Bọn họ thế này cũng được xem như là quen biết rồi nhỉ.
Nhà của ông nội Khổng Tây Khai nằm ở khu Tây Thành, vào kỳ nghỉ hè anh thường xuyên đến nhà tìm cô chơi.
Có điều nhìn lại thì trông anh giống một hướng dẫn viên du lịch hơn, dẫn cô đến Hương Sơn để quan sát toàn cảnh Bắc Kinh, đi viện bảo tàng nằm ở sau tập đoàn Salian, dạy cô đi xe đạp rồi cùng nhau chạy xuyên các ngõ lớn hẻm nhỏ của Bắc Kinh, rồi đến con đường đầy trúc và dương mai cùng chọn đĩa nhạc.
Cả kỳ nghỉ hè, thời gian của cô đều quấn quít cùng anh.
Con gái trời sinh đã mẫn cảm, rất nhiều lần cô tự hỏi có phải Khổng Tây Khai có ý gì đó với mình hay không, nhưng cố tình rằng là, cô cũng hiểu rất rõ mình và Khổng Tây Khai không phải là người chung một con đường, ngày ấy nghe Tào Hân nói cũng hiểu được bảy tám phần.
Có một lần Khổng Tây Khai tìm cô bị Tào Hân bắt gặp, sau này Tào Hân đôi lần giễu cợt và cảnh cáo cô, rằng: “Chị có biết có bao nhiêu nhiêu người thích Khổng Tây Khai không, cộng hết số người theo cậu ấy từ nhỏ đến lớn còn phải xếp thành hàng dài từ Tây Đơn đến Đông Đơn đấy. Ba cậu ấy làm chính trị, còn mẹ là thương nhân, kiểu người sinh ra đã được ngậm thìa vàng thế kia, tính toàn Bắc Kinh không kiếm ra được bao nhiêu người cả đâu.”
***
Kì nghỉ dần kết thúc, Chu Từ bắt đầu trốn tránh anh, tìm hết mọi lý do có thể để lấp liếm cho qua, thật ra cũng không phải vì những lời mà Tào Hân nói, chẳng qua bọn họ quả thật không phải là người của cùng một thế giới, tựa như lời bài hát của Vương Phi, “Đi hết con đường này, liền quay về hai thế giới khác”, đối với món đồ mà không thể chiếm được lại dụng tình quá sâu, dưới cái nhìn của Chu Từ thì đấy không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Khổng Tây Khai cũng là người thông minh, biết Chu Từ tìm hết mọi lý do để trốn tránh mình, sau này cũng không tìm chuyện vô vị nữa.
Hai người không học chung một trường cấp ba, sau khi Chu Từ chuyển trường thì đến một trường trung học phổ thông rất bình thường ở Bắc Kinh, không phải là vì thành tích của cô không đủ tốt, chẳng là học sinh chuyển trường nếu muốn vào các trường loại một, không ít thì nhiều cũng phải đi dò tìm tra cứu điểm thi các loại, người khác lười nhác vì cô mà làm thì thôi đi, ngay cả bản thân cô cũng không quá để tâm hay đặt nặng vấn đề trúng hay không trúng tuyển.
Sau khi vào lớp mười một phân ban tự nhiên và xã hội xong, Chu Từ học lớp chuyên xã hội, hôm xếp lớp cũng có kết thân với một hai người bạn.
Người phương Bắc vừa nhiệt tình lại hào phóng, ngày hôm trước có một bạn học biết được cô và cô ấy cùng đường về nhà, thế là sang hôm sau liền lôi kéo Chu Từ cùng nhau về, không đến mấy ngày đã thân nhau.
Trên đường đi, Đường Hiểu Thiên hỏi cô: “Chu Từ này, cậu có muốn đến trường Dương Đức tham gia tiết văn hóa của họ không?”
Trường cấp ba Dương Đức, chính là ngôi trường mà Tào Hân và Khổng Tây Khai đang theo học.
“Tiết văn hóa của trường người ta thì có gì hay đâu mà xem chứ?”
“Tớ có một người bạn năm cấp hai hiện đang học ở trường Dương Đức đó, cậu ấy có thể dẫn chúng ta vào mà, dù sao thì cũng là Dương Đức đó, cậu không muốn đi để cảm nhận sao?”
“…” Cô còn có thể nói không muốn được sao?
“Xin cậu đó, cứ xem như là đi chung với tớ đi mà.”
“Được rồi được rồi, cậu thả tớ ra trước đi nào, tớ bị cậu siết chết rồi nè.’
***
Buổi tối sau khi làm xong hết đống bài tập, cô ngã xuống giường cầm điện thoại lên soạn một tin nhắn, Khổng Tây Khai đã cho cô số điện thoại của anh, nhưng cô chưa từng liên lạc qua, nghĩ lại thì giữa bọn họ, trong trăm bước chân thì Khổng Tây Khai đã bước về phía cô tận chín mươi chín bước rồi, còn lại một bước kia, cô vừa nhấc chân lên liền lùi về sau nửa bước.
“Cuối tuần này trường các cậu có tiết văn hóa, cậu có tham gia không, tớ và bạn học sẽ qua đó chơi.” Xóa hết.
“Cậu sẽ tham gia tiết văn hóa của trường các cậu chứ, tớ và bạn học cũng đi, nếu có thể, liệu chúng ta gặp nhau một lần được chứ?” Thế này thì trang trọng quá.
“Cuối tuần này tớ và bạn học sẽ đến tiết văn hóa của trường Dương Đức.” Ấn phím gửi đi.
Bên phía Khổng Tây Khai thì vừa tắm xong, đi ra liền nhìn thấy điện thoại nằm trên giường thông báo có một tin nhắn mười bốn phút trước chưa đọc, hoảng sợ muốn nhảy dựng lên giường luôn.
Anh không thích nhắn tin, gọi thẳng qua cho cô.
“Alo…” Đầu dây bên kia là giọng nói của một cô gái đã mấy tháng trời rồi không gặp, anh rất thích giọng của Chu Từ, giống một cái bánh ngọt không thể ngừng ý muốn cắn xuống, thanh âm và dáng vẻ của cô rất giống nhau, làn da của cô gái trắng sáng long lanh, anh còn nghĩ rằng khuôn mặt trắng ngần của Chu Từ có thể nào mềm mại như sợi mì không.
“Tớ vừa nhìn thấy tin nhắn tiết văn hóa tớ cũng đi, tớ đến tìm cậu có được không?” Cuối hè, chỉ còn sót lại tiếng ve sầu kêu râm ran lẻ loi nhưng không hề biết mệt mỏi.
“Được, đến ngày đó tớ gọi cho cậu.”
“Chu Từ…”
“Hử? Sao thế?”
“Không có gì.”
“Tớ muốn kể với cậu, lần trước tớ và bạn học có đến Salian…”
Khổng Tây Khai muốn nói là, Chu Từ, cậu có thể đừng cứ không để ý đến tớ có được không.