Kể từ khi bị ba phát hiện chuyện yêu đương, lại không chia rẽ bọn họ, sau ngày đó, trong lòng Chu Tương Tương đã ổn định hơn rất nhiều, không còn cảm giác có lỗi, cũng không còn run sợ trong lòng.
Mỗi ngày vẫn như cũ đi thư viện học với Phó Tranh, từ ngày này qua ngày khác.
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, Phó Tranh làm xong bài thi, sách luyện tập, giấy nháp tính công thức, để cùng một chỗ, xếp chồng chất vô cùng đồ sộ.
Ngày cuối cùng, Phó Tranh chụp tấm hình toàn bộ thành quả học tập của anh trong kỳ nghỉ hè, vô cùng kiêu ngạo đăng lên vòng bạn bè.
Một giây trước vừa đăng, một giây sau vòng bạn bè trực tiếp bùng nổ.
"F*ck! Người vạn năm không đăng vòng bạn bè, này mẹ nó là xác chết vùng dậy!"
"Ta thiên, Tranh ca, đừng nói với em là cả kỳ nghỉ hè này anh đều học?! Quá dọa người rồi!"
Lục Quýnh: "Nè nè nè, mấy cái người quê mùa này, không biết là Tranh ca chúng ta đang nỗ lực học tập sao? Noi gương một chút, suốt ngày chỉ biết chơi bời, thật mất mặt!"
"Ai da, Lục ca, nói giống như anh cũng đang nghiêm túc học tập vậy."
Lục Quýnh: "Chính xác! Kỳ nghỉ hè này lão tử đã làm ba đề đấy!"
Trong chốt lát, Lục Quýnh liền đổi mới vòng bạn bè, đăng lên ba bài thi đã làm, cẩu bò tự xem vô cùng hài hước.
Phó Tranh nhìn chằm chằm di động, bật cười khúc khích.
Chu Tương Tương đang dọn dẹp túi xách, nghe thấy Phó Tranh cười, tiến đến bên cạnh anh, đầu thăm dò nhìn vào điện thoại di động của anh, "Cười gì vậy?"
Phó Tranh cười nói: "Tên đầu chó Lục Quýnh này, nghỉ hè làm ba cái đề còn vênh váo không biết xấu hổ đi đăng lên vòng bạn bè, em nhìn chữ của cậu ấy đi, quả thực xấu đến nỗi mắt nhìn không nổi!"
Chu Tương Tương che miệng cười, "Là rất xấu."
"Đúng không?" Phó Tranh lập tức bình luận, "Lục quê mùa, vợ tôi nói chữ cậu xấu, chữ như cẩu bò vậy cũng đừng đăng lên thật xấu hổ mà."
Phó Tranh vừa đăng bình luận, khu bình luận của Lục Quýnh trong nháy mắt cũng bùng nổ, cùng một nội dung "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!!"
Lục Quýnh: "Ta... Thiên... Tim giống như bị thương... Thật... Đau quá!! Chị dâu, chị không được bắt nạt người khác như vậy!"
Chu Tương Tương trông thấy bình luận đó, cười khanh khách.
Phó Tranh cất điện thoại, cười nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp đang cười không khép miệng lại được, hỏi: "Đi chưa? Bảo bối nhỏ?"
Chu Tương Tương cười gật đầu, rất tự nhiên đưa balo cho Phó Tranh, "Cầm giúp em."
Phó Tranh một bên tiếp nhận balo, một bên nhịn không được cười, "Chu Tương Tương, bây giờ em sai anh càng ngày càng tự nhiên hơn rồi nhỉ?"
Chu Tương Tương cười hì hì, "Dù sao thì anh thích giúp em cầm cặp mà."
Phó Tranh nhướng mày nhìn cô, "Anh thích? Em xác định?"
Chu Tương Tương cong cong mắt, bổ nhào lên người anh, nâng mặt Phó Tranh, hôn một cái lên môi anh, cười tủm tỉm nhìn anh, "Thích không?"
Phó Tranh: "Thích, thích muốn chết!"
Phó Tranh nói, nâng mặt Chu Tương Tương, cúi đầu hôn mãnh liệt một hồi, đặc biệt cảm khái nói câu, "Câu dẫn người ta như thế, còn nói không phải là tiểu yêu tinh, linh hồn nhỏ bé đều bị em câu đến không còn."
Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn anh, cười rực rỡ.
...
Lớp mười một nghỉ hè chỉ có hai mươi mấy ngày ngắn ngủi, đến ngày tựu trường, cả trường chỉ có học sinh lớp mười hai.
Cả tòa nhà dạy học, cực kỳ yên tĩnh, hành lang ngày thường rất ồn ào, vậy mà bây giờ ở bên ngoài chỉ có rất ít học sinh.
Đây chính là lớp mười hai, tránh không được căng thẳng, áp lực.
Ngày đầu tiên lớp mười hai, chủ nhiệm lớp ở trên bục giảng nói rất nhiều câu cổ vũ lòng người, mỗi một học sinh đều được cổ vũ, trước giờ chưa từng có ý chí chiến đấu tràn trề như vậy.
Bên cạnh tấm bảng đen, treo lịch đếm ngược ngày thi đại học.
Chu Tương Tương ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm trên vách tường, giấy đỏ trắng xen lẫn nhau, cách ngày thi đại học còn có 306 ngày, kinh ngạc sững sờ nhìn hồi lâu.