Ca Ca Thật Tốt Quá Làm Sao Bây Giờ? (Cưỡng Chế Yêu)

Chương 9: Chương </span></span>10



Mạc Trạch sờ cằm, ngữ điệu không chút để ý chậm rãi vang lên, “Chơi một ván toa ha đi, một ván định thắng thua. Tôi thắng, cô ấy thuộc về tôi. Thế nào, Hoắc tổng?”1

Một tiếng Hoắc tổng kia ngữ điệu hơi cao lên, mang theo vài phần khıêυ khích như ẩn như hiện.

Mạc Trạch căn bản không có nói điều kiện hắn thua như thế nào, giống như hắn chắc chắn rằng mình sẽ không bao giờ thua vậy.

Khóe môi anh ta treo lên ý cười nhẹ nhàng, đáy mắt là sự tự tin nhất định mình sẽ thắng.

Hoắc Vũ nghe vậy, trong lòng nhảy dựng.

Ý tứ của Mạc Trạch là lấy cô làm tiền cược, vậy nên mới gọi là một trấn đấu “một mất một còn” ư?

- --

Anh ta không phải xuất thân chính thống như Hoắc Dữ Sâm, Mạc Trạch chỉ là con riêng của Mạc gia.

Hắn chính là sản phẩm từ một đêm xuân phong của Mạc đương gia* cùng với một người phụ nữ bên ngoài.

Hoắc Vũ tinh tường nhớ rõ Mạc Trạch là vào năm mười lăm tuổi mới vào Mạc gia, mà trước năm mười lăm tuổi, hắn vẫn luôn lưu lạc ở đầu đường xó chợ.

Mẹ của anh ta cũng không quản chết sống của con. Vì sinh tồn, hắn phải đi bê gạch, rửa bát, đi bán hàng. Mọi khó khăn, khổ cực hắn đều đã trải qua. Có một đoạn thời gian rất dài, hắn cứ nghĩ rằng ngày mai mình sẽ chết đói ở đầu đường.

Mà đúng là trong khoảng thời gian này, hắn đã nhìn thấu hết bộ mặt độc ác của những người xung quanh mình, vậy nên hắn luyện cho mình một tâm tính thật tốt.

Vào năm anh ta mười lăm tuổi ấy, vẫn là Mạc lão gia tử lên tiếng, Mạc Sầm Phong mới đưa hắn trở về Mạc gia. Nhưng sau khi Mạc Trạch trở lại Mạc gia, vì hắn chỉ là một đứa con riêng nên sống cũng không được tốt.

Phía trên anh ta còn có hai người anh cùng cha khác mẹ, bên dưới còn có một cô em gái nhỏ tuổi.

Trừ hắn ra, ba người còn lại đều do vợ của Mạc Sầm Phong sinh ra.

Không khó tưởng tượng, hắn ở Mạc gia đã chịu sự xa lánh như thế nào.

Nhưng hắn của năm 25 tuổi hiện giờ, nửa cái tập đoàn Mạc thị đều đã rơi vào tay hắn, mà một nửa kia sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong tay hắn. Bởi vậy mới thể thấy được năng lực của hắn không hề tầm thường.

Mà Hoắc Vũ rõ ràng nhớ rõ, Mạc Trạch là ở sòng bạc Las Vegas mới phát tài.

Quá trình cụ thể cô cũng không thể nào biết được, bởi vì trong truyện cũng không có miêu tả kỹ càng chuyện này.

Trong truyện chủ yếu là quá trình nam nữ chính yêu nhau, không nói đến lịch sử làm giàu của Mạc Trạch.

Thời điểm Mạc Trạch gặp được Hoắc Dư Khanh, giá trị con người hắn sớm đã trở nên xa xỉ. Dựa theo tuyến thời gian hiện tại, lúc này Mạc Trạch còn chưa có gặp được Hoắc Dư Khanh, đại khái còn có thời gian nửa năm nữa bọn họ mới có thể gặp nhau.

Sau khi hai người gặp nhau, Mạc Trạch đều dùng thật nhiều tiền để làm Hoắc Dư Khanh vui vẻ, mà khi đó hắn đã sớm chôn quá khứ của mình xuống để không ai có thể tùy ý đề cập đến quá khứ nghèo túng của hắn.

Lịch sử làm giàu của Mạc Trạch mặc kệ đối với ai mà nói đều là một điều bí ẩn.

Ở đây, phỏng chừng chỉ có duy nhất Hoắc Vũ biết được vài thứ.

Cô thậm chí còn biết, năng lực đánh bài của Mạc Trạch đã đạt tới mức xuất thần nhập hóa, trình độ gian lận của hắn có thể nói là vô cùng điêu luyện.

Cho dù có camera ở bên cạnh cũng không thể phát hiện được động tác của anh ta.

Hắn quả thật là được ông trời phù hộ cho, vậy nên mới có thể phất nhanh sau một đêm như vậy. Nhờ thắng được trận đánh đó mà hắn có tiền để làm vốn khởi nghiệp, hơn nữa còn được tiến vào tầm mắt của lão đại ở sòng bạc Las Vegas, được người đó coi trọng. Hai người không bao lâu sau liền kết thành liên minh thương nghiệp, đứng cùng thuyền với nhau.

Được lão đại của sòng bạc Las Vegas coi trọng, vị Bá Nhạc* đó đã giúp đỡ hắn đứng vững ở Mạc gia rất nhiều.

(Bá Nhạc*: Theo truyền thuyết Trung Hoa, Bá Nhạc nguyên là tên của một vị Thần cai ngựa trên Thiên đình.

Vào đời nhà Chu, thời Xuân Thu (Xuân Thu là tên gọi một giai đoạn lịch sử từ năm 771 đến 476 TCN trong lịch sử Trung Quốc), có một người tên là Tôn Dương. Người này là bậc thầy am hiểu về ngựa. Qua vóc dáng, ngoại hình của chúng, ông có thể biết được con nào là Thiên Lý mã - loài ngựa có sức khỏe dẻo dai, chạy xa vạn dặm. Vì vậy nên người đời nể phục gọi ông là Bá Nhạc.

Đặc biệt, nhắc tới Bá Nhạc nghĩa là hàm ý nhắc tới một người có thể nhận ra tài năng của người khác hoặc là một người trao cơ hội cho người khác thể hiện bản lĩnh, một người không chỉ nhìn mọi thứ với vẻ bề ngoài. Bởi vậy, trong văn học và trong cuộc sống vẫn thường dùng hai chữ Bá Nhạc để thay cho hàm nghĩa trên)

Giờ phút này Mạc Trạch dám đưa ra lời cá cược như vậy □□, chắc chắn đã sớm tính toán trong lòng.

Tính kế trước mặt hắn có lẽ chỉ là trò trẻ con thôi.

Vậy thì...... Hoắc Dữ Sâm sẽ đồng ý sao?

Anh sẽ đáp ứng vụ cá cược này sao?

Tuy rằng Hoắc Vũ suy nghĩ rất nhiều, nhưng kỳ thật cũng chỉ trôi qua mấy giây thôi.

Cô theo bản năng đem ánh mắt đặt trên người Hoắc Dữ Sâm.

Trong tay Hoắc Dữ Sâm lúc này đang cầm một chén rượu thưởng thức, những mảnh thủy tinh ở trên sàn nhà vừa rồi đã được người phục vụ dùng hiệu suất cao dọn dẹp sạch sẽ.

Nghe được câu hỏi của Mạc Trạch, hắn hơi ngước mắt, trong đôi mắt đen thâm thúy là một mảnh bình tĩnh, sâu không lường được.

Một lát sau, hắn mới cong môi cười, “Chỉ sợ là không được.”

Mạc Trạch cười đến vẻ mặt vô lại, “Đừng như vậy chứ Hoắc tổng. Theo tôi thấy, tất cả sự vật trên thế giới này đều có thể yết giá rõ ràng. Ví dụ như anh, ví dụ là tôi, hay ví dụ như cô bé xinh đẹp này. Không chiếm được, chỉ có thể nói rằng điều kiện không đủ. Như vậy đi, điều kiện tùy anh ra, cho dù có cao đến mức nào tôi cũng trả được, tuyệt đối sẽ không hai lời. Hoắc tổng, ngài xem thế nào?” Câu cuối cùng Mạc Trạch dùng một ngữ khí trào phúng để xưng hô.

Câu cuối cùng của anh ta để lộ ra ẩn ý Hoắc Dữ Sâm đang sợ hãi, không dám đồng ý đánh cuộc.

Ngón tay thon dài của Hoắc Dữ Sâm tùy ý cầm ly rượu, sau đó mới nhàn nhạt nói, “Đầu tiên, con bé không phải đồ vật. Thứ hai, cho dù tao đồng ý đánh cuộc, điều kiện đánh cuộc với tao, mày cũng không trả nổi.” Nói tới đây, Hoắc Dữ Sâm dừng một chút, tiếp theo mới cười như không cười nói, “Giá trị con người Mạc tổng bất quá cũng chỉ 2 tỷ thôi, không phải sao?”

Mấy tiếng cuối cùng kia, âm cuối hơi tê dại, cho dù giọng nói của anh rất dễ nghe nhưng lại làm thần sắc Mạc Trạch trắng bệch.

Hắn phấn đấu suốt mười năm qua mới có được giá trị con người như hiện giờ.

Giá trị con người này đủ để cho 99% người trên thế giới phải nhìn lên, nhưng khi hắn ở trước mặt Hoắc Dữ Sâm, cái gì cũng không phải.

Tay Mạc Trạch nắm thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, hắn hít sâu vài lần mới miễn cưỡng áp xuống lửa giận trong lòng.

Hắn dùng nắm tay chống trên cằm, đáy mắt hiện lên một tia nguy hiểm, “Tiền đặt cược cho dù nhiều hay ít, Hoắc tổng chỉ cẩn nói một con số. Mặc kệ nói như thế nào, dù sao anh cũng phải cho tôi mục tiêu phấn đấu mục tiêu chứ.”

Hoắc Dữ Sâm cong môi, âm thanh mặc dù không vang nhưng lại cực kì có trọng lượng, “Tao luôn luôn đứng sau con bé.”

Những lời này nói năng rất có khí phách.

Như đá rơi vào mặt hồ, làm dậy lên một mảnh bọt nước.

Những lời này của Hoắc Dữ Sâm đã bày tỏ thái độ của anh.

Anh sẵn sàng dùng tất cả mọi thứ của mình để che chở cho Hoắc Vũ.

Trừ phi có một ngày, giá trị con người Mạc Trạch có thể vượt qua hắn, bằng không Mạc Trạch vĩnh viễn không thể thắng được Hoắc Vũ một ngày.

Mạc Trạch theo bản năng nghiến răng, hỏa khí dưới đáy lòng như sắp bùng nổ ra.

Hoắc Dữ Sâm là cố ý giằng co với hắn đúng không?

Hiện tại những người xung quanh kỳ thật cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong không gian tràn ngập mùi thuốc súng của Hoắc Dữ Sâm và Mạc Trạch.

Thân hình Mạc Trạch hơi ngả về sau, lại về với bộ dáng cà lơ phất phơ như ban đầu.

Hắn không phải là người không biết giận, chỉ là hắn đem từng thứ từng thứ mà người khác gây ra cho hắn ghi tạc trong lòng, chờ sau này thanh toán.

Lăn lê bò lết mấy năm, hắn đã học được việc ẩn nhẫn, cũng hiểu được cái gì gọi là một đao giết người.

Hiện giờ đánh nhau cũng chỉ tỏ vẻ mình là một người thất phu*, cũng không có ý nghĩa gì, lúc này trực tiếp xé rách mặt nạ cùng Hoắc Dữ Sâm cũng không phải là chuyện sáng suốt.

(thất phu*: Người đàn ông là dân thường; người (đàn ông) dốt nát, tầm thường (hàm ý coi khinh, theo quan niệm cũ). Hạng thất phu.)

Trong nháy mắt trên mặt hắn đã không còn chút tức giận nào.

Mạc Trạch tùy ý mà xua xua tay, “Bỏ đi bỏ đi, anh cứ che chở cô ấy như vậy, vậy trước tiên không lấy cô ấy làm tiền đặt cược nữa. Chúng ta tùy tiện chơi một ván, thử vận may xem?”

Mắt đen Hoắc Dữ Sâm trầm tĩnh, anh không nói gì, Mạc Trạch nhìn dáng vẻ hôm nay là quyết tâm muốn thắng trận đánh cuộc này một lần.

Mạc Trạch cười nhẹ nhàng, “Tôi thắng, miếng đất ở thành đông kia anh nhường cho tôi. Nếu tôi thua, tôi kêu anh một tiếng ba.”

Hoắc Vũ không biết miếng đất ở thành đông trong miệng Mạc Trạch kia là tình huống như thế nào, nhưng có thể làm Mạc Trạch mở miệng, nhất định không phải thứ nhỏ bé gì.

Trên ghế lô có máy sưởi, có thể Hoắc Dữ Sâm cảm thấy có chút nóng, lúc này anh ung dung cởi ra hai cúc áo ở cổ tay mình, vén lên trên, lộ ra đường cong cơ bắp của cánh tay vô cùng quyến rũ.

Tuy rằng Hoắc Dữ Sâm nhìn qua vẫn thanh thản như cũ, nhưng Hoắc Vũ cảm thấy trận đánh cuộc này nếu như không có gì ngoài ý muốn, nhất định Mạc Trạch sẽ là người thắng cuộc.

Năng lực của hắn căn bản là điều không cần nghi ngờ.

Tưởng tượng như vậy, Hoắc Vũ liền có chút lo lắng, cô còn chưa kịp nghĩ ngợi, nhất thời nhiệt huyết dâng lên, trực tiếp nói ra, “Anh muốn cùng anh trai tôi đánh cược, trước tiên thắng tôi rồi nói.”

Những lời này Hoắc Vũ vừa nói ra, không ít người trong phòng đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.

Vừa dứt lời, ngay cả Hoắc Vũ cũng kinh ngạc đến mức không biết làm sao.

Tại sao cô có thể xúc động mà bật ra câu nói này được chứ!

Cho dù đời trước vận may của cô tốt, mỗi lần có hoạt động rút thăm trúng thưởng cô đều có thể trúng thưởng, nhưng vận khí như vậy ở trước mặt một lão cao thủ, phỏng chừng cũng không đủ nhìn đi?1

Nhưng lời nói cũng đã nói ra......

Hiện tại còn có thể không biết xấu hổ mà thu hồi lại sao?

Hoắc Dữ Sâm nhướng mi, làm như cũng có chút ngoài ý muốn.

Anh há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói cái gì, Mạc Trạch đã cười ha ha, “Được nha, vậy trước tiên tôi sẽ bồi mỹ nhân chơi một ván.”

Mạc Trạch thật ra không đem tiếng “Anh trai” Hoắc Vũ nói để ở trong lòng.

Đầu năm nay mọi người không phải đều mê chơi mấy trò tình thú gì đó sao?

Đừng nói anh trai, còn có cái gì mà cha nuôi, hắn sớm đã thấy nhiều, không trách.

Hoắc Vũ nhấp nhấp môi, nuốt một chút nước miếng.

Cô theo bản năng nhìn thoáng qua Hoắc Dữ Sâm.

Hoắc Dữ Sâm nhìn thấy bộ dáng bất an của cô nhưng lại cười.

Anh cười rộ lên rất đẹp, khóe môi hơi cong lên, đáy mắt như có một biển sao trời lộng lẫy, “Tùy tiện chơi thôi. Thắng thua không sao cả.”

Nếu Hoắc Dữ Sâm đã nói như vậy, Hoắc Vũ cũng không có gì lo lắng.

Dù sao đối với cô thua hay thắng cũng không quan trọng.

Cho dù cô thua, Hoắc Dữ Sâm vẫn cùng Mạc Trạch chơi một ván nữa.

Thôi thì cứ tùy tiện chơi đi.

Dù sao kết cục cuối cùng vẫn là thua, Hoắc Vũ dứt khoát hoàn toàn thả lỏng bản thân.

Những người khác cũng không có ý niệm muốn gia nhập vào, đều ngồi ở một bên nhìn, cho nên một ván toa ha này, cuối cùng liền thành Hoắc Vũ cùng Mạc Trạch 1v1 solo.

Bởi vì là solo nên không cần thêm luật lệ gì đó, mỗi người trực tiếp bốc năm lá bài, cuối cùng toàn bộ mở ra xem bài của ai lớn hơn.

Vì để công bằng, bọn họ không dùng hà quan*, mà là một bộ bài mặt trái, ở trên bàn là một bộ bài được bày biện tinh xảo.

(*Mình cũng không hiểu chỗ này lắm nên để như bản gốc)

Thời điểm bắt đầu bốc bài, Mạc Trạch cười nói ưu tiên con gái, cho Hoắc Vũ bốc trước.

Hoắc Vũ kỳ thật chưa bao giờ chơi qua toa ha, hiện giờ cũng xem như một người mới.

Nhưng trước kia cô trà trộn trong giới giải trí đã xem rất nhiều lão đại chơi qua, cho nên cô vẫn biết mặt bài nào lớn, mặt bài nào nhỏ.

Đã đến giờ phút này rồi, ngượng ngùng xoắn xít cũng không phải phong cách của cô.

Cho nên Hoắc Vũ rất dứt khoát mà bốc một lá bài trước mặt mình.

Bốc bài đầu tiên không cần lo lắng người đi trước sẽ bốc được lá gì.

Cho nên sau khi Hoắc Vũ chọn bài xong liền lén lút nhìn thoáng qua.

Cô chỉ dám nhấc một góc nho nhỏ của lá bài lên, rất nhanh liền lật xuống.

Vừa nhìn thấy chữ số trên lá bài, Hoắc Vũ lập tức khép bài lại, không cho người khác một cơ hội nhìn lén.

Nhìn thấy bộ dáng như đi đánh giặc của cô, Mạc Trạch khẽ cười ra tiếng, “Em gái nhỏ, đừng khẩn trương như vậy, chúng ta cứ tùy tiện chơi thôi.”

Tuy nói Hoắc Vũ đã đoán được khả năng mình sẽ thua, nhưng cô vẫn muốn tự nỗ lực một phen.

Có lẽ, nữ thần may mắn sẽ bay xuống cạnh cô thì sao?