Phố bia đêm cách trường học rất xa, ngồi xe gần hai mươi phút mới đến.
Mùa hè trời mát mẻ, vừa xuống xe, một trận gió liền thổi qua.
Chu Tương Tương xuống xe, đứng dưới đèn đường bên cạnh xe taxi chờ Phó Tranh.
Phó Tranh trả tiền, mang theo túi xách tiến tới, cánh tay dài nhấc lên, ôm vai cô.
Thân thể Chu Tương Tương khẽ cứng một cái, vô ý thức muốn né tránh.
Phó Tranh phát giác được, thuận tay ôm cái cổ Chu Tương Tương, "Đây không phải trường học, em trốn cái gì?"
Dù là như thế, Chu Tương Tương vẫn căng thẳng nhìn khắp nơi, ngày đó bị thầy Vương mắng đã để lại bóng ma trong cô.
Cũng may gần đây không có người quen.
Mùa hè người ở phố bia đêm rất nhiều, bây giờ cũng đã hơn mười giờ đêm, cả con đường vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt.
Gian hàng ở phố bia đêm đều là xếp đặt ở ven đường, dựng một cây dù, trên cây dù treo vài bóng đèn nhỏ màu vàng, gió lớn thổi qua vang lên tiếng lách cách.
Phó Tranh dắt Chu Tương Tương đi về phía trước, còn chưa tới gần, Lục Quýnh tinh mắt, thấy người đầu tiên, ồn ào kêu lên, "Đến đến! Mấy anh em đứng dậy nào!"
Chu Tương Tương vừa đi tới, thì thấy toàn bộ anh em của Phó Tranh đứng lên, lớn tiếng kêu: "Chào chị dâu!!"
Năm sáu người, giọng nói rung trời, Chu Tương Tương bị một tiếng chị dâu bất ngờ không kịp chuẩn bị, theo bản năng trốn sau lưng Phó Tranh, ngón tay nhẹ nhàng kéo áo thun của anh.
Phó Tranh: "Ngồi xuống hết đi! Gào cái gì mà gào, hù dọa chị dâu mấy người rồi!"
"Ôi chao——"
Vài người sờ mũi, gượng cười ngồi xuống.
Lục Quýnh mặt dày cười ha ha với Chu Tương Tương, "Chị dâu chị đừng sợ, chúng em đều là người tốt."
"Lục Quýnh tại sao da mặt cậu lại dày như vậy? Cậu nhìn hình tượng của cậu bây giờ, chiếu lên TV, trông như mấy nhân vật phản cách mạng vậy!"
"F*ck, chị Nhiễm Nhiễm, chị chừa lại chút mặt mũi cho em đi!" Lục Quýnh không ngừng kêu khổ, đáng thương nhìn về phía Tống Nhiễm đang ngồi bên cạnh Lục Mộ Trầm, "Lục ca, anh mau phê bình vợ anh đi, chị ấy bắt nạt em."
Lục Mộ Trầm ngước mắt nhìn cậu một cái, hỏi ngược lại: "Tại sao phải phê bình Nhiễm Nhiễm? Cô ấy có nói gì sai à?"
Tống Nhiễm cười hì hì, ôm chặt lấy cánh tay Lục Mộ Trầm, ngửa đầu nhìn anh, "Vẫn là Lục ca của em tốt nhất."
Lục Quýnh che ngực, "Mẹ nó, hai người lại hợp sức lại khi dễ người độc thân như em! Tranh ca, anh phải báo thù cho em!"
Phó Tranh mới vừa ngồi xuống, Lục Quýnh liền nghiêng cái đầu lại, đầu gối lên trên vai anh.
Phó Tranh cười đẩy cậu ra, "Tên đầu chó này, vai của lão tử mà cậu cũng dám dựa vào! Đi qua bên kia đi!"
"Mẹ nó ——" Lục Quýnh ra vẻ ôm tim như Tây Thi, "Bữa cơm này em ăn cũng quá nghẹn khuất! Các người ngược tôi!"
Phó Tranh cười giễu cợt, nghiêng đầu nói với Chu Tương Tương: "Đừng để ý tới kẻ dở hơi bệnh thần kinh này."
Phó Tranh sờ đầu cô, nói: "Nào, anh giới thiệu cho em một đại nhân vật!"
Nói xong liền chỉ Lục Mộ Trầm ngồi ở đối diện, "Vị này, là học trưởng của chúng ta, cũng là anh họ của anh, hạng nhất lớp chọn lớp mười hai, Lục Mộ Trầm, em hẳn là có nhận biết?"
Làm sao mà Chu Tương Tương không biết được, vội vàng gật đầu, lễ phép chào hỏi với Lục Mộ Trầm, "Chào học trưởng."
Phó Tranh: "Ừ, đừng kêu học trưởng, gọi anh họ là được."
Kêu anh họ có nghĩa là người nhà của Phó gia.
Chu Tương Tương có chút thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, coi như bây giờ cô bị Phó Tranh chiếm tiện nghi, kêu cũng không được, mà không kêu cũng không được, rối rắm mấy giây, vẫn là nhẹ giọng gọi một tiếng, "Anh họ."
Lục Mộ Trầm gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chu Tương Tương ngây người, cho là đối phương không thích mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lúng túng, hai tai đỏ bừng.
Tống Nhiễm thấy thế, ở bên cạnh vội vàng giải thích, "Em gái nhỏ em đừng hiểu lầm, anh Lục là mặt than, không biết cười!"
Chu Tương Tương sững sờ, "..." Không biết nên nói cái gì.
Lục Mộ Trầm híp mắt lại nhìn Tống Nhiễm, giọng nói trầm thấp, "Anh mặt than?"
"Cũng không... không phải..."
Trừ lúc ở cạnh cô, hơn nữa là dưới tình huống cô cực lực trêu chọc anh vui vẻ, Lục Mộ Trầm mới thỉnh thoảng hơi chút nể mặt một tí, lộ ra một chút xíu dáng tươi cười, nhưng đối với người ngoài vĩnh viễn là gương mặt giá lạnh, rất giống như người ta thiếu tiền anh.
Phó Tranh nghe thấy, nghiêm trang hùa theo, "Anh họ, chị dâu nói không sai, anh thật sự là có chút mặt than, ừm, lát về nên kêu cô dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra một chút, khả nằng là dây thần kinh trên mặt có vấn đề."
Phó Tranh vừa nói ra lời này, trên bàn tất cả mọi người đều nhịn không được bật cười, Chu Tương Tương cũng không nhịn được cười, con mắt cong lên.
Lục Mộ Trầm: "Phó Tranh, em ngứa da?"
Phó Tranh cười, vội vàng nói sang chuyện khác, "Đều thất thần làm gì, chưa chọn món ăn à?"
Lục Quýnh vội tiếp lời nói, "Chọn chọn, chọn món đắt tiền nhất, đêm nay cần phải để cho anh thống khoái mà nhả ra chút máu."
Phó Tranh cười, "Được, các cậu cứ ăn hết mình, dù sao bữa cơm như này, các cậu về sau sẽ không còn cơ hội để ăn đâu."
"Hả? Ý gì?" Lục Quýnh phản ứng có chút chậm, mặt đầy ngu muội.
"Ôi trời ạ, tại sao con người cậu lại ngu xuẩn như vậy!" Lâm Khê đánh lên đầu Lục Quýnh một cái, "Ý của Tranh ca là, hiện tại anh ấy thoát kiếp độc thân, về sau sẽ không còn độc thân nữa, việc mời cơm như vậy khẳng định chỉ có một lần duy nhất. Cái đồ ngu xuẩn."
Lục Quýnh lúc này mới hiểu rõ, "À, tớ hiểu rồi! Chỉ là không sao nha, đính hôn, kết hôn, sinh con, về sau còn có cơ hội ăn chùa mà!"
Phó Tranh nghe vậy, trên mặt càng vui vẻ, "Cái đồ đầu đất này, đêm nay cuối cùng nói được một câu nghe lọt tai."
Đính hôn, kết hôn, sinh con với Chu Tương Tương, nghĩ tới đã cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Các nam sinh uống rượu, Tống Nhiễm dắt Chu Tương Tương đến tủ lạnh lấy đồ uống.
Trong tiệm làm ăn rất tốt, ông chủ bận rộn chạy qua lại liên tục, chuyện đi lấy đồ uống vẫn nên tự mình chủ động.
Tống Nhiễm mở tủ lạnh, hỏi Chu Tương Tương: "Tương Tương, bình thường em thích uống cái gì? Sprite hay là sữa đậu nành?"
"Sữa đậu nành."
"Vậy được, cho hai chai sữa đậu nành."
Tống Nhiễm cầm hai chai sữa đậu nành đi ra, cầm lấy khai đao vừa khai nắp chai vừa cười hỏi Chu Tương Tương, "Tại sao em lại quen với Phó Tranh?"
Vấn đề này rốt cuộc cũng hỏi tới.
Tại sao lại quen với Phó Tranh? Chu Tương Tương chính mình kỳ thật cũng không có nghiêm túc nghĩ tới, có thể là vì Phó Tranh đối xử tốt với cô, cũng có thể là bởi vì anh luôn luôn làm cho tim cô như nai con chạy loạn, muốn có cảm giác yêu đương với anh, thích được anh ôm, thích bị anh hôn môi.
Chu Tương Tương sống quy củ mười bảy năm, nói yêu đương với Phó Tranh, coi như là lần lớn mật nhất trong đời cô, cũng nghe theo tiếng lòng của bản thân.
Có đôi khi sẽ nghĩ lại, có lẽ, đây chính là thanh xuân? Dũng cảm thích một người, đi chung một chỗ cùng anh.
Tống Nhiễm thấy Chu Tương Tương hồi lâu không đáp, cười nói: "Không trả lời được đúng không? Thật ra chị cũng không trả lời được, giống như chị và Lục ca, lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy liền thích. Có người hỏi, tại sao chị lại thích anh ấy? Thật ra loại chuyện này làm gì có vì cái gì, chị chính là thích, trái tim chị nói cho chị biết, chị thích anh ấy, muốn yêu đương với anh ấy, còn muốn cùng anh ấy kết hôn, sinh con cho anh ấy, cùng anh ấy bách niên giai lão."
Chu Tương Tương gật gật đầu, bày tỏ rất đồng ý.
Tống Nhiễm mở nắp chai sữa đậu nành cho Chu Tương Tương, thuận tiện nhét ống hút vào cho cô, kéo tay cô đi ra ngoài, "Em có cảm thấy chị nghĩ xa quá rồi không?"
"Không có."
Từ đồng phục đến áo cưới, đây có lẽ là giấc mơ của rất nhiều cô gái.
Tống Nhiễm hút một ngụm sữa đậu, thuận miệng tán gẫu, "Ham muốn chiếm hữu của Phó Tranh có lớn không? Cậu ấy có quản việc em và nam sinh khác lui tới không?"
Chu Tương Tương sợ run lên, lắc lắc đầu, "Không thể nào."
Thật ra Phó Tranh chưa nói tới chuyện này.
Tống Nhiễm đột nhiên thở dài, "Em đừng có thấy Lục ca mặt than, trông như cán bộ kỳ cựu, thật ra vô cùng ngây thơ, ham muốn chiếm hữu vô cùng lớn, mấy ngày hôm trước có nam sinh trường khác viết thư tình cho chị, anh ấy hẹp hòi tới mấy ngày không để ý tới chị. Nhưng chuyện này có thể trách chị à? Em nói coi anh ấy có ngây thơ hay không?"
Mặc dù Tống Nhiễm đang châm chọc Lục Mộ Trầm, nhưng vẫn thấy được từ khóe mắt đến chân mày đều là vui vẻ, xem ra rất hạnh phúc.
"Khả năng là do anh ấy rất để ý tới chị, hơn nữa chị lớn lên lại đẹp như vậy, khẳng định anh ấy là sợ bị người khác cướp mất."
Tống Nhiễm nghe thấy lời này của Chu Tương Tương, đôi mắt lập tức cười híp lại thành một đường nhỏ, nhịn không được sờ sờ mặt Chu Tương Tương, "Ui cha, tiểu Tương Tương thật là biết ăn nói nha, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như thế, khó trách Phó Tranh bị em mê hoặc đến độ đầu óc choáng váng."
Chu Tương Tương thật lòng khen ngợi, "Thật sự chị lớn lên rất đẹp, là cô gái đẹp nhất mà trước giờ em từng thấy."
Trong trường học mọi người đều nói Đường Hân Trúc là hoa khôi của trường, có thể thấy rõ ràng Tống Nhiễm đẹp hơn rất nhiều. Hơn nữa vẻ đẹp của chị ấy không giống với vẻ đẹp của mỹ nữa bình thường, ngũ quan rất hài hòa, đẹp đến hoang đường, làm người ta nhìn qua khó quên.
Nếu cô là nam sinh, có lẽ sẽ thích dạng cô gái giống như Tống Nhiễm.
Tống Nhiễm và Chu Tương Tương tán gẫu rất nhiều, Chu Tương Tương thích Tống Nhiễm sáng sủa, Tống Nhiễm thích Chu Tương Tương đáng yêu.
Hai người mỗi người cầm một chai sữa đậu nành, nắm tay cười hi hi ha ha đi ra ngoài.
Trong chốc lát, các nam sinh đã giải quyết hai chai bia.
Chu Tương Tương đi sang ngồi, đã ngửi thấy được một ít mùi rượu trên người Phó Tranh, nhìn cái ly đã uống hết của anh, nhỏ giọng hỏi anh, "Anh uống bao nhiêu rồi?"
Phó Tranh ghé vào bên tai cô, cười nói: "Không nhiều lắm, mới hai ly mà thôi."
Hơi thở đều là mùi rượu.
Chu Tương Tương nghiêng ra sau, nhỏ giọng nói: "Anh đừng có dựa gần em như thế, cả người toàn mùi rượu, thối muốn chết."
Tay Phó Tranh ở dưới bàn nắm giữ tay cô, môi dán lên lỗ tai Chu Tương Tương, giọng nói khàn khàn: "Làm sao? em ghét bỏ anh?"
Chu Tương Tương quay đầu lại nhìn anh, hé môi, nói: "Khuya về nhà đừng có để say khướt, say khướt em cũng không chăm sóc cho anh đâu."
Phó Tranh xì cười, không né tránh, còn dựa vào gần hơn một chút, trong mắt vui vẻ lấp lóe, "Chu Tương Tương, có phải em sợ không?"
Chu Tương Tương sững sờ, "Em... Em sợ cái gì?"
"Sợ anh say khướt, làm chuyện xấu."
Beta- er có lời muốn nói:
(Sắc nữ) Đại bàng: "Hời ơi, làm ơn làm chuyện xấu đi mà, ta muốn thịt tươi, ta muốn H, aaaaaa!!!!!!!!!!!!!"