Hoắc Dữ Sâm nhíu mày, chưa nói lời nào, Hoắc Viễn đã lên tiếng trước: “Ba, còn chưa gặp người mà.”
Trương Quốc không đồng ý, nói: “Mấy ngày nữa là gặp được rồi đấy?”
“Ba, sắp tết rồi, cô bé cũng sẽ phải nghỉ tết. Việc gặp cô bé, đợi qua tết rồi tính đi.”
Trương Quốc suy nghĩ một lát, nói: “Được, sau tết rồi nói.”
Sau khi thảo luận xong việc liên quan đến Khương Dư Khanh, cả gia đình quây quần bên nhau, ăn bữa tối đoàn viên phong phú vào đêm trước tết.
Sau khi Trương Quốc rời đi, Hoắc Vũ trở lại phòng. Cô về phòng chưa được bao lâu lại nghe thấy có tiếng gõ cửa ngắn ngủn từ bên ngoài.
Hoắc Vũ đứng dậy từ giường, đi tới mở cửa.
Đứng ở ngoài cửa là Hoắc Dữ Sâm
Anh đặt tay vào túi quần, mặc bộ đồ lúc ở nhà, trông hấp dẫn và thoải mái.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Hoắc Dữ Sâm nhìn sâu vào cô, rồi hỏi: “Quan hệ giữa em và Khương Dư Khanh không tốt?”
Hai mắt của Hoắc Vũ mở to. Đôi mắt hạnh nhân to trong tràn đầy ánh sáng, đẹp đẽ mê người, nhưng lúc này, trong đó có chút bất an.
Hoắc Vũ theo bản năng mà cụp mắt, không dám nhìn thẳng vào hai mắt của Hoắc Dữ Sâm: “Anh, tại sao anh lại hỏi như vậy?”
Hoắc Dữ Sâm cúi đầu nhìn Hoắc Vũ: “Bởi vì lúc nãy khi nói đến bà ngoại, phản ứng của em không giống bình thường.”
Nghe vậy, tim Hoắc Vũ đập thình thịch.
Cô biết, sự khác thường của cô không thể trốn khỏi hai mắt của Hoắc Dữ Sâm.
Bởi vì quá quan tâm, nên cô hoàn toàn không thể giả bộ bình thản.
Mặc dù cô biết rõ phải giữ thái độ bình thản, nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân. Lúc đó, tất cả diễn xuất đều bị đóng băng, chỉ còn lại sự chân thật nhất của bản thân.
Ví dụ như, bây giờ, với tài năng diễn xuất của một diễn viên, vốn dĩ cô có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng cô không thể diễn được.
Tâm loạn như ma, làm sao có thể diễn xuất được? Hơn nữa, cô không muốn diễn xuất trước mặt Hoắc Dữ Sâm.
“Hửm?” Đợi mãi không nhận được câu trả lời của Hoắc Vũ, Hoắc Dữ Sâm lại nhẹ nhàng hỏi một câu.
Âm cuối của Hoắc Dữ Sâm như một chiếc móc câu, khiến đáy lòng của Hoắc Vũ càng thêm hoảng loạn.
Lông mi của cô rung như cánh bướm, sau một lúc, Hoắc Vũ cắn răng, lẩm bẩm: “Em không thích cô ấy.”
Hoắc Dữ Sâm gật đầu suy nghĩ một lát: “Được.”
Được?
Chỉ như thế thôi sao?
Hoắc Vũ chớp mắt một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được, từ từ ngẩng đầu lên.
“Anh, tại sao anh không hỏi tại sao em lại không thích cô ấy?”
Hoắc Dữ Sâm nhíu mày: “Tính cách em ôn hòa dịu dàng, đối tốt với mọi người. Cho nên, nếu em không thích cô ta, tự nhiên có lý do riêng của em.”
Hoắc Dữ Sâm thậm chí còn không suy nghĩ đã đứng về phía cô, hoàn toàn không cảm thấy có thể là do cô không đủ tốt.
Đây có phải là một cái bộ lọc mà anh tự mang theo không?
Nghe vậy, Hoắc Vũ vui buồn lẫn lộn.
Vui vì việc ôm đùi anh có vẻ đã có hiệu quả không nhỏ.
Nhưng lo vì hiệu quả vẫn chưa đạt tới mức tối đa.
Nếu không đạt thiện cảm đến mức tối đa, cô sẽ vẫn luôn cảm thấy bất an.
Dù sao thì, sức mạnh chiến đấu và hào quang của Khương Dư Khanh quá mạnh, cô không thể chọc vào.
Thực tế, một đời này của Khương Dư Khanh đúng là không làm gì cô. Nhưng từ đầu, số phận của họ đã định sẵn là khác nhau.
Cô và Khương Dư Khanh khó có thể sống hòa bình với nhau.
Nếu cô là Khương Dư Khanh, cuộc sống thuộc về mình lại bị người khác chiếm đoạt suốt mười tám năm, chắc chắn sẽ không thể chịu đựng. Nhưng cô không bao giờ cực đoan như Khương Dư Khanh.