Sau đó, nhờ vào những công lao trong một vài trận chiến, ông cụ đã có chỗ đứng vững chắc trong đơn vị quân đội, từng bước leo lên, cuối cùng leo lên vị trí cao.
Vì đã ở vị trí cao trong một thời gian dài, nên trông ông cụ Hoắc rất nghiêm túc.
Hoắc Vũ không dám đối mặt với ông cụ nghiêm túc như vậy. Cho nên sau khi chào hỏi xong, cô ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Hoắc Dữ Sâm, lắng nghe cuộc trò chuyện của bọn họ. Ông cụ Hoắc thấy Hoắc Dữ Sâm đã đến, trước tiên nói: “A Sâm, cháu đã 26 tuổi rồi đúng không.”
“Vâng, ông.” Ông cụ Hoắc hút một hơi thuốc lá, thổi ra vòng khói, cảm khái: “Ở tuổi của cháu, con trai lớn của ta cũng đã 7 tuổi rồi. Chớp mắt một cái, hơn 60 năm đã trôi qua.”
Ông cụ run run tàn thuốc, sau đó nói: “Lát nữa con gái Sở gia sẽ đến . Com bé từ nhỏ đã thích theo sau cháu, cho đến khi cháu đi du học nước ngoài, con bé mới không theo đuôi cháu nữa. Con bé này, rõ ràng là thích cháu, cháu có ý với nó không?”
Nghĩ đến con gái nhỏ Sơ gia mà ông Hoắc nói, Hoắc Dữ Sâm đã cảm thấy đau đầu.
“Ông, cháu luôn coi cô ấy như em gái.”
Ông Hoắc đập mạnh vào tay vịn của ghế nói. “Vấn đề là con bé không có mối quan hệ máu mủ gì với cháu hết, em gái gì chứ?”
Trước khi Hoắc Dữ Sâm nói xong, ông cụ Hoắc đã ngắt lời anh. “Được rồi, con bé da mặt mỏng lắm, khi nó đến đừng lạnh lùng với nó.”
Vừa mới nói xong câu đó, con gái Sở gia mà ông cụ Hoắc nhắc đã đến.
Cô ấy xinh đẹp ngọt ngào, trước khi đến gần ông cụ Hoắc, cô ấy đã ngọt ngào gọi.
“Ông nội Hoắc.” Sau khi gọi xong, cô ấy nhìn thoáng qua Hoắc Dữ Sâm một cái, nói: “Anh Hoắc.”
Hoắc Vũ sau khi nhìn thấy người đến, cuối cùng cũng nhớ ra con gái Sở gia này là ai.
Sở Tuyết Di, cha là một nhà ngoại giao, mẹ là một nghệ sĩ vĩ cầm hàng đầu thế giới. Cô ấy, tốt nghiệp từ trường danh giá Ivy League, đam mê hoạt động từ thiện, đồng thời cũng là một nghệ sĩ vĩ cầm nghiệp dư. Cô ấy là một người nhiệt tình, hoạt bát và thân thiện, từ nhỏ đã thích Hoắc Dữ Sâm.
Cô ấy tự nhiên ngồi xuống ở vị trí bên tay phải của Hoắc Dữ Sâm, trong khi bên trái của Hoắc Dữ Sâm, là Hoắc Vũ.
Sở Tuyết Di chào Hoắc Vũ từ xa: “A Vũ, mấy năm không gặp, em càng ngày càng đẹp hơn rồi đó.”
Hoắc Vũ cười, cảm ơn.
Mặc dù cô đang cười, nhưng không hiểu vì sao, trong lòng lại cảm thấy nặng nề.
Mặc dù cô biết rõ Hoắc Dữ Sâm và cô ấy không có gì, chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường, nhưng khi nhớ lại thời gian cô ấy theo sau anh, thời gian mà cô không được tham gia, cảm giác nặng nề dâng lên, không lên, không xuống, khiến cô cảm thấy khó chịu.
Trong kiếp trước, Hoắc Dữ Sâm đã luôn độc thân.
Vậy kiếp này thì sao?
Những gì cô biết đã bị sai lệch, cùng với đó là tương lai của Hoắc Dữ Sâm, đã trở thành một dấu chấm hỏi.
“Anh Hoắc, gần đây anh có hứng thú với điện ảnh không? Em nghe nói anh đầu tư mười triệu cho nhóm sản xuất phim “Rung động“.” Sở Tuyết Di tự mở đầu một chủ đề.
Lúc đầu khi cô ấy nghe nói Hoắc Dữ Sâm đã đầu tư 10 triệu cho đoàn phim “rung động”, cô ấy gần như không tin vào tai mình. Bởi vì trước đó cô ấy chưa từng nghe nói anh có quan tâm đến giới giải trí.
Hoắc Dữ Sâm lạnh nhạt trả lời: “Không hứng thú.”
Sở Tuyết Di kỳ lạ hỏi: “Vậy anh?”
“Em gái tôi thích.” Ý nghĩa bên trong chính là vì Hoắc Vũ thích nên anh mới quan tâm đến phim ảnh và giới giải trí.
Sở Tuyết Di ngạc nhiên chớp mắt, trong giọng nói mang theo một chút ngạc nhiên rõ ràng: “là vậy à.”
Cô ấy quay đầu nhìn Hoắc Vũ: “Nói tiếp thì, từ khi còn bé, ước mơ của chị là trở thành một nhà biên kịch.”
Hoắc Vũ cong môi cười: “Không chừng một ngày nào đó em sẽ diễn những kịch bản mà chị viết.”
Nghe được câu nói này, Sở Tuyết Di lại một lần nữa ngạc nhiên.
“Diễn? Em gia nhập giới giải trí rồi à?”
Hoắc Vũ gật đầu: “Đúng vậy.”
Nghe vâyh, Sở Tuyết Di cảm thấy hơi ngượng ngùng. Những năm qua, cô ấy thường xuyên hỏi những người quen về tin tức của Hoắc Dữ Sâm, lần này, chuyện anh hào phóng vung tiền là cô ấy biết từ Triệu Hạo. Nhưng Triệu Hạo không nói cho cô ấy biết Hoắc Vũ đã gia nhập giới giải trí và đã tham gia diễn xuất.