Hơn nửa năm trời sau này hai người vẫn không liên lạc lại với nhau.
Chỉ là vào đợt gần Tết có nghe Tào Hân nói anh được cử đi làm học sinh trao đổi ở Bắc Hàng, thậm chí ở trường học còn ngẫu nhiên gặp được một lần.
Nói đến thì thấy thật buồn cười, sau khi nghe xong Chu Từ lại thấy chia tay anh quả là một trong những quyết định đúng đắn nhất đời mình.
***
Thời gian một trăm ngày đếm ngược trôi qua nhanh như nước chảy mây trôi, thỉnh thoảng việc học quá căng thẳng đến đau cả đầu, mình cô vùi mình chạy bộ trên sân thể dục, không thì cùng Đường Hiểu Thiên lên tầng năm của sân thượng uống nước hóng gió.
Khi kỳ thi đại học kết thúc, cô không có cái cảm giác gọi là giải thoát gì đó, chỉ đơn giản là thân thể mệt mỏi quá độ, chỉ muốn ngủ, ngủ một giấc ba ngày ba đêm.
***
Tháng bảy, cô và Đường Hiểu Thiên hẹn nhau cùng đi du lịch ở Đài Loan, hai người càn quét hết mấy con đường ăn uống ở Đài Bắc, đạp xe đạp dọc bờ biển Khẩn Đinh, vì không biết trạm xe buýt để xuống mà đi quá trạm, thế là phải đi bộ hơn bốn cây số, đến buổi tối thì nằm ca hát ngắm sao trời trên bãi biển.
Sau khi máy bay hạ cánh ở sân bay Bắc Kinh, đột nhiên cô lại nghĩ đến lời Khổng Tây Khai từng nói: “Nhưng Bắc Kinh không có em.”
Vết sẹo này để lại, vốn là để mỗi khi ta nhìn thấy nó, nó sẽ nhắc nhở ta lý do tại sao vết sẹo này lại xuất hiện.
Về đến nhà thì đúng lúc thư báo trúng tuyển được gửi đến, lần ghi nguyện vọng cô đã rất xoắn xuýt có nên ở lại Bắc Kinh hay không, nhưng đến cùng vẫn lựa chọn đăng ký nguyện vọng một là một trường đại học ở Thượng Hải.
Cả tháng tám cô chỉ làm tổ ở nhà, nếu không phải đi ra chợ bán cá bán chim để ngắm mấy cửa hàng bán cá cảnh nhiệt đới, thì cũng là đến thư viện ngồi hết một buổi chiều.
Một buổi tối nọ, cô mở máy tính đăng nhập hòm thư điện tử để tải giấy đăng ký nhập học về, lại trông thấy trong hộp thư có một email mà Khổng Tây Khai gửi đến, cách đây hơn hai mươi ngày, nội dung ngắn ngủn vài dòng:
“Chu Từ em vẫn khỏe chứ, cũng không biết em còn dùng cái email này không nữa, nhưng các phương thức liên lạc khác với em mà anh có em đều đã đổi rồi, nên anh đành dùng nó để liên hệ với em, anh vẫn còn chuyện muốn nói với em, chúng ta có thể gặp mặt lần nữa được không, nếu em không muốn cho anh số điện thoại thì có thể trả lời email này, ngày nào anh cũng kiểm tra hộp thư hết ấy, chúc em mọi sự tốt lành.
Khổng Tây Khai.”
Ngay cả lần nói lời chia tay với anh cô cũng không khóc nhiều như lúc này.
Anh là Khổng Tây Khai cơ mà.
Đôi bàn tay bấm chữ không thể kìm chế được cơn run rẩy: “Thật sự xin lỗi anh, đã lâu lắm rồi em không kiểm tra hộp thư, vậy nên đến tận hôm nay mới nhìn thấy email của anh, số điện thoại của em là xxxxxxxxx, nếu như anh có đọc được tin thì có thể liên hệ với em.”
Chu Từ không ngờ rằng ngay ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của anh, giọng anh vẫn chưa từng thay đổi chút nào, chỉ là đã quá lâu rồi không nghe nên cảm thấy có chút xa lạ.
“A lô. Chu Từ, là em đúng không?”
“Vâng, anh nói đi.”
“Ngại quá, sáng hôm nay anh mới nhìn thấy email của em, hiện tại em đang ở Bắc Kinh sao?”
“Đúng vậy, khi nào anh rảnh thế, riêng em thì lúc nào cũng được hết.”
“Vậy chiều nay được chứ? Anh sẽ đón em.”
“Được ạ, không cần đến đón em đâu, anh chờ em ở ga tàu điện ngầm Triều Dương là được rồi, khi nào đến nơi em sẽ gọi cho anh.”
***
Gần một năm không gặp, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Chu Từ đã có thể nhận ra được anh giữa đám đông, anh cao hơn, tóc cắt rất ngắn, lại càng thêm chói lọi.
Dường như Khổng Tây Khai cũng nhìn thấy cô rồi, đứng xa xa vẫy vẫy tay chào cô.
Anh dẫn cô đến một quán cà phê, ngồi xuống rồi lại không ai chịu mở lời trước, Chu Từ thầm hy vọng anh đừng nhắc đến vết thương cũ trong quá khứ, nếu không cô sẽ tông cửa xông ra ngoài mất thôi.
Cuối cùng người lên tiếng trước vẫn là Khổng Tây Khai: “Khi nào em đi báo danh.”
“Ngày ba tháng chín, nhưng mà trước đó em phải về quê mấy ngày lận.”
Anh lại trầm mặc, qua thật lâu sau mới cất lời tiếp: “Chu Từ, lá thư nọ em viết anh vẫn còn giữ, đôi khi một ngày anh phải xem đi xem lại mấy lần, những lời em nói trong buổi tối ngày hôm đó anh cũng nhớ rất kỹ.”
“Khổng Tây Khai, nhắc về quá khứ còn tác dụng gì sao, tương lai trước mắt mới quan trọng, con đường đã đi qua rồi anh còn quay đầu lại để mà làm gì đây?” Cô cắt ngang lời anh.
“Đối với anh tương lai trước mặt luôn là em, quá khứ sau lưng cũng là em, Chu Từ, em nói cho anh biết đi, anh phải gì mới được đây?”
Anh đâu cần phải hiểu rõ một người mới có tư cách yêu em, anh yêu cô gái người đầy bụi đất, trong tim chồng chất vết thương, thế nhưng với anh em lại là ánh trăng sáng, em khiến anh cam tâm tình nguyện tin rằng em mãi mãi mềm mại và sáng ngời, em làm anh trở nên cứng cỏi, khoan dung và tràn đầy sức sống.