Cá Bơi - Quá Kỳ Dược Phẩm

Chương 6: Yellow (*)



Editor: Mini

Beta: Min

Vào thứ năm, trước ngày sinh nhật của Khổng Tây Khai một ngày hôm thứ sáu.

Chu Từ cầm trong tay ly trà sữa ngồi trên cái ghế đá trong công viên, tháng tư Bắc Kinh đã vào xuân, tiết trời bấy giờ cũng bắt đầu ấm dần, hàng bông liễu phất phơ theo bay đầy trong gió.

“Em không lạnh sao?” Khổng Tây Khai vận bộ đồng phục trường, áo gi-lê màu xanh đậm, sơ mi trắng có gắn huy hiệu trường trước ngực, quần dài màu đen và áo khoác cùng màu.

Anh nhìn Chu từ mặc một chiếc váy ngắn đen cùng một đôi vớ dài quá đầu gối, liền cởi áo khoác ngoài ra đắp lên đầu gối của cô.

“Anh uống không?” Cô đưa ly trà sữa chỉ còn lại một nửa lắc lắc trước mặt anh, nghiêng đầu nhìn.

“Ngày mai sinh nhật anh rồi, tính thế nào đây?”

“Em không thể ở bên cạnh anh được sao?” Anh trừng to mắt, càng nhìn càng giống một con mèo.

Chu Từ lấy hai tấm vé trong túi xách đưa ra cho anh, “Quà sinh nhật, tặng anh đó.”

Anh nhận lấy, trên vé xe có in “Bắc Kinh – Đảo Tần Hoàng.” Chu Từ nhìn thấy bên khóe môi anh hiện lên lúm đồng tiền, liền lấy tay chọt khóe miệng một bên còn lại.

“Em làm gì đấy!” Khổng Tây Khai hoảng loạn nhìn cô, bụm lấy bên mặt bị chọt của mình.

“Em giúp anh chọt ra cái lúm đồng tiền còn lại thôi mà.” Cô chỉ chỉ má phải của mình.

Anh tức giận nhìn cô chằm chằm.

“Khổng Tây Khai…” Cô nâng má lên nhìn anh, “Em có thể hôn anh không?” Vì anh đáng yêu quá đi mất.

Anh nhích gương mặt lại gần, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh gần như trong suốt trên cổ anh cùng cái nốt ruồi nhỏ nằm ở phía sau vành tai trái.

Cô nhè nhẹ khẽ hôn một cái lên má anh.

Làn da của tuổi niên thiếu đẹp thật đấy, giống như tấm tơ lụa không chút tì vết nào.

“Chỉ vậy thôi?”

“Bằng không thì sao?”

“Quỷ keo kiệt.” Miệng anh thì thầm lẩm bẩm.

“Em đi đây, không thể về muộn quá được, sáng mai gặp lại ở sân ga nha.” Cô đứng lên muốn trả lại áo khoác cho anh.

“Em mặc vào đi, ngày mai hẵng đưa cho anh.” Anh kéo dây khóa lên cho cô.

***

Trời vẫn còn chưa sáng rõ, trong nhà ga chỉ lưa thưa vài mống người, từ phía đằng xa Chu Từ đã nhìn thấy anh, chạy bổ nhào vào lồng ngực anh như một chú chim nhỏ.

Khoảng cách từ Bắc Kinh đến đảo Tần Hoàng không xa, lộ trình chỉ tầm vài tiếng, nhưng có vẻ Chu Từ mua vé sớm dậy lại sớm, vừa lên xe đã bị cơn buồn ngủ vây đến nghiêng trái ngã phải, Khổng Tây Khai ấn đầu cô tựa vào vai mình, trong tai nghe đang phát đến bài Yellow của Coldplay.

“You know I love you so.


I am across,

I jumped across for you.”(*)

(*) Em biết rằng anh yêu em nhường nào

Anh băng qua trở ngại,

Anh vượt qua chúng bởi vì em.

Chu Từ thức dậy đã nhìn thấy mặt biển mênh mông, mở cửa kính xe ra một chút, gió biển ướm mặn và ẩm ướt theo kẽ hở nhỏ tràn vào lấp đầy trong xe.

“Thời tiết hôm nay sao mà xấu quá đi.” Cô cau mày.

“Đúng vậy nhỉ, xem ra trời sắp mưa rồi.” Ngoài cửa sổ mây đen đã kéo dày đặc.

Quả nhiên, bọn họ vừa xuống xe thì mưa đã bắt đầu tuôn xuống, không mang theo dù, muốn trốn cũng không kịp nữa rồi, Khổng Tây Khai giơ cao chiếc áo khoác đen tối ngày hôm qua che lên đầu của hai người, chạy về hướng khách sạn gần nhất, quầy lễ tân nhìn hai người bọn họ là trông giống một cặp tình nhân cũng không hỏi xem muốn mấy phòng chỉ nói: “Chứng minh nhân dân.”

“Cách,” Quét thẻ vào phòng.

Sau cơn mưa xối xả nọ nhiệt độ giảm hẳn xuống, Chu Từ không nhịn được rùng mình một cái, Khổng Tây Khai bật điều hòa lên, nói với cô: “Em mau đi tắm rửa liền đi, chờ anh mua chút gì đó ăn với thuốc cảm mạo.”

“Ừm, nhớ hỏi mượn lễ tân cây dù đó.” Cô mở ba lô lấy quần áo ra đi tắm.

Chu Từ vừa tắm rửa xong vừa vặn lúc Khổng Tây Khai quay về, Chu Từ đẩy mạnh anh vào phòng tắm, nhận lấy đồ ăn còn nóng hổi từ tay anh rồi cam đoan với anh mình sẽ không tự ý ăn trước.

Lúc anh từ phòng tắm đi ra thì Chu Từ đang sấy tóc, cũng khô được một nửa, Khổng Tây Khai cầm lấy máy sấy, tóc của cô vừa đen lại còn dài, mềm mại thẳng mượt, sấy từ trên đỉnh đầu xuống tận đuôi tóc, mái tóc đen bóng lúc này đang buông xõa trên tay anh.

Sấy được một hồi, Chu Từ xoay người lại giật lấy máy sấy trong tay anh, cũng bắt đầu sấy mái tóc ướt đẫm của anh.

Cô quỳ thẳng người, đầu Khổng Tây Khai đối diện với trước ngực cô.

Cổ áo của váy ngủ có hơi lớn, chỉ cần anh mở hé mắt thôi là có thể nhìn thấy dây áo ngực ren màu đen vây chặt lấy bộ ngực ngây ngô của cô, chiếc váy ngủ nhiễm lấy mùi sữa tắm hương đào mà cô vẫn dùng hằng ngày, hương thơm ngào ngạt.

Anh thấy cả người khô nóng, tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.