Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung

Chương 4



Editor: Dứa

Khương Anh quyết định ra tay trước chiếm lợi thế, chặn họng nhóm phu nhân này trước khi họ mở miệng.

“Các ngươi tới đây làm gì?”

Sắc mặt Khương Anh trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, dáng nàng vốn cao gầy, hạ tầm mắt xuống dễ dàng đè ép được mấy vị phu nhân, doạ các nàng hoảng sợ, trái tim run rẩy.

Chỉ có vị mỹ nhân dịu dàng kia là còn có thể phát ra âm thanh nghẹn ngào trong cổ họng: “Mới vài năm không gặp, nhất định Anh muội muội vẫn nhận ra chúng ta, chúng ta tới tìm Anh muội muội trò chuyện, sao Anh muội muội lại đối xử với chúng ta như vậy?”

Tất nhiên Khương Anh nhận ra bọn họ, vị mỹ nhân dịu dàng này là Tiết Bình, tỷ tỷ của Tiết Trọng Hà, phu nhân của Cố thị lang Lễ Bộ.

Các phu nhân còn lại cũng đều là những người Khương Anh từng kết giao năm xưa, chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì, ngược lại lúc ở bên ngoài Khương Anh còn từng bảo vệ các nàng vài lần, các nàng thích gần gũi với Khương Anh, nhất thời không chấp nhận được loại thái độ răn dạy này cũng là điều bình thường.

Khương Anh thờ ơ, thậm chí cười châm chọc: “Nói chuyện gì? Đơn giản là muốn tìm hiểu vài thứ từ ta, các ngươi đi đi.”

“…” Cố phu nhân cười ngượng ngùng, vội nói: “Không tìm hiểu gì cả, biết muội đã trở lại, chúng ta chỉ muốn đến thăm muội một chút thôi.”

Khương Anh nửa tin nửa ngờ nhìn các nàng, rất lâu sau mới bằng lòng gật đầu: “Đã đến rồi thì ngồi nghỉ một lát hãy đi, nhưng không cho hỏi chuyện khác.”

Mấy người đồng ý, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại giống như trước kia, trái một tiếng “Anh tỷ tỷ”, phải một tiếng “Anh muội muội”, niềm nở thân mật vây quanh nàng.

Cố phu nhân nắm tay Khương Anh kinh ngạc cảm thán: “Mấy năm không gặp, gương mặt của Anh muội muội ngày càng đẹp.”

“Muội chỉ đẹp mặt thôi sao? Tâm hồn muội càng đẹp hơn.” Khương Anh hừ lạnh.

Mấy người phụ họa: “Đều đẹp, đều đẹp, chẳng lẽ nước ở ngoài kinh thành tốt cho da dẻ hơn?”

“Tốt hay không thì ta không rõ, nhưng thú vị là sự thật, mấy năm nay ở ngoài kinh ta đã gặp rất nhiều chuyện thú vị.”

Mấy người hiếm khi rời khỏi kinh thành, vừa nghe vậy liền tỏ ra hứng thú.

Khương Anh chọn vài chuyện để nói, thấy các nàng nghe đến mê mẩn, nàng tiếc hận: “Nếu có cơ hội, ta rất muốn đưa mọi người đi xem một chút.”

Mấy người bình tĩnh lại: “Hiện tại không thể đi được, cho dù có đi được cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi đến vậy.”

Dường như Khương Anh lại càng thêm tiếc hận: “Nếu mọi người có thể đi cùng ta thì tốt rồi.”

Cố phu nhân che miệng cười: “Muốn chúng ta chuyển sang sống cùng muội sao?”

“Tại sao không?” Khương Anh hào phóng tỏ thái độ.

Một người cười nói: “Vậy muội nuôi chúng ta nhé!”

Khương Anh chớp mắt: “Bạc tình bạc nghĩa. Các ngươi còn muốn ta nuôi?” - chỉ vào váy áo lộng lẫy cùng trang sức quý giá trên người các nàng - “Theo ta thấy thì ngược lại, các tỷ nuôi ta còn tạm được.”

Mấy người cười khanh khách, Cố phu nhân thấy nàng tuy rằng mặc quần áo xanh đơn giản, nhưng dung mạo vẫn tựa tiên nữ, không mang theo chút gió bụi ngoài kinh thành: “Vậy chúng ta nuôi muội nhé!”

Một người hoảng sợ nói: “Nói gì vậy, Anh muội muội chính là…”

Cựu Thái tử phi!

Nghĩ xem lúc nàng còn làm Thái tử phi là đi theo ai!

“Muội không nhắc tới thì không sao, nhưng nếu đã nói…”

Chẳng phải càng nên nuôi hơn à!

Mắt mấy vị phu nhân tỏa sáng, không hẹn mà cùng nghĩ thầm, khi nàng làm Thái tử phi tất nhiên phải đi theo Bệ hạ, đây chính là thê tử cũ của Bệ hạ đấy, muốn nuôi là có thể nuôi được sao!

Một cảm giác kiêu hãnh và tự hào đến lạ trào dâng trong lòng mấy người.

Cố phu nhân nhanh chóng quyết định, dẫn đầu tháo chiếc trâm vàng trên đầu xuống, kiễng chân cắm lên đầu Khương Anh: “Anh muội muội, muội biết ta có bao nhiêu của hồi môn chứ? Muội muốn gì cứ nói với ta!”

“Anh tỷ tỷ, muội không chỉ có của hồi môn, mà tất cả đồ đạc của phu quân đều ở chỗ muội!” Một vị phu nhân tháo chiếc vòng ngọc tốt nhất của mình ra, đeo vào cổ tay Khương Anh.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mấy người còn lại thấy vậy, có bao nhiêu trang sức vàng ngọc đều chuyển hết lên người Khương Anh, chẳng mấy chốc cơ thể Khương Anh đã trở nên vô giá.

Khương Anh thực sự không ngờ tới: “…Chỉ trêu đùa mọi người vài câu thôi mà.”

Mấy người thoả mãn kinh ngạc thốt lên: “Đúng là một đại mỹ nhân rực rỡ lấp lánh!”

Hoá ra nuôi mỹ nhân lại vui đến vậy!

Khương Anh từ chối: “Cũng không cần phải…”

“Ta biết muội không hiếm lạ gì mấy thứ này, đối với muội, chúng chỉ là những món đồ bình thường, nhưng đây là tấm lòng của chúng ta!” Cố phu nhân hài lòng, đồ cho đi càng quý giá, niềm vui nhận lại càng nhiều!

“Anh tỷ tỷ, tỷ mới về kinh, muội muốn tặng tỷ chiếc xe ngựa!”

Khương Anh: “Không cần, ta thích đi bộ!”

“Không được, mệt chết tỷ tỷ, muội sẽ đau lòng!”

“…”

“Anh tỷ tỷ, muội muốn tặng tỷ một người chưởng quầy, ba người thợ may.”

Khương Anh: “Không cần, ta chính là thợ may, ta mở cửa hàng vì…”

“Càng nhiều càng tốt, muội sẽ khiến cửa hàng của tỷ ngày càng lớn mạnh!”

“…”

Cả đám người ôm trái tim chân thành, ầm ĩ đắp bạc lên người Khương Anh: “Anh muội muội, trở về ta sẽ sai người đưa vài thứ đến nhà muội, muội xem còn thiếu thứ gì, cứ liệt kê hết ra, mỹ nhân mà, vui vẻ là quan trọng nhất.”

Khương Anh: “…”

Trời đất chứng giám, hôm nay không thể trách nàng!

Tội nghiệp mấy vị phu nhân, khi tới cả người đẹp đẽ quý giá, lúc ra về lại mộc mạc giống như vừa bị cướp, mà Khương Anh bước vào cửa hàng với ánh sáng chói loá, đây đâu phải tiệm may, rõ ràng là nơi vơ vét của cải châu báu!

Lại nói tới Cố phu nhân sau khi trở về phủ, nói chuyện cùng Cố Thị lang, Cố Thị lang không thể tưởng tượng nổi, oán giận: “Bảo nàng đi tìm hiểu tin tức, nàng lại ôm việc vào người, chăm sóc Khương cô nương là việc của chúng ta sao? Đó là việc của Bệ hạ!”

Giọng nói vừa dứt, ngoài cửa truyền đến một âm thanh “Đại nhân, người trong cung tới, nói Bệ hạ ban thưởng cho phu nhân rất nhiều đồ tốt.”

Cố phu nhân cười đắc ý: “Ta đây gọi là chăm sóc Anh muội muội thay Bệ hạ!”

Tới khi Khương Anh trở về Khương phủ, yên lặng quan sát những thay đổi trong phủ, chìm trong suy nghĩ sâu xa, lúc này một bóng trắng từ đầu hành lang bên kia bay tới, khiến nàng khiếp sợ không thôi.

Mười mấy người hầu Lý phủ đưa tới nhanh nhẹn dọn dẹp gọn gàng từng ngóc ngách trong sân.

Phu xe Tưởng phủ đưa tới đánh chiếc xe ngựa đẹp đẽ quý giá, tự tìm cho mình một vị trí đẹp.

Bốn người đầu bếp Tần phủ đưa tới đang bận rộn công việc phía sau bếp.

Nhóm nha hoàn Triệu phủ đưa tới cũng ở bên cạnh hỗ trợ.

Vô số vật phẩm Cố phủ đưa tới đã bày biện xong, ngoài ra còn có một người đàn ông trung niên mặt tròn, đó chính là đại tổng quản, bận bịu điều phối nhân sự trong phủ.

“Đây là ý gì?” Bóng trắng này tên là Bạch Phù, với Khương Anh là quan hệ chủ tớ, nhưng lại càng giống một người bạn hơn, ở bên cạnh Khương Anh đã nhiều năm, thật khó chấp nhận cảnh tượng trước mắt: “Ta chỉ bận việc nên vào kinh muộn mấy ngày, ngài đã tìm được nhiều người như vậy, không cần ta chăm sóc nữa à?”

Khương Anh vẫn nhắm chặt hai mắt: “Đừng ồn, ta đang suy nghĩ.”

Bạch Phù hận không thể rơi lệ, nàng oán hận nói: “Ta không tin! Ta không tin dưới bầu trời này còn có người chăm sóc cho ngài tốt hơn ta!”

Khương Anh giải thích ngắn gọn sự việc vừa rồi, Bạch Phù bật khóc nước mắt giàn giụa: “Đuổi cái tên mặt tròn kia đi, ta muốn làm đại tổng quản, ngài yên tâm, ta tự biết chăm sóc ngài thế nào, đợi ta dạy dỗ tốt đám người này, cô nương chỉ việc hưởng thụ thôi!” Thấy Khương Anh gật đầu đồng ý, nàng lại hỏi: “Ngài vừa suy nghĩ chuyện gì thế?”

Khương Anh: “Làm sao để đưa nhóm người này trở về các phủ.”

“Nhưng nếu ngươi đã vui vẻ tiếp nhận, lại không ngại phiền toái, muốn chỉ đạo bọn họ, không trả lại cũng không sao, dù sao đây cũng là sự chăm sóc của các phủ dành cho ta, gạt bỏ mặt mũi của người ta cũng không tốt.”

Bạch Phù: “…”

Ta hận bản thân mình nhanh mồm nhanh miệng!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khương Anh cười sung sướng, nhưng tới ngày hôm sau nàng liền cười không nổi. Ngày hôm sau, còn chưa đặt chân tới cửa hàng, nàng đã nghe thấy tiếng pháo nổ giòn giã, tiếng chiêng trống vang trời, trong lòng giật thót, đến gần mới thấy, quả nhiên cửa hàng của mình đang khai trương nhộn nhịp.

Sắc mặt Khương Anh lạnh lùng: Sao ta lại không biết hôm nay cửa hàng của mình sẽ khai trương?

Ngoài ra còn có một chưởng quầy, ba người thợ may, vui mừng hớn hở nghênh đón nàng trước cửa, nàng im lặng nhìn ba người thợ may biểu diễn cắt may tại chỗ, đám đông đứng xem hò reo cổ vũ.

Gương mặt Khương Anh đầy vẻ tuyệt vọng: Ông trời ơi! Tay nghề của bọn họ bỏ xa mình vạn dặm!

Quả thực rất náo nhiệt, cả con đường đều chuyển động, chưởng quầy của các cửa hàng ven đường lần lượt kéo đến chúc mừng Khương Anh, Khương Anh được chúc mừng cũng rất vui vẻ, cảm giác bản thân mình vẫn chưa bị mai một, vô cùng hài lòng, nàng bớt thời gian hỏi chưởng quầy mới tới bên cạnh: “Sao bọn họ nhiệt tình thế?”

Chưởng quầy: “Nghe nói cô nương ngài muốn mở tiệc nhân dịp khai trương, ai nấy đều vui vẻ!”

Khương Anh chần chừ: “…Ta nói lời này?”

Chưởng quầy: “Người Cố phủ tới đây nói, sắp đến giờ cơm rồi.”

“…”

Rốt cuộc đây là cửa hàng của ai?

Người của mấy phủ đang giở trò quái quỷ gì thế?

Khương Anh đứng dưới hành lang Khương phủ, tiếp tục suy nghĩ sâu xa.

Bạch Phù đi tới, phát ra tiếng cảm thán từ tận đáy lòng: “Tay nghề của hai đầu bếp kia quá tuyệt vời, có thể nấu rất nhiều món ngài thích, mấy phủ này thực sự yêu thương ngài sâu sắc!”

Khương Anh mở miệng lần hai: “Đừng làm ồn, ta đang suy nghĩ.”

Bạch Phù không dám hé răng.

Một lúc sau, Khương Anh suy nghĩ xong xuôi, chậm rãi mở mắt ra: “Đến giờ ăn cơm rồi, nay có món gì thế?”

“…”

Bạch Phù do dự: “Ngài thua?”

Khương Anh trợn mắt: “Ngươi mới thua, ta chính là viên ngọc sáng phủ đầy bụi, có tài nhưng không gặp thời, anh hùng mất đi đất dùng võ!”

Bạch Phù: “… Ngài có tài năng gì?”

“Nghe đây, ngươi ngày ngày ở bên cạnh ta, nên mới không phát hiện ra tài hoa của ta!” - Khương Anh nhớ tới ba người trong tiệm may đã cướp mất công việc của mình thì tức giận: “Ta không làm thợ may nữa! Ta muốn mở quán rượu, với tửu lượng của ta, cho dù không bán được, chẳng lẽ còn không thể uống hết.”

Bạch Phù: “…”

“Hay là ngài bình tĩnh một chút đi.” - Bạch Phù nhớ tới điều gì đó, sắc mặt khó coi: “Hôm nay ngài đến học đường đón Mãn Mãn đi, hôm qua Mãn Mãn nói, dạo này luôn có hai ông lão lén lút đi theo hắn, thật kỳ lạ!”

Khương Anh vừa nghe vậy, cơn giận tăng vọt, dám theo dõi con trai nàng: “Lấy trường thương của ta tới đây, xử bọn họ!”

“Đừng, kính già yêu trẻ!”

Vì yêu trẻ, Khương Anh có thể không kính già, khi trời nhá nhem tối, mây trôi chiều tà giăng kín bầu trời, tay nàng cầm cây thương treo tua rua đỏ, hùng hổ chạy đến cổng học đường.

Sau đó, bị chặn ở trước cửa…

Chỉ thấy một thanh niên mặc đồ đen, thân hình cường tráng, đeo hai thanh kiếm trên lưng, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt kinh ngạc rơi vào trường thương: “Sao cô nương lại tới đây?”

Người thanh niên này chính là huynh trưởng của Bạch Phù, Bạch Tiêu, cũng giống như Bạch Phù, đều đã theo nàng vài năm, ngày thường hắn vẫn luôn bảo vệ và đồng hành cùng Khương Mãn đến học đường.

Khương Anh nói: “Ta nghe Bạch Phù nói có người theo dõi ngươi và Mãn Mãn.” Thấy Bạch Tiêu gật đầu, nàng không khỏi kinh ngạc: “Không bị hai thanh kiếm của ngươi dọa bỏ chạy?”

Bạch Tiêu do dự: “Bọn họ…”

Bên tai truyền đến tiếng bước chân vội vã, hai người ghé mắt nhìn lại, chỉ thấy Tương Vương gia và Tiết Thủ phụ vội vã đi tới, theo sau là mười mấy tên tùy tùng cường tráng khoẻ mạnh, dáng vẻ trông giống như chuẩn bị đánh nhau đập phá quán xá.

Bạch Tiêu nói: “Chính là bọn họ, người đông thế mạnh!”

“Cái này gọi là lén lút?” - Khương Anh tức giận với cách dùng từ vớ vẩn của Bạch Phù - “Còn gì trắng trợn hơn thế này sao?”