Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 34



Bên trong Khương phủ, Khương Anh cứ nghĩ đến Liễu Uyên liền hoảng hốt, sợ Liễu Uyên lại đến tìm nàng, nói mấy lời khiến nàng không chống đỡ nổi, lo lắng bám theo Bạch Phù đi khắp Khương phủ.

Bạch Phù thấy nàng giống cái đuôi khâu ở sau người, chẳng khác gì trẻ con, buồn cười nói: “Khương bảo bảo, ngài đuổi theo ta muốn xin kẹo sao?”

Khương Anh dùng tay đấm nàng: “Trong lòng ta đang hoảng loạn, ngươi có thể cho ta cảm giác an toàn.”

Mấy năm nay, Bạch Phù và Bạch Tiêu luôn đồng hành cùng nàng và Mãn Mãn, mọi việc chỉ cần gọi Bạch Phù, Bạch Tiêu một tiếng, hai người sẽ lo liệu mọi việc cho nàng. Nàng ngồi mát ăn bát vàng, đồng thời cũng có chút ỷ lại vào hai người họ.

Không ngờ Bạch Phù lại kinh hãi: “Ngài đừng hại ta, chớ nói lời này nữa, Bệ hạ nghe được sẽ không vui!”

Khương Anh nghiêm túc nói: “Ngươi được Bệ hạ phái tới bảo vệ ta, mấy năm qua ngươi đã làm rất xuất sắc. Ở bên cạnh ngươi ta có cảm giác an toàn là chuyện bình thường, nếu ngươi sợ Bệ hạ, tình cờ ta cũng sợ, chi bằng chúng ta chạy đi…”

Tiếng bước chân hỗn loạn phía sau nhanh chóng tới gần.

Bạch Phù quay đầu lại, vẻ mặt hoảng sợ, mở miệng kêu khóc: “Chạy cái gì, chạy bộ chẳng vui chút nào, đêm qua chạy lâu, mệt chết ta…” Chớp mắt liền chuồn mất.

Khương Anh mờ mịt, chạy bộ cái gì, nàng đang nói đến việc thu dọn đồ đạc để chạy trốn, vừa định đuổi theo Bạch Phù, tiếng thở dốc trầm thấp của Liễu Uyên đã vang lên từ phía sau: “…Hiện giờ A Anh thích chạy bộ vào ban đêm?”

Khương Anh cứng đờ quay đầu lại, Liễu Uyên đã đến trước mặt, thần sắc khó nén được vẻ kích động, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng chằm chằm, như thể giây tiếp theo sẽ nhào lên gặm nhấm nàng. Nàng thật sự không chống đỡ được, gật đầu mạnh mẽ: “Chạy bộ có lợi cho việc rèn luyện thân thể, ta đi chạy đây, Bệ hạ về đi!”

“Trẫm chạy cùng A Anh.” - Liễu Uyên nói.

Khương Anh vô cùng sợ hãi: “Không được, ta không muốn chạy nữa, ta muốn đi làm quần áo cho huynh trưởng, Bệ hạ về đi!”

Nàng xoay người định rời đi, Liễu Uyên biết nàng muốn trốn, không nhịn được vươn cánh tay, ôm lấy nàng từ phía sau, thân hình cao lớn vây quanh nàng không chút kẽ hở: “A Anh, đừng tránh mặt trẫm.”

Bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được sự vội vàng của hắn, hắn nóng nảy, có những ham muốn không tiện diễn đạt thành lời.

Khương Anh chợt cảm thấy hóc búa, một đêm trôi qua, trạng thái cuồng loạn của Liễu Uyên càng thêm mãnh liệt. Nàng thấy mình giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự giam cầm, nhẹ nhàng thở ra, ép buộc mình phải dịu dàng trấn an hắn: “Bệ hạ gặp phải chuyện gì sao?”

Không những không có hiệu quả, ngược lại còn cổ vũ cho hơi thở xao động bất an của Liễu Uyên. Bởi vì Liễu Uyên từng bị nỗi nhớ nhung thèm khát cắn nuốt trong vô số đêm khuya, hắn vô cùng mong mỏi sự an ủi của Khương Anh, nhưng lại chưa bao giờ có được.

Hôm nay nhận được, Liễu Uyên mừng rỡ nhận ra đây không phải A Anh trong mộng, đây là A Anh thật, nàng vẫn là A Anh vì yêu hắn mà vứt bỏ bản thân mình, sao hắn có thể kiềm chế được?

Ôn Thư Thanh nói không sai, hắn chôn giấu tình cảm nhiều năm tận sâu dưới đáy lòng, tất nhiên là nghẹn đến mức phát điên. Nếu hắn không biết được tình cảm của Khương Anh, hắn vẫn sẽ giống năm xưa, ôm trong mình nỗi nhớ nhung khó tả, im lặng dõi theo Khương Anh, nghiêm khắc tuân thủ lời hứa hẹn.

Nhưng hắn đã biết, tình cảm của hắn giống như một cơn hồng thủy mãnh liệt phá tan miệng cống, hung bạo nuốt chửng ý thức của hắn. Hắn chỉ có một suy nghĩ, ôm Khương Anh thật chặt, dung nhập Khương Anh vào cơ thể mình, không bao giờ muốn tách khỏi nàng.

Tuy nhiên, Khương Anh lại khác hắn hoàn toàn.

Khương Anh phát hiện ra lừa gạt không có tác dụng. Nàng lập tức lạnh mặt, nhấc chân đá vào chân Liễu Uyên. Nàng sử dụng sức lực lớn nhất, bởi vì nàng dùng trường thương, nên sức lực cũng xem như rất lớn. Liễu Uyên cứ thế chịu đựng, không chút sứt mẻ ôm chặt nàng hơn: “A Anh cứ đá đi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Đúng là mềm cứng đều không ăn, không chút dao động. Khương Anh cảm thấy bất đắc dĩ, nàng nhạy bén ý thức được vấn đề nằm ở đâu: “Bệ hạ lại biết được chuyện gì sao?”

Một lát sau, nàng nghe thấy giọng nói khàn khàn của Liễu Uyên vang lên: “Trẫm gặp Ôn Thư Thanh, đêm đó nàng đẩy nàng ta ra ngoài, không chỉ vì nàng ta, mà còn vì trẫm…”

Cả người Khương Anh run lên, nhận ra thanh kiếm treo trên đầu mình cuối cùng cũng chém xuống, sống lưng thẳng yếu ớt cong xuống, để mặc Liễu Uyên tựa cằm lên vai mình, lời nói xen lẫn vẻ hối hận: “A Anh, là trẫm đáng chết, trẫm không biết trước kia A Anh…”

“Đúng! Trước kia ta si mê Bệ hạ như vậy, vì Bệ hạ, ta có thể làm ra nhiều chuyện kinh khủng. Bệ hạ rất vui vẻ phấn khích khi biết được nhiều như thế phải không? Ngài vẫn chờ mong ta thảm hại như trước kia hay sao?”

Thân thể Khương Anh chán nản trượt xuống, lại bị hai cánh tay hoảng hốt luống cuống của Liễu Uyên nâng lên. Trong lòng Liễu Uyên bỗng trào dâng cảm giác sợ hãi, dưới chân loạng choạng phải dựa lưng vào vách tường phía sau mới có thể đứng vững: “Không phải, trẫm không có ý này!”

Liễu Uyên ý thức được hắn lại làm sai, hắn không nên vội vàng tiết lộ chuyện này, vốn dĩ đây là tình cảm không ai biết của A Anh, nên được hắn cất giữ cẩn thận, chứ không phải bị hắn vạch trần ngay trước mặt A Anh.

“A Anh, nàng nghe trẫm nói, trẫm thật sự quá vui mừng. A Anh đừng cảm thấy xấu hổ, trẫm cũng giống như A Anh, những năm qua trẫm đều điên cuồng nghĩ về A Anh.”

Liễu Uyên bất chợt xoay người Khương Anh lại, để hai người đối mặt nhau. Hắn nắm tay Khương Anh xé mở cổ áo, lộ ra vết sẹo trên bả vai, năm đó Thái y viện đều khuyên hắn xoá sẹo, nhưng hắn khăng khăng muốn giữ lại vết sẹo này mãi mãi: “Ngay cả vết sẹo A Anh để lại cho trẫm, trẫm cũng lưu giữ, trẫm thật sự rất thích A Anh …”

Hắn thấy ánh mắt Khương Anh nhìn chằm chằm vào vết sẹo rồi thẫn thờ, nghĩ đến lần trước khi vết sẹo lộ ra, Khương Anh có vẻ hối hận, hắn vội nói: “A Anh không cần phải cảm thấy áy náy vì nhát đâm đó, trẫm thích A Anh đâm trẫm, đâm vài lần cũng được!”

“Tại sao ta phải cảm thấy áy náy?” Khương Anh thu hồi tầm mắt, đột nhiên nở nụ cười: “Xem ra những điều Bệ hạ biết còn chưa đủ nhiều, ít nhất vẫn có chuyện Bệ hạ chưa biết, không cần người khác nhắc nhở, ta sẽ nói cho Bệ hạ.”

Ánh mắt nóng rực của Khương Anh dừng lại trên mặt Liễu Uyên, nóng đến mức trái tim Liễu Uyên đột nhiên co rút lại, dường như hắn dự cảm được tình huống không ổn, nâng tay áo muốn che miệng Khương Anh: “Trẫm sai rồi, trẫm sẽ không bao giờ nhắc tới…”

“Bốp” một tiếng, bàn tay bị Khương Anh đánh rớt. Khương Anh tiếp tục cười nói: “Bệ hạ sợ cái gì? Chuyện này nói ra người xấu hổ là ta, không phải Bệ hạ, e rằng Bệ hạ nghe xong lại càng hưng phấn hơn đấy.”

Liễu Uyên chỉ lắc đầu, nhưng hắn không ngăn cản được Khương Anh tiếp tục. Khương Anh tàn nhẫn nói: “Mùa thu nhiều năm về trước, Bệ hạ săn thú ở Nam Uyển, trên đường muốn bắn một con nai, nhưng trong đó có một mũi tên bắn trượt, đương nhiên Bệ hạ cũng không thèm quan tâm, cứ thế cưỡi ngựa rời đi.”

Gương mặt Liễu Uyên thoáng chốc biến sắc, sau đó như ý thức được điều gì, bàn tay lớn lại xoay người Khương Anh lần nữa, để lưng nàng đối diện với mình.

Chiếc áo mỏng mùa hè bị bàn tay lớn vò nhăn, dùng đầu ngón tay cảm nhận được một vết sẹo xuyên qua lớp áo, hắn cũng không xa lạ gì vết sẹo này, năm xưa khi lăn lộn trên giường cùng Khương Anh, hắn từng dùng đầu ngón tay cọ xát qua lại, trong lòng tức giận không thôi. A Anh bị vết thương này từ khi nào? Là ai làm tổn thương A Anh? Cô phải đòi lại công bằng cho A Anh? Nhưng hắn lại không hỏi ra miệng, chỉ một mình đau ở trong lòng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mắt Liễu Uyên đỏ hoe vì khó tin, Khương Anh mặc kệ hắn: “Mũi tên bắn trượt kia đã bắn trúng ta, là Bệ hạ bắn ta trước, sau đó ta mới đâm Bệ hạ một thương, công bằng biết bao, ta cần gì phải cảm thấy áy náy.”

Trước kia Khương Anh không hề hận bản thân mình, nàng quay đầu nhìn lại quá khứ, chỉ có một tiếng thở dài. Năm đó nàng thà mạo hiểm tính mạng, né tránh vệ binh tuần tra, lén lút lẻn vào khu vực săn bắn, cũng muốn được nhìn thấy Liễu Uyên từ xa.

Chỉ cần liếc mắt một cái, thấy thì thấy rồi, nhưng lại trúng một mũi tên của Liễu Uyên, khi lẻn ra ngoài với tấm lưng đầy máu nàng cũng từng hối hận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có thể nhìn thấy Liễu Uyên một lần, nàng bị vậy cũng đáng. Mũi tên bắn nàng bị thương, hiện giờ vẫn được cất giữ cẩn thận tại Khương phủ.

“Bệ hạ có muốn xem không?”

Khương Anh bình tĩnh chỉnh lại quần áo, đứng thẳng rời khỏi lồng ngực của Liễu Uyên. Cả người Liễu Uyên mất đi sức lực, trượt xuống đất theo vách tường, thấy Khương Anh thật sự muốn đi lấy mũi tên, hắn vươn một tay kéo góc váy Khương Anh, đầu gối bị kéo theo bổ nhào xuống đất, thấp giọng cầu xin: “A Anh, đừng mà.”

Khương Anh dừng bước chân, xoay người ngồi xổm xuống. Liễu Uyên cúi đầu trước mặt, cả người bị bao phủ mãnh liệt bởi hối hận và áy náy: “Là trẫm ngu không ai bằng, xin lỗi A Anh.”

“Bệ hạ không cần tự trách mình, đó không phải lỗi của Bệ hạ.” Không thể trách Liễu Uyên, người ngu không ai bằng chính là nàng, cũng như nàng năm xưa không cảm nhận được cái gọi là trong tim Liễu Uyên có nàng, Liễu Uyên cũng không cảm nhận được sự mê luyến của nàng, hai người đều ngu ngốc như nhau.

Liễu Uyên đến với cảm xúc trào dâng, nay mọi xúc động như bị đông cứng lại, tựa như những tảng băng chất thành đống trong tim giữa trời đông giá rét, kích thích khiến tứ chi lạnh cóng, cả người cứng đờ, chỉ biết lắc đầu: “Không, đều do trẫm, A Anh nên trách trẫm, nhất định phải trách trẫm.”

Liễu Uyên nắm chặt góc váy Khương Anh không buông, hắn rất sợ Khương Anh lại rời đi, không còn gặp mặt hắn nữa, đầu gối còn lại cũng khuỵu xuống đất, ánh mắt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Nhưng A Anh có thể tội nghiệp trẫm được không? Cho phép trẫm ngày mai lại tới nữa, được không?”

“Bệ hạ, ngài…” Khương Anh kinh ngạc sợ hãi, bỗng chốc nhảy dựng lên, dùng góc váy hất văng tay Liễu Uyên, rồi bỏ chạy trối chết.

Nàng không dám quay đầu lại, chỉ biết phải nhanh chóng rời đi. Nàng đi quanh sân sau như người mất phương hướng, tìm kiếm bóng dáng Bạch Phù khắp nơi, thật vất vả mới tìm được bên cạnh bụi hoa, nàng túm lấy Bạch Phù nói: “Bệ hạ không bình thường, rất không bình thường!”

Bạch Phù hoảng sợ, thấy sắc mặt nàng không đúng lắm, vội đỡ nàng lên ghế, tiếp nhận chén nước ấm người hầu đưa tới, nâng tay áo muốn đút cho nàng, lại bị nàng đón lấy uống hết nửa chén, nàng ấp úng nói: “Bệ hạ không nên có dáng vẻ này.”

Bạch Phù kéo ghế đẩu ngồi sang bên cạnh: “Vậy Bệ hạ nên có dáng vẻ gì?”

Khương Anh trầm tư, rõ ràng Liễu Uyên nên ngồi tít trên cao, lộng lẫy phô trương, khi còn là Thái tử phóng túng không kiêng nể, hiện giờ thành thiên tử, tất nhiên cũng phải cao quý uy nghiêm, nhưng vừa rồi hắn lại cầu xin mình…

Khương Anh lập tức đứng dậy: “Bạch Phù, chúng ta đi thôi!”

“Không được, không cần rời khỏi kinh thành. Ngài đừng sợ Bệ hạ sẽ làm gì ngài, ngài chỉ bị Bệ hạ làm cho kinh sợ thôi.”