Cá Cược Tình Yêu

Chương 30: Ăn trưa



Trong buổi chụp Lạc Ân Nghiên luôn tập trung đặt sự chú ý của mình vào màn ảnh.

La Ly là một minh tinh có phong thái rất tốt, những bức ảnh cô ấy chụp đúng là không thể chê được. Pose dáng đến thần thái hoàn toàn là thu hút người nhìn, cô cảm thấy chọn được La Ly đúng là một ý nghĩ không tồi.

Buổi làm việc kết thúc cũng là năm giờ sau, mọi người ai nấy cũng thở dài một hơi mệt mỏi, vỗ tay chúc mừng sự thành công của buổi chụp, Lạc Ân Nghiên cũng vui vẻ hưởng ứng theo. Âu Thành Triệu từ lúc bắt đầu đến kết thúc đều không rời cô nửa bước, luôn bám dính ngồi kế bên quạt cho cô, không biết vô tình hay cố ý lại rất hay đụng chạm vào người Lạc Ân Nghiên.

Cô mải mê giúp mọi người dọn dẹp, ngồi lại kiểm tra kết quả sản phẩm mà không biết hai ánh mắt kia đang liếc nhìn nhau đầy tình tứ.

La Ly đi xuống chỗ ngồi của Lạc Ân Nghiên, bề ngoài là muốn coi lại thành phẩm của mình nhưng thật ra vẫn luôn cố tình đụng chạm vào Âu Thành Triệu ngồi phía sau.

Nhìn thấy cảnh này cậu nhếch môi cười nhạt, mũi chân cũng đụng nhẹ vào đôi chân trần trắng nõn của La Ly. Lúc này Lạc Ân Nghiên bất ngờ quay lại nhìn, cậu hoảng hốt rụt chân lại mỉm cười nhìn cô.

“Xong chưa, mình đi ăn trưa thôi”

Lạc Ân Nghiên nhìn lại một lúc thì hài lòng, gật đầu trả lời câu hỏi của cậu.

“Đi thôi dù gì cũng đã tới giờ ăn cơm rồi”

Hai người vừa đứng lên chuẩn bị đi, cô bất ngờ quay lại nhìn La Ly, mắt ngước lên nhìn nói.

“La Ly dù gì đây cũng là buổi làm việc đầu tiên của chúng ta. Tôi muốn mời cô một bữa cơm để đáp lễ, được không?”

Nghe được lời ngỏ ý này của Lạc Ân Nghiên, cô trong lòng cảm thấy vui nở rộ nhưng bên ngoài vẫn là khuôn mặt ngại ngùng khách sáo.

“Được cô mời dùng bữa là niềm vinh hạnh của tôi. Nhưng mà có phiền cô quá không?”

“Không sao, chúng ta còn làm ăn dài cô không phải khách sao như vậy làm gì. Thân thiết thì hiệu quả làm việc càng tốt mà”



La Ly mỉm cười gật đầu, mắt không quên liếc nhìn thanh niên bên cạnh, hai tay đang đút túi quần nhìn thật hấp dẫn lòng người.

La Ly cùng cô đều đi ra phía cổng công ty đứng chờ, năm phút sau Âu Thành Triệu lại chiếc Porsche của mình tới. La Ly hai mắt sáng bừng, nhìn thấy liền biết tới người này gia thế không tồi, lại có thể lái một chiếc xe đắt tiền như thế này, cô cảm thấy thật may mắn khi được người như Âu Thành Triệu để mắt tới. Đang trong trạng thái vui vẻ thì bỗng trầm xuống, bây giờ cô mới để ý chiếc xe này chỉ có hai chỗ duy nhất mà thôi. Gương mặt gượng gạo tay đưa lên vén một bên tóc quay sang nhìn Lạc Ân Nghiên.

“Ừm…chiếc xe này chỉ còn một chỗ, mà hiện tại tài xế của tôi gọi điện lại không nghe máy. Không biết làm sao bây giờ”

Lạc Ân Nghiên bỗng sực nhớ, đúng là thật vô ý cô quên mất xe của cậu là dạng xe thể thao chỉ có duy nhất hai chỗ mà thôi. Cô vỗ trán suy nghĩ quyết định lấy điện thoại gọi cho Vi Yến.

Đầu dây bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Em nghe đây sếp!”

“Em đang trên công ty làm hợp đồng sao?”

“Vâng ạ!”

“Ừm em xuống gara lấy xe lái ra cổng công ty một lát cho chị nhé!”

“Vâng ạ!”

La Ly bên cạnh nghe cuộc nói chuyện, gương mặt trầm xuống hay tay âm thầm siết chặt quai túi xách của mình. Cô cứ tưởng sẽ được đi cùng Âu Thành Triệu nhưng mà lại bị Lạc Ân Nghiên cắt ngang, thật là tức chết mà. Nhìn qua người con trai đang ngồi trên xe nhìn mình, cô bày ra một mặt tiếc nuối không thôi. Cậu nhìn đến âm thầm cười trừ, vốn không muốn đi cùng cô ta nghĩ rằng Lạc Ân Nghiên sẽ đồng ý cậu liền tính lên tiếng phản bác, nhưng không ngờ cách xử lý của cô cũng không tồi. Nếu để La Ly đi chung xe sợ rằng sẽ nói những điều không ý tứ khiến cho Lạc Ân Nghiên nghi ngờ, lúc đó thật là sẽ không hay.

Một lát sau Vi Yến lái chiếc xe của mình tới, lễ phép bước xuống.

“Sếp, em lái xe tới rồi ạ”

Lạc Ân Nghiên mỉm cười gật đầu quay sang nhìn La Ly nói.

“Cô chịu khó đi cùng thư ký của tôi nhé! Con bé lái xe rất cẩn thận không sợ sẽ không quen đâu”

Thấy được ý tứ Lạc Ân Nghiên, cô đành cắn răng gật đầu chấp nhận.

Đợi hai người lên xe Lạc Ân Nghiên không quên dặn dò.

“Vi Yến, em lái tới nhà hàng như cũ nhé”

“Vâng ạ!”

Về việc đi ăn cùng khách hàng này cũng quá quen thuộc với Vi Yến nên khi Lạc Ân Nghiên vừa nói đến cô liền biết ngay.

Nhắc nhở xong, Lạc Ân Nghiên liền nhanh chóng quay lại mở của tiến lên xe. Vừa ngồi vào ngay ngắn, chuẩn bị thao tác cái dây an toàn thì tên thanh niên bên cạnh bỗng vồ lấy cô hôn tới tấp, tay cũng không ngừng chạy loạn khắp nơi. Gương mặt tưởng chừng tủi thân đến mức phát khóc.



“Em tưởng chị sẽ đồng ý cho cô ta đi cùng xe chúng ta. Nếu vậy em thật sự sẽ giận chị vì dám để người con gái khác có ý tiếp cận chồng mình”

Lời này của cậu, làm Lạc Ân Nghiên nghe thấy cũng bất ngờ bật cười. Không hiểu cậu học ai mà lại có thể nói mấy câu kích động người nghe như vậy, tự tin tự nhận bản thân là “chồng” cô.

Bàn tay Lạc Ân Nghiên đưa lên nhéo má cậu, cưng chiều nói.

“Cho dù có đi cùng xe cậu cũng không nên nói như vậy. Sao lại nghi ngờ cô ấy tiếp cận mình vậy chứ, thật vô lễ đó nghe chưa. Không nên nghĩ xấu người khác như vậy”

“Chị không tin sao? Vẻ đẹp này của em có thể làm hàng trăm cô gái đổ gục, có khi La Ly cũng nằm trong những thành phần ấy sẽ làm mọi cách để tiếp cận em”

“Nào Âu Thành Triệu, không nên nghĩ người ngoài như thế. Tôi thấy La Ly cũng là một người khá tử tế, cô ấy là người nổi tiếng sẽ không vô thức có mấy hành động như vậy. Biết chưa?”

“Haizzz chị thật tin người. Ai biết được như thế nào, chị không nghe câu nói ‘không có bông tuyết nào trong sạch cả’ sao?”

Cô lắc đầu không nói đẩy gương mặt đang sáp gần người mình ra, giọng từ tốn nói.

“Không bàn nữa, mình đi thôi để cô ấy chờ lâu trong bữa cơm đầu tiên sẽ không tốt”

Âu Thành Triệu gật đầu hôn nhẹ vào môi cô một cái nữa rồi mới ổn định về chỗ ngồi của mình, động cơ xe khởi động lăn bánh ra đường lộ đông đúc.

**********************

Trong nhà hàng La Ly đang ngồi bấm điện thoại chờ đợi hai người.

Ánh mắt lơ đãng liếc nhìn xung quanh, không ngừng suy nghĩ tới khung cảnh Lạc Ân Nghiên cùng Âu Thành Triệu lúc nãy.

Nhìn thấy được Âu Thành Triệu rất quan tâm đến Lạc Ân Nghiên. Cô nghĩ thầm không biết họ có mối quan hệ gì? Chị em? Hay có thể là người yêu chăng? Nhưng thật sự nếu là người yêu tại sao lại vô ý câu dẫn mình!? Chắc có lẽ là chị em đi, cô không nghĩ rằng một người như cậu có thể chân này đạp thuyền kia, mà thật sự nếu có như vậy cô cũng vẫn chấp nhận mà thôi. La Ly tự tin rằng với sự quyến rũ của mình có thể khiến cho người con trai ấy hồn bay phách lạc, nếu không có được thì cô sẽ cướp. Cuộc đời cô không bao giờ thua thiệt bất cứ ai, thứ mình muốn thì phải luôn dành lấy. Nghĩ tới đây La Ly không ngừng cảm thấy vui vẻ.

Bỗng từ xa xa Âu Thành Triệu cùng Lạc Ân Nghiên bước vào. Nhìn xuống bốn cái ghế dưới bàn ăn môi nhếch lên nụ cười thâm sâu, trong lúc hai người kia vẫn chưa nhìn tới cô liền lấy ly nước đổ lên một cái ghế phía đối diện, song nhanh chóng ngồi xuống chỉnh chu lại giả bộ nhìn bên ngoài ngắm khung cảnh chờ đợi.

Hai người bước tới, La Ly nhìn lên thân thiện mỉm cười. Thấy cả hai chuẩn bị ngồi xuống cô liền nhanh chóng lên tiếng.

“A coi chừng, cái ghế đã bị ướt rồi nhân viên họ chưa kịp lau dọn”

Do phản ứng nhanh nên Lạc Ân Nghiên kéo Âu Thành Triệu ngăn cậu ngồi xuống ghế ướt.

La Ly lúc này cũng tự nhiên lên tiếng.

“Ừm…bên cạnh tôi còn một cái ghế, một trong hai người có thể qua đây ngồi cũng được” Nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn mong muốn Âu Thành Triệu ngồi bên mình, hai tay cô không ngừng bấu chặt vào váy, hồi hộp chờ câu trả lời.

Nghe tới đây Âu Thành Triệu cũng thầm hiểu ý tứ của cô nói đến, mỉm cười giễu cợt. Quả nhiên là giống những đứa con gái khác, chỉ qua vài hành động đơn giản đã không ngừng muốn bám lấy cậu, tìm mọi cách ở chung một chỗ. Thật chán ngán! Cậu âm thầm khinh thường.



Khuôn mặt cậu không mặn không nhạt lên tiếng.

“Chị qua kia ngồi với cô ấy đi, em ngồi bên này”

Ghế ướt bất quá cô cũng đành đồng ngồi cùng La Ly. Lạc Ân Nghiên ngồi phía ngoài, Âu Thành Triệu thì ngồi đối diện La Ly. Hai ánh mắt kia không ngừng liếc nhìn nhau nhưng cô vẫn hoàn toàn không biết, tự nhiên quay sang nói.

“Thật ngại để cô chờ, cô đã gọi món ăn chưa?”

La Ly giật mình quay qua nhìn cô lắc đầu, đồng thời tay cũng hành động giống vậy.

“Không sao, tôi cũng chưa gọi đồ ăn. Sợ bây giờ gọi có lâu quá không?”

“Ừm, chắc sẽ không đâu hai người ăn gì liền chọn đi”

Âu Thành Triệu cầm menu lên nhìn một lúc thì ngước lên nhìn.

“Chị ăn gì? Em gọi lẩu tứ xuyên chị thích nhé”

“Ừm, cũng được”

La Ly bất ngờ chen vào.

“Tôi cũng rất thích món lẩu đó, gọi ra chúng ta cùng ăn đi. Có thể gọi thêm vài món ăn kèm nữa”

Miệng không ngừng nói, nhưng chân dưới bàn thì cố tình chạm vào Âu Thành Triệu.

‘Thật phiền phức’ Cậu thầm nghĩ, La Ly không ngừng đụng chạm làm cho Âu Thành Triệu cảm thấy không những không thích thú mà còn thấy chán ghét. Cậu rụt chân lại tránh sự đụng chạm của cô. Ngay khi ngồi ăn cũng không được ngồi gần Lạc Ân Nghiên, điều đó đã khiến cho sự khó chịu tràn lên trong lòng. Nhưng để có thể tiếp cận được cô ta, Âu Thành cũng âm thầm nhẫn nhịn tỏ ra vui vẻ.