoài với Tây Khai thì dì vẫn có cách để giúp con đi, còn nếu con đồng ý chờ nó về thì dì vô cùng cảm ơn con.”

Lời này của mẹ Khổng Tây Khai nói rất là cẩn thận, khiến Chu Từ chỉ có thể á khẩu không đáp lại nổi.

“Vậy được, dì ơi con đã biết rồi, hiện tại con không có ý định sẽ xuất ngoại, con cũng cảm ơn ý tốt của dì, chờ con liên hệ được với anh ấy rồi con sẽ báo lại cho dì sau.”

Cô đứng trên ban công cúp điện thoại, muỗi chích trên chân bốn nốt, quỷ tha ma bắt cái mùa hè này đi.

“A lô, bây giờ anh có rảnh không?” Đối diện ban công là sân thể dục, vẫn có mấy nam sinh không sợ nóng đang chơi bóng rổ.

“Sao thế, em chờ chút, anh ra hành lang đã.”

“Được ạ.”

….

“Nói đi, sao đột nhiên gọi cho anh vậy?”

“Ơ? Chẳng lẽ không có chuyện gì thì em không thể gọi cho anh được à?”

“Có thể mà, đương nhiên là không sao rồi, một ngày hai mươi tư giờ anh đều chờ em.”

“Được rồi, nói chuyện đàng hoàng đi, mẹ anh vừa mới gọi điện thoại cho em.”

“… Em đừng để ý đến mẹ anh.”

“Em cảm thấy mẹ anh là người rất tốt mà, nói cũng rất có lý nữa, Khổng Tây Khai, có cơ hội tốt như vậy hà cớ gì anh lại không đi?”

“Em đừng nói nữa, anh không đi.”

“Nếu như anh lo lắng chúng ta yêu xa, thì em càng không muốn mình trở thành gánh nặng của anh, anh đơn phương quyết định như vậy làm em liên lụy theo, em sẽ rất đau khổ.”

Ở đầu dây kia anh cũng trầm mặc, chỉ nghe thấy tiếng bóng rổ rơi xuống đất từ bên sân thể dục.

“Anh đi đi, Khổng Tây Khai, anh mà không đi thì em sẽ càng đau khổ hơn nữa.”

Chờ đến khi Chu Từ cảm giác như muỗi nó sắp hút hết máu của cô, rốt cục mới nghe được tiếng người nói của người nọ được truyền đến từ đầu dây bên kia.

“Anh sẽ suy nghĩ lại vậy, hầy, Chu Từ à, em nói anh nghe đi, vì sao trưởng thành lại phiền đến vậy cơ chứ, nếu như chúng ta không lớn lên thì tốt rồi.”

“Anh trưởng thành em cũng sẽ trưởng thành, vì thế chờ anh già đi em cũng đã thành bà lão, như vậy không phải rất công bằng sao?”

Trưởng thành rất phiền phức, có lẽ chờ đến khi chúng ta trải qua mười năm hai mươi năm nữa, quay đầu lại nhìn sẽ cảm thấy những phiền não này thật ra rất nhỏ bé không là gì, nhưng khi ấy đầu óc chỉ nghĩ rằng nó thật phiền phức, ngoài ra chẳng còn nghĩ được gì.

Cuối cùng Khổng Tây Khai vẫn quyết định xuất ngoại, trước khi kết thúc học kỳ anh nộp đơn xin nghỉ học, cả kỳ nghỉ hè đều chuẩn bị thi IELTS và TOEFL, hầu như cả tháng bảy và tháng tám, Chu Từ đều cùng anh đi thư viện và quán cà phê, cô ngẫm nghĩ lại, thế này có phải là đang tự mình chuốc lấy cực khổ không cơ chứ.

Cả mùa hè này gần như không có chuyện gì để làm, cứ mơ màng trôi qua như vậy.

Tất cả những gì cô nhớ là sau giấc ngủ trưa nhìn thấy anh cắm tai nghe điện thoại làm bài, ánh nắng hoàng hôn tựa chiếc lược chải xuyên qua mái tóc anh.

Chờ đến khi cô lấy lại tinh thần, mùa hè cũng đã trôi qua.

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai tôi muốn ngừng ngược, nên tranh thủ viết cho hết ngược..

Min:

Ủa, tưởng chương sau ngược chứ, nào có hết ngược đâu ToT