Cá Dưới Băng

Chương 28



Cuối đông đầu xuân, Chung Tuấn Đồng trờ về sau một chuyến công tác ngắn ở Mĩ.

Thư ký là người biết nhìn nhận vấn đề, thấy hắn nhở nhà bèn sắp xếp lại lịch trinh một chút.

Chung Tuấn Đồng vào nhà, cởi áo khoác, để lộ ra áo sơ mi đen bên trong cùng quần tây màu đen, lại treo ảo lên, kẻo hành lý vào nhà, tiếng bánh xe lạch cạch cọ sát với mặt sàn dẫn Thời Nghi từ bểp đi ra: "về rồi à?”

"Paella."

Chung Tuấn Đồng liếc mát nhìn trong nồi, thấp giọng bật cười, "Trong đó có hàu, anh ăn được sao?"

Thời Nghi nhất thời không hiểu, hơi dơ người, đến khi hiểu ra thi hai tai đỏ ủng lẽn, cũng không quên thúc nhẹ Chung Tuấn Đồng một

Chung Tuấn Đồng cười càng lớn, siết lại eo không cho anh động, ngoài miệng còn ăn nói rất đàng hoàng: "Anh trông nồi đi kìa."

Thời Nghi dùng xèng đáo qua đáo lại vài lần liền phát hiện ra cơ thể đàn ông đang áp sát sau mình xáy ra chút biến hóa. Chung Tuấn

"Tuấn Đồng!" Thời Nghi quay đầu lại trừng hắn.

"Em cứng rồi. Nhìn thấy dáng vè đứng bếp của anh liền cứng. Anh mặc áo sơ mi móng như vậy, trên eo lại quấn tạp dề thật chặt. Là anh cổ ý."

Thời Nghi dờ khóc dờ cười, đưa tay đẩy đẩy Chung Tuấn Đồng, "Đừng nghịch nữa. Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm."

Chung Tuấn Đồng càng siết chặt lấy anh, nói chắc như đinh đỏng cột: "Cứ nghịch trước, lát ãn sau."

Kết quả, một nồi cơm hải sản trở nên nguội lạnh.

Chung Tuấn Đồng ba ngày không được nếm vị thịt nên làm tình vô cùng mạnh bạo. Thời Nghi vừa mới cảm thấy ấm ức muốn khóc đã

kịch liệt cũng dần dần bình ồn.

Chung Tuấn Đồng xoa vuổt thân thể trắng xanh đã phú lên phấn hồng, sau khi được thóa mãn dục vọng, giọng hắn trơ nên khàn khàn trêu chọc người, "Sẽ in đợt tiếp theo sao?"

"ủ". Đợt in đầu nhanh chóng được tiêu thụ hết, sẽ nhanh chóng in tiếp đợt hai." Thời Nghi bỏ tay che mắt ra, trong đôi mắt là ý cười nhảy nhót.

Chung Tuấn Đồng hôn lên môi anh, mơ hồ nói: "Anh giòi quá."

Thời Nghi cố gắng chống đỡ thân thể, ngồi dậy uống nước.

bạc, "Ồ? Anh đeo khuyên à?"

Thời Nghi ỉu xiu nói: "Bây giờ em mởi phát hiện."

Chung Tuấn Đồng cũng không hiểu sao mình lại vậy, lúc làm tình chi chú ý bên tai phải mà không nhìn đến bên tai trái đeo khuyên.

Thời Nghi lại có chút thấp thỏm; "Cỏ được không? Em thấy kỳ lắm sao?"

Hôm đó, anh và biên tập của mình đi cùng một cô bé làm cùng nhà xuất bản về nhà, cô bé này đi nửa đường lại có hứng thú muốn đeo khuyên tai, cứ vậy kéo Thời Nghi vào cửa hàng, dỗ anh: "Thời lão sư, anh cũng xỏ khuyên đi! Vừa thời thượng lại vừa đẹp!"

Thời Nghi nhớ lại lúc đó mình thấy có chút kích động, bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ là vì hai chữ thời thượng kia. Anh cũng muốn mình trở nên đẹp hơn, thời thượng trong mắt chống.

Xấu hổ muốn chểt, cũng đã ba mươi tuổi rồi còn dùng thứ đồ này. Thời Nghi nghĩ thầm.

Bàn tay ấm áp của Chung Tuần Đồng xoa xoa vành tai anh, nhẹ giọng hỏi: "Có đau không?"

"Không đau."

"Đáng yêu lắm." Lúc này Chung Tuấn Đồng mói cười lên.

Thời Nghi nghe lời động viên, đôi mát lại ngậm lấy chút mong đợi, thấp giọng thúc giục: "Em nhìn kỹ một chút đi."

Chung Tuấn Đồng nghe lời ghé sát đến nhìn, bông tai được tạo thành hình tia chớp, ngụ ý đúng là tốt, chớp hạnh phúc.

Hắn lại từ từ suy nghĩ, đột nhiên vui vẻ, "Là chữ Z!"

Thời Nghi cười: "Đúng rồi." Thật giống như thầy giáo đang dạy học.

Chung Tuấn Đồng lại một lần nữa ôm anh nằm lên giường gấp gáp hôn lên vành tai cùng khuyên tai, lúc ấm, lúc lại lành lạnh, lưỡi hắn

Cái bông tai này của Thời Nghi còn khiển hắn vui vẻ hơn cả một đôi nhẫn cưới đắt giá.

Đây là Thời Nghi dùng đau đớn đồi lấy, cùng với chút ngượng ngừng thấp thỏm để lấy lòng hắn.

Hắn liếm lên khuyên tai hình chữ z, tự nói với bản thân, anh là của em, từ đầu đến chân đều là của em. Hơn nữa, đây là dấu ấn Thời

"Em chết mất, em vui đến chết mất." Chung Tuấn Đồng trầm thấp cười.

Thế nhưng hắn cũng lén lút chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho Thời Nghi. Chỉ là có lẽ phải đợi đến sau mùa xuân, đợi tuyết xuân tan, côn trùng chim chóc líu ríu ló rạng thì kinh hỉ cũng tới rồi.

Mùa xuân nhanh chóng ghé thăm.

Chung Tuấn Đồng dẫn Thời Nghi cùng cha mẹ đi đạp thanh. Tống Uyển Dung đã muổn đi nông gia nhạc từ lâu, ba người đàn ông đều nghe theo bà, lên kế hoạch ở lại nông gia nhạc hai ngày.

Sáng sớm hôm sau, Chung Tuấn Đồng và ba Chung đến con sông gần đó để cằu cá. Thời Nghi ở lại trong sân phơi chăn. Chung Tuấn Đồng không hài lòng với điều kiện ờ nông gia nhạc, nhất là với chăn đệm. Lần này đi đương nhiên là mang theo một bộ chăn gối từ nhà, đến nơi thay mới một lượt mới bằng lòng nằm xuống.

Tống Uyển Dung luyện một điệu múa quạt trong sân, cây quạt lụa đỏ mờ ra rồi khép lại, được điều khiển khéo léo bởi đôi tay. Bà múa rất đẹp, sau khi xong một điệu còn hôi Thời Nghi: "Như thế nào!"

"Đẹp lắm ạ!" Thời Nghi cười nói.

Tống Uyển Dung lại múa thêm một lúc, cảm thấy có chút mệt bèn ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chén trà. Bà hỏi Thời Nghi: "Mẹ con không tới làm phiền con chứ?"

Thời Nghi lắc đầu. Anh cũng không biết Tống Uyển Dung đã làm nhừng gì, nhưng hai mẹ con kia trở nên vô cùng an phận, cũng không

Tống Uyển Dung tự đắc nở nụ cười, "Vậy thì tốt."

Hai mẹ con nhà nọ hiện đang bị một cậu trai trẻ có tiền khiến cho xoay vòng vòng, ồn ào ghen tuông nhau. Lại biết chuyện mẹ con cùng một mối này sẽ khiển người nghe kinh hãi, cũng không dám lộ liễu, phơi lưng cho người ngoài thấy. Hình Như Thu dạo này ném tiền vào chỗ dưỡng nhan cùng tập dữ dáng, muốn tranh cao thấp một hồi với con gái trẻ tuổi của minh. Thời Diệu thấy ảnh mẹ mình thân mật cùng người đàn ông kia thì cực kỳ tức giận. Lúc này mẹ không giống mẹ mà con gái cũng chẳng như con gái.

Tống Uyển Dung cám thẩy việc mình làm là xấu, thế nhưng cũng không quá xấu xa. Cậu hai trẻ kia chi là mồi, hai mẹ con nhà nọ vừa thích tiền vừa muốn đàn ông, cũng chi là ba ba đớp mồi mà thôi, rồi bị móc câu móc đến máu me đầm đìa.

Có điều, chuyện như vậy bà không cần nói cho hai đứa nhó nhà mình biểt. Hai đứa nó là một đôi vợ chồng nhỏ, tháng ngày tươi đẹp còn dài, không đáng phái phiền lòng vì một chuyện nho nhó này.

"Thời, múc một bát súp nấm tuyểt để mẹ nhuận cổ họng, lát nữa còn luyện giọng."

Bà đăng ký tham gia dàn đồng ca của người cao tuổi, bây giờ là giọng nừ cao một, có trách nhiệm rất lớn. Hơn hai tháng sau còn phải thi với dàn đồng ca của khu phố bên cạnh.

Chung Tuấn Đồng và Thời Nghi không đi cùng, bọn họ tới bờ biến.

Thời Nghi vắt áo khoác lên khuỷu tay, mái tóc đen bị gió biển thổi loạn, thế nhưng anh lại híp mắt cười, nhìn về phía Chung Tuấn

Thời Nghi chăm chú nhìn về phía mặt biển, chỉ thấy trên mặt nước xanh thẳm có thứ gì đó như vỏ dừa đang trôi đến, vẽ một đường

Thời Nghi chạy tới, nhìn thấy một cái thuyền vỏ dừa nhỏ như trong "Ngài óc mượn hồn nhó bé", khoang thuyền hình tròn, vó dừa được

Thời Nghi bất ngờ, bật thốt lên: "Là thuyền vỏ dừa!" Anh quay đầu nhìn Chung Tuấn Đồng, cũng không biết người nọ bí mật chuẩn bị

Nói xong, Chung Tuấn Đồng lại bổ sung: "Thế nhưng không thể đi quá xa. Em sẽ luôn ở đây chờ."

Thời Nghi chạy tới ôm chầm lấy hắn.

Anh có thể đi xa, nhưng đời này sẽ cam nguyên bị vây ờ một nơi nếu Chung Tuấn Đồng cũng ở đó.

ĩhiếu niên mười chín tuổi Chung Tuấn Đồng dễ dàng giữ anh lại trong một thế giới bí mật. Anh sẽ biến thành một cánh diều có thể bay cao bay xa, thê nhưng dây diều sẽ luôn ờ trong tay Chung Tuấn Đồng.

chút lộn xộn.

Chung Tuấn Đồng vỗ về lưng anh, "Em biết. Em cũng như vậy."

song hướng thầm mến, niên hạ, thụ có chút tự ti, công thỉnh thoảng hơi trẻ con =)))))). Đọc cũng thấy khá hài lòng.

Có chút chia sẻ về vấn đề xung hô. Thực ra ban đầu tôi định theo công thức cưới trước yêu sau quen thuộc, chưa xác định thì tôi- anh/

cách thì cá nhân tôi thấy hơi gượng, hơn nữa cũng cưới rồi, cho dù có không quen thì cũng nên đồi xưng hô cho người ngoài không nói ra nói vào. Và cuối cùng, anh- em tăng độ ngọt lên max level =)))))

viết của tác giá để thể hiện tính cách nhân vật. Nếu là điều đầu tiên thì không cỏ gì nhưng nếu là vế sau thì có lẽ không khí truyện và tính cách nhân vật bị lệch đi một chút so với nguyên tác.