Nàng không biết, khi đó Liễu Uyên đang ở trong bóng tối nghe lén, nghe thấy giọng Lý Mạc hỏi nàng có bằng lòng gả cho ta hay không, sắc mặt hắn âm trầm, lập tức muốn sải bước ra ngoài, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người, tốt nhất là doạ Lý Mạc bỏ chạy.
Tuy nhiên, Khương Anh từ chối quá nhanh, bước chân hắn khựng lại, chợt thấy vui mừng, nhưng khi nghe Khương Anh nói không muốn xuất giá, dù là ai cũng không đồng ý, hắn lại cảm thấy may mắn vì mình chỉ âm thầm ảo tưởng, chứ không lỗ mãng như Lý Mạc. Đặc biệt là sau lần đó, Khương Anh luôn tránh mặt Lý Mạc, hắn lại càng cảm thấy không thể để lộ tình cảm của mình ở trước mặt Khương Anh, dù sao Khương Anh cũng không muốn gả cho ai.
Hơn nữa, bởi vì Lý Mạc, mà Khương Anh không được tự nhiên trên thao trường, hắn không muốn Khương Anh cảm thấy khó chịu, nên sau khi nghe nói Lý Mạc muốn rời kinh, Liễu Uyên lập tức điều hắn ra khỏi kinh thành. Liễu Uyên cho rằng mình đang giúp người hoàn thành ước nguyện, cũng tác thành cho ba người là chính mình, Khương Anh và Lý Mạc.
Về phần suy nghĩ không muốn gả cho bất cứ ai của Khương Anh, hắn hiểu rất rõ. Trước Lý Mạc, Thẩm gia đáng chết kia muốn lừa gạt Khương Anh, lợi dụng Khương Anh để xung hỉ cho nhị công tử Thẩm gia. Tất nhiên Khương Anh cũng bởi vậy mà đau lòng, cảm thấy việc xuất giá không đáng tin cậy, thế nên nàng không muốn gả cho bất cứ ai.
Liễu Uyên không cần trao đổi với Khương Anh, tự cho rằng mình hiểu được Khương Anh, cách làm này thật sự ngu dốt, nhưng xét đến trình độ yêu đương của hắn thì cũng hiểu được.
Sau đó Thái thượng hoàng tứ hôn cho hắn và Khương Anh, cung nhân mang thánh chỉ tới Khương phủ tuyên bố, vốn dĩ hắn cũng đi theo, nhưng tới trước cổng Khương phủ hắn lại do dự, nhớ đến câu dù là ai cũng không đồng ý của Khương Anh, hắn vô cùng chột dạ, cảm thấy mình ỷ thế hiếp người, nên không vào cùng cung nhân. Đợi cung nhân đọc xong thánh chỉ rời khỏi phủ, hắn vẫn không nhịn được muốn nhìn Khương Anh một chút, liền vẫy lui cung nhân, tự mình tiến vào Khương phủ.
Khương phủ không lớn, hơi cũ kỹ, cũng không có thị nữ. Ngoại trừ Khương Anh thì chỉ có hai người hầu nấu nướng và làm việc nhà. Liễu Uyên đi một mạch căn bản không có ai ngăn cản hắn, hắn cũng không lấy làm vui vẻ, hắn cho rằng cuộc sống của A Anh quá khổ, đợi tới Đông Cung, hắn sẽ khiến các cung nhân ở Đông Cung vây quanh A Anh, A Anh muốn gì, hắn đều cho A Anh.
Hắn nghĩ rất hay, nhưng vừa đến cửa đại sảnh, còn chưa bước vào, hắn đã nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, hắn không khỏi sửng sốt, do dự nhìn vào trong sảnh, chỉ thấy A Anh đang ngồi trên chiếc ghế cũ khóc nức nở. Hắn không khỏi chạy trối chết, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, A Anh đang khóc, trên thao trường dù có mệt mỏi đến đâu nàng cũng chưa bao giờ khóc, hiện tại nàng khóc, là không muốn gả cho hắn sao?
Tại sao Khương Anh lại khóc?
Nàng hạnh phúc!
Cho đến hôm nay, Khương Anh vẫn còn nhớ rõ ngày ấy, một thánh chỉ bất ngờ biến ảo tưởng xa vời vốn không dám hy vọng của nàng thành sự thật. Nàng tiếp nhận thánh chỉ, cảm giác mờ mịt khiếp sợ qua đi chỉ còn lại vui mừng, ngồi trên ghế bật khóc vì quá sung sướng cũng không có gì đáng trách.
Hiện tại, trong chiếc xe ngựa chạy giữa đêm đen, Khương Anh biết được tất cả, nàng và Liễu Uyên im lặng nhìn nhau, sau đó quay đầu đi.
Khương Anh thầm nghĩ, ngày đó vì sao ta lại khóc? Làm chuyện gì vui vẻ không được à, vì sao nhất định phải khóc? Nếu ta cười thì tốt rồi.
Liễu Uyên thầm nghĩ, ngày đó vì sao trẫm lại bỏ chạy? A Anh khóc, trẫm nên mở miệng hỏi nàng vì sao lại khóc? Sẽ rất tuyệt nếu nàng muốn gả cho trẫm, nhưng nếu nàng không muốn gả, trẫm cũng không nỡ nhìn nàng đau lòng, trẫm có thể không cưới nàng, chỉ nhìn nàng thôi.
Cho dù hai người cùng nghĩ tới một vấn đề, thì cũng không thể quay về quá khứ, chuyện từ nhiều năm trước, dù có nhầm lẫn thế nào, cũng chỉ có thể im lặng chấp nhận.
Khương Anh bất đắc dĩ cười nói: “Bệ hạ và ta như vậy, kỳ thực cũng được xem là một loại duyên phận.”
“A Anh nói gì thì chính là như vậy.” Liễu Uyên vừa nhẹ nhàng vỗ về Mãn Mãn, vừa nhìn Khương Anh nói: “Chỉ là trẫm rất hối hận.”
Biết vậy đã chẳng làm.
Mùa thu ở Nam Uyển, hắn hối hận vì đã không chủ động đi tìm mũi tên mình vừa bắt trượt.
Khi nhìn thấy thiếu nữ áo xanh trên thao trường, hắn không nên nói: “Khương cô nương, thương của cô nương rất tốt.” Hắn hối hận vì đã không hỏi: “Tại sao Khương cô nương lại muốn tới thao trường?” Có lẽ A Anh sẽ nói cho hắn biết, có lẽ sẽ không nói, nhưng hắn đã chủ động hỏi.
Khi ở Đông Cung, hắn hối hận vì đồng ý với lời hứa mà hắn tự cho rằng nó tốt cho A Anh, hứa sẽ không ép buộc nàng, hối hận vì đã giày vò A Anh khi ở trên giường, càng hối hận hơn là đêm tân hôn đã không ôm A Anh vào lòng và nói với nàng rằng: “Khương Anh, trong lòng Cô có nàng, chính Cô đã xin thánh chỉ tứ hôn từ phụ hoàng mẫu hậu, cô rất thích, rất thích nàng…”
…
Liễu Uyên có quá nhiều chuyện phải hối hận, bởi vì hắn ngu ngốc và rụt rè trong việc thích A Anh, cách làm việc vô cùng kém cỏi, hắn còn có cơ hội đền bù cho A Anh không?
Liễu Uyên dừng động tác vỗ về Mãn Mãn, mở miệng chủ động nói: “A Anh, kỳ thực thánh chỉ tứ hôn của chúng ta là trẫm cầu xin phụ hoàng mẫu hậu ban cho.”
Khương Anh trừng lớn hai mắt.
Liễu Uyên cười nói: “Trẫm hận người Thẩm gia, bọn họ dám lừa nàng. Trẫm cũng không thích Lý Mạc, hắn muốn cưới nàng, trẫm cũng rất muốn cưới nàng. Sau đó Ôn Thư Thanh bỏ thuốc hoàng đệ, được cùng hoàng đệ đến Dương Thành như ý muốn, trẫm cho rằng Ôn Thư Thanh là kẻ hồ đồ, nhưng cuối cùng nàng ta vẫn có được hoàng đệ. Trẫm cũng muốn có được A Anh, nên đã đi tìm phụ hoàng mẫu hậu xin thánh chỉ tứ hôn.”
Đầu óc Khương Anh như đờ ra: “Bệ hạ, ngài…”
Mãi khi xe ngựa tới Khương phủ, Liễu Uyên giao Mãn Mãn cho Bạch Phù, cười nói với nàng: “Đi đường hơn nửa đêm, A Anh hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, trẫm hồi cung thượng triều.” Khương Anh như chợt bừng tỉnh từ trong giấc mộng, nhìn Liễu Uyên xoay người, lộ ra tơ máu thấm qua lớp áo phía sau lưng, nàng há miệng nhưng không thể nói được gì.
Khương Anh đi nghỉ ngơi. Buổi sáng hôm sau, Bạch Phù tới nói: “Bệ hạ đến đây một chuyến, nói trước mắt cứ để Mãn Mãn ở bên cạnh ngài, hơn nữa…”
“Sao thế?” Khương Anh tò mò.
Bạch Phù: “Ngài ra xem sẽ biết.”
Khương Anh đi ra ngoài, nhìn thấy thân vệ ở khắp nơi, trước cửa phủ còn đứng hàng dài, nàng khiếp sợ nói: “Bọn họ làm gì vậy?”
“Bệ hạ đề phòng Thái thượng hoàng và Thái hậu tới cướp Mãn Mãn.” Sắc mặt Bạch Phù nghiêm túc.
Khương Anh cảm thấy buồn cười: “Không đến mức đó chứ, bọn họ muốn thì đương nhiên có thể gặp Mãn Mãn, ta sẽ không ngăn cản. Bệ hạ không cần phải bày trận khoa trương như vậy.”
“Nhưng Thái thượng hoàng và Thái hậu sẽ ngăn cản không cho ngài gặp Mãn Mãn, dùng chuyện đó để uy hiếp Bệ hạ lập hậu. Mặc dù Bệ hạ không muốn nói chuyện với bọn họ, nhưng bọn họ sẽ chủ động nói chuyện với ngài!”
Miệng lưỡi Bạch Phù rất thần kỳ, vừa dứt lời, bên ngoài cửa phủ đã có mấy chiếc xe ngựa dừng lại. Thái hậu được dìu xuống xe, bà vừa liếc mắt đã nhìn thấy Khương Anh ở trong cửa, đang định dẫn mọi người tiến vào, nhóm thân vệ vẫn hành lễ như thường lệ, nhưng lại tỏ vẻ tiếc nuối: “Không có mệnh lệnh của Bệ hạ, Thái hậu nương nương không thể tiến vào.”
Sắc mặt Thái hậu trầm xuống, mấy lần cố ra lệnh cho người xông vào, nhưng đều thất bại, thực sự tổn hại đến uy nghiêm của Thái hậu nương nương, sắp tức chết bà rồi. Khương Anh thấy vậy thì thở dài trong lòng, trước đây nàng còn cho rằng Thái hậu ôn hòa đoan trang, bắt đầu từ đêm qua, nàng đã thay đổi suy nghĩ, rõ ràng Thái hậu là một chiếc bình chứa đầy lửa giận, toàn thân tràn ngập phẫn nộ.
Ngày hôm qua Thái hậu bị Khương Anh và Liễu Uyên hợp sức lừa gạt, vốn đang cực kỳ tức giận, hiện giờ lại bị ngăn cản, bà càng giận dữ hơn, nhưng không vào được Khương phủ, nên đành phải mỉm cười nói với Khương Anh: “A Anh, ai gia muốn vào thăm Mãn Mãn một chút.”
Khương Anh ở trong cửa bất đắc dĩ nói: “Thái hậu, mệnh lệnh của Bệ hạ, không ai có thể thay đổi.”
Thái hậu tiếp tục cười nói: “A Anh, dù thế nào đi nữa, ai gia cũng là trưởng bối của con…” Giọng nói khựng lại, bà nhìn Khương Anh với vẻ mặt kỳ quái rồi lắc đầu. Lắc đầu có ý gì?
Ý tứ rất rõ ràng, nếu không bàn về thân phận, thì dù sao giữa hai người cũng từng có quan hệ bà bà và tức phụ cũ (*), Khương Anh chớp chớp mắt: “Thái hậu, Tiết đại nhân là huynh trưởng của con, vai vế của con với Thái hậu…”
(*): Bà bà là mẹ chồng, tức phụ là nàng dâu
“Câm mồm!” Thái hậu nổi giận đùng đùng rời đi.
Khương Anh thở dài, nhìn xe ngựa rời đi, lại nhìn thân vệ bên ngoài cửa phủ, cảm thấy vô cùng khó xử, hơn nữa vừa rồi có phải bóng dáng của mấy người cháu gái chợt loé qua không? Nhất định là bọn họ đến chơi với nàng, kết quả nhìn thấy thế trận này, đều sợ hãi bỏ chạy!
Mãi cho đến buổi tối, Liễu Uyên tới đây, dỗ dành Mãn Mãn trong chốc lát, sau đó để Bạch Phù bế Mãn Mãn đi chơi. Hắn nhìn Khương Anh ngồi trầm tư trên ghế liền hỏi: “A Anh đang nghĩ gì vậy?”
“Bệ hạ có thể rút thân vệ trong phủ về không?” - Khương Anh nói.
Liễu Uyên trả lời ngay: “Có thể.”
Hắn đồng ý nhanh như vậy, khiến Khương Anh hơi sửng sốt: “Bệ hạ đồng ý nhanh thế sao?” Nàng còn chưa nói lý do đâu.
Liễu Uyên kiềm chế đứng cách xa nàng vài bước: “Trẫm sẽ đồng ý với bất cứ điều gì A Anh nói.” Hắn nói vô cùng thản nhiên, khiến Khương Anh bỗng chốc đứng bật dậy khỏi ghế, ho một tiếng: “Bệ hạ cũng đã gặp Mãn Mãn rồi, mời trở về cho.”
“Được, vậy trẫm về cung trước, thân vệ sẽ đi theo trẫm.”
Ngoài miệng Liễu Uyên nói như vậy, nhưng hắn vẫn đứng thêm một lát. Khương Anh cũng không nhìn hắn, thầm nghĩ, ngài nên rời đi được rồi đấy, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nàng hỏi: “Vết thương của Bệ hạ thế nào rồi?”
Ánh mắt Liễu Uyên sáng lên: “Không tốt lắm, A Anh có muốn xem không?”
Khương Anh nghe xong liền âm thầm mắng bản thân mình, ai bảo ngươi lắm miệng. Sau đó nàng nghĩ lại, dù sao vết thương của Liễu Uyên cũng do nàng gây ra, nàng quan tâm một chút để thể hiện mình có lương tâm, nếu xem thêm một chút, thì thật sự quá tận tâm rồi.
Vì thế Khương Anh khẽ gật đầu, Liễu Uyên không chút do dự, lập tức nâng tay áo lên cởi cúc cổ áo, cởi luôn áo ngoài, Khương Anh hơi kinh ngạc: “Không cần cởi quần áo chứ?”
“Như vậy nhìn mới rõ.” Liễu Uyên chỉ vào ghế dựa: “A Anh ngồi đi.” Khương Anh không biết hắn muốn làm gì, liền ngồi trở lại ghế, sau đó Liễu Uyên đưa lưng về phía nàng, ngồi xổm dưới chân nàng, cánh tay thăm dò rồi vén chiếc áo lót cuối cùng lên, để lộ tấm lưng rộng của mình cho Khương Anh.
Khương Anh ngơ ngác nhìn một loạt động tác của hắn, thấy thân hình cao lớn đang lom khom dưới chân mình, trong lòng bỗng trào dâng một cảm giác kỳ lạ. Nàng không thể phân biệt tình huống của mình lúc này là thế nào, nhưng lại biết rõ, điều này rất khác với cảm giác yêu cầu Liễu Uyên lập hậu khi ở hành cung, nàng rơi vào trạng thái mờ mịt trong chốc lát.
“A Anh?”
Tiếng gọi của Liễu Uyên đã kéo tinh thần nàng trở lại, nàng vội ồ một tiếng, nhìn tấm lưng được băng bó cẩn thận trước mắt, nàng thật sự nhìn không ra cái gọi là không tốt lắm của Liễu Uyên ở chỗ nào: “Vết thương của Bệ hạ được băng bó kín mít, không nhìn thấy gì cả.”
Liễu Uyên quay đầu lại, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Đã đến lúc trẫm phải đổi thuốc, những vẫn chưa đổi, A Anh …”
“Vậy Bệ hạ mau hồi cung đổi thuốc đi!”
Khương Anh chặn đứng lời nói kế tiếp của hắn, đột nhiên đứng dậy, kết quả nàng quên mất Liễu Uyên đang chắn trước mặt mình, dưới chân bị vấp, thân trên bổ nhào lên lưng Liễu Uyên, đè mạnh vào miệng vết thương. Nàng hoảng sợ nói: “Ta có làm đau Bệ hạ không?”
Đầu nàng tựa vào cổ Liễu Uyên, hơi thở phả tới khi nàng nói chuyện, sau đó một cánh tay dài ấn lên gáy nàng: “A Anh đừng cử động.”
Khương Anh lầm tưởng là mình đè đau, vội vàng dừng động tác đứng dậy: “Như vậy thì sao?” Cảm giác được lòng bàn tay sau gáy nhẹ nhàng vuốt ve cổ mình vài cái, rồi mới có giọng nói vang lên: “A Anh từ từ đứng dậy đi.”
Khương Anh chậm rãi đứng thẳng, ngồi trở lại ghế, nhìn thấy sau lưng hắn không có tơ máu chảy ra, nàng yên tâm không ít: “Bệ hạ còn đau không?”
“A Anh nhẹ như vậy, không đau chút nào.”
Liễu Uyên đứng dậy, xoay người đối mặt với Khương Anh, dùng ngón tay khều chiếc áo ngoài bên cạnh, khoác lỏng lẻo lên người.
Nghĩ cũng đúng, với thể trạng của Liễu Uyên, xách Khương Anh cũng không thành vấn đề Khương Anh thầm nghĩ, vậy ngài còn không cho ta đứng lên, chẳng phải là đang trêu đùa ta hay sao? Nàng cười nói: “Không đau thì tốt rồi, Bệ hạ mau chóng hồi cung đổi thuốc đi!”
Liễu Uyên không nỡ rời đi, đành phải tìm chuyện để nói: “A Anh không cần lo lắng bên phía phụ hoàng mẫu hậu, trẫm rút thân vệ ở đây về, ngày mai sẽ bao vây hành cung, phụ hoàng mẫu hậu không ra ngoài được, sẽ không thể đến quấy rầy A Anh.”
Khương Anh: “…”
Ngài đúng là người con có hiếu.
Khương Anh suy nghĩ, trước mắt mối quan hệ giữa hai bên đang mâu thuẫn vì mình, cứ thế mãi cũng không phải chuyện hay, nàng ngập ngừng nói: “Từ trước đến nay Thái thượng hoàng và Thái hậu luôn cực kỳ yêu thương Bệ hạ, chẳng qua bọn họ chỉ muốn Bệ hạ lập hậu, có người ở bên cạnh chăm lo, Bệ hạ…”
Đang nói chuyện, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói trẫm bằng lòng của Liễu Uyên khi ở hành cung, trong lòng vô cớ có chút bực bội. Nói tới nói lui, Liễu Uyên có lập hậu hay không thì liên quan gì tới nàng, dù sao ngày mai hành cung cũng bị bao vây, Thái thượng hoàng và Thái hậu không có cách nào chạy đến uy hiếp nàng, Liễu Uyên thích làm gì thì làm đi.
Khương Anh ngậm miệng lại. Liễu Uyên cúi người tới, ánh mắt nghi hoặc: “Sao A Anh không nói tiếp?”