Một bà bác tới gánh nước, đúng lúc nhìn thấy cảnh này, thùng nước rơi “ầm” một tiếng xuống đất.
Bà hét lên: “Có ai không, có người nhảy giếng rồ! Có ai không mau đến đây đi!”
Tuy người dân trong thôn thích đồn thổi nhưng họ không phải là người xấu, nghe có người nhảy xuống giếng thì họ rối rít chạy ra khỏi nhà cứu người.
Lâm Tuệ đúng là may mắn, dạo này trời đã lâu không mưa nên nước trong giếng cổ cũng không quá sâu. Mọi người vừa chạy tới thì lập tức ba chân bốn cẳng vớt bà ra từ trong giếng.
Lâm Tuệ nằm trên đất, mặt tái nhợt đến mức không không còn chút máu nào, tóc dính lộn xộn trên mặt, mắt bà nhắm chặt. Nhìn bà như người đã chết vậy.
Hai anh chàng kéo bà lên bị dọa cho giật mình, ngã xuống đất.
Bác sĩ trong thôn chạy chân đất đến bắt mạch cho bà nói: “Yên tâm, người vẫn còn sống.”
Mọi người lập tức thở phào nhẹ nhõm, không chết là tốt rồi, không chết là tốt rồi!
Nếu không những người xem trò vui ban sáng sẽ gặp ác mộng vào tối nay.
“Đang yên lành, sao bà ấy lại nhảy giếng?” Mấy người không ở trong thôn lúc sáng hỏi.
“Ai da, nhắc tới chuyện này đều là do hai anh em nhà họ Phương!”
“Đúng vậy, hai anh em nhà này quá kiêu ngạo, tôi nói cho mà nghe…”
Vì vậy mọi người lại buôn chuyện nói sự việc ban sáng cho những người không biết.
Nghe xong, có người không tin Lâm Tuệ là người như vậy, một số người lại than mình không có mặt lúc đó nên đã bỏ lỡ một màn kịch hay.
Đúng lúc này, một giọng nói thảm thiết từ đằng xa truyền đến: “Tuệ ơi, con gái tôi…”
Mọi người quay đầu nhìn thì thấy mẹ của Lâm Tuệ – Vương Thu Anh cùng năm người con trai cao to vạm vỡ mặt đầy hung ác xông tới.
Lúc này mọi người mới nhớ ra Lâm Tuệ là đại bảo bối của bà nhà họ Lâm!
Cả ba đời liên tiếp nhà họ Lâm đều sinh con trai nên trên Lâm Tuệ có năm người anh trai. Vất vả lắm mới có con gái nên ông bà nhà họ Lâm hết mực cưng chiều Lâm Tuệ, không một cô gái nào trong làng quý báu bằng bà!
Hôm nay lúc bà bị đánh, không ai trong nhà họ Lâm ra vì đàn ông đã đi xây bể chứa nước, còn phụ nữ đến thị trấn để uống rượu mừng đám cưới, nên chỉ còn lại chị dâu hai của Lâm Tuệ ở lại để chăm sóc bà.
Nhưng chị dâu hai Lâm Tuệ là một người không đáng tin cậy, sau khi nhận cá của Đại Kiều đưa tới, bà ta vừa khoe khoang vừa đưa con cá trong đó sang nhà mẹ bên cạnh đội sản xuất, cho nên Lâm Tuệ mới bị đánh nửa ngày mà không có ai đến giúp.
Lúc này, người nhà họ Lâm nghe thấy Lâm Tuệ nhảy giếng, sao có thể bình tĩnh được?
Dù Vương Thu Anh gần sáu mươi tuổi nhưng khi chạy đến thì rất nhanh, bà nhìn con gái mình nhắm mắt nằm bất động trên đất, bà khóc “oa” một tiếng.
“Con gái đáng thương của tôi, có chuyện gì với con thế này? Dù con có chịu ấm ức hay thiệt thòi gì thì cũng phải chờ mẹ trở về chứ. Con có nhiều anh trai như vậy, chẳng lẽ còn để cho con bị ấm ức sao?”
Năm người anh của Lâm Tuệ đều đau lòng và tức giận, họ kéo người xung quanh hỏi xem Lâm Tuệ đã xảy ra chuyện gì.
Khi biết lúc em gái mình bị nhà họ Phương đánh, mắt năm người anh như muốn nứt ra.
Nếu lúc này anh em nhà họ Phương ở đây thì chắc chắn sẽ bị đánh chết ngay tại chỗ!
Lâm Phong bóp nắm đấm răng rắc: “Con mẹ nó, em gái của Lâm Phong này mà dám đánh, đúng là chán sống rồi!”
Mấy anh em khác cũng rốt rít phụ họa theo: “Không đánh bọn họ đến răng rơi đầy đất thì chúng ta không phải người nhà họ Lâm!”
Vì thế năm anh em quyết định chia ra làm hai nhóm, anh Năm khiêng em gái cùng mẹ về nhà, còn những người khác thì đến nhà họ Phương tính sổ!
Người lúc trước tiếc đã bỏ qua kịch hay thì rất hưng phấn: “Mau, mau đến đây đi! Lần này có trò hay để xem rồi!”
Bốn anh em nhà họ Lâm hùng hùng hổ hổ đi đến nhà họ Phương.
Lúc này, nhà họ Phương đang ăn cơm tối, họ vừa ăn vừa trách Đại Kiều là đứa vô ơn, có đồ tốt mà không đem sang nhà bà ngoại.
Phương Tiểu Quyên mắng hăng say nhất: “Con nhỏ kia chính là một đứa gieo tai hoạ. Từ lúc mới sinh ra con đã không thích nó, nếu biết trước thế này thì ban đầu con nên bóp chết nó mới đúng, đỡ bị nó liên lụy đến mức có nhà mà không trở về được!”
Nếu Kiều Tú Chi nghe thấy những lời đó thì chắc chắn bà sẽ không nhịn được mà bật cười.
Rõ ràng là bà ta muốn về nhà mẹ đẻ ở, sao lại có liên quan tới Đại Kiều, đến kẻ vô lại cũng không xấu xa như vậy đâu!
Đúng lúc đó, cửa nhà họ phương bị đạp ra kêu “ầm” một tiếng!
“Trời ơi, ai tới quấy phá vậy?” Bà nhà họ Phương bị dọa sợ hét ầm lên, Phương Hữu Nhục trong vòng tay của bà cũng bị dọa khóc oa oa.
Phương Phú Quý đi đến “hừ” một tiếng, ông ta đứng lên cậy mạnh mà nói: “Đờ con mẹ nó, đứa nào dám chạy đến nhà họ Phương giở thói ngang ngược?”
Trong lòng Phương Tiểu Quyên thấy dự cảm không tốt, nhưng bà ta chưa kịp mở miệng thì anh bà ta đã xông ra ngoài.
Phương Phú Quý xông ra, còn chưa kịp thấy rõ người nào thì đã ăn một cú đấm trên mặt.
“Bốp” một tiếng!
Mắt Phương Phú Quý ăn một đấm, ông ta đau đến mức hút khí lạnh: “Tao đờ mày…”
“Bốp!”
Lại thêm một cú nữa!
Lần này đánh con mắt còn lại!
“Dừng lại đã…”
“Bốp!”
Bị đấm đến cú thứ ba, ông ta cảm giác sống mũi của mình như sắp gãy rồi, mũi thấy lạnh, hai hàng máu mũi chảy xuống.
Bà Phương thấy con trai bị đánh, kêu lên như lợn bị cắt tiết: “Sao bọn mày lại làm thế? Chúng mày mau dừng tay lại, dừng tay ngay!”
Phương Tiểu Quyên đi ra cuối cùng thì thấy cảnh này, bà ta bị dọa sợ đến mềm nhũn cả hai chân.
Rốt cuộc bây giờ bà ta mới biết vì sao mình có dự cảm không lành, bà ta quên mất chuyện Lâm Tuệ có năm người anh trai.
Trước kia khi hai người họ vẫn còn là chị em tốt, bà ta rất ghen tị rằng Lâm Tuệ được mọi người trong nhà cưng chiều.
Không giống bà ta, không chỉ làm việc nhà mà ngay cả đồ ăn ngon cũng đều cho anh trai bà ta trước rồi mới đến lượt bà ta, nhưng khi đó thì ngay cả mảnh vụn cũng không còn lại cho bà ta!
Đời này bà Phương sinh năm người con, hai đứa đầu là gái, đứa thứ ba mới là con trai rồi lại thêm hai đứa nữa nhưng đều là con gái!
Vì vậy nhà họ Phương chỉ có Phương Phú Quý là đàn ông, nên họ cưng ông ta như bảo bối vậy, tuy Phương Tiểu Quyên là con gái út nhưng cũng không được đối xử tốt.
Lúc ấy bà ta đánh người rất thoải mái nhưng lại quên mất chuyện năm người anh bảo bối của Lâm Tuệ.
Bà ta lui xuống hai bước, muốn lặng lẽ trốn về phòng.
Nhưng bà ta đã chậm một bước.
Chị dâu cả Viên Tố Hoa của Lâm Tuệ xông đến, túm lấy tóc bà ta: tát “Chát chát chát” năm cái bạt tai.
Mặt Phương Tiểu Quyên sưng lên!
Tuy nhiên chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
Viên Tố Hoa đánh Phương Tiểu quyên như lúc bà ta đánh Lâm Tuệ vậy, bà kéo bà ta trên đất rồi ngồi cả cơ thể khổng lồ lên bụng bà ta: “Chát chát chát” lại thêm một loạt cái tát nữa!
“Cô…heo…lấy…”(*)
Phương Tiểu Quyên muốn nói “Cô dừng tay”(**) nhưng bà ta đã bị đánh gãy hai cái răng nên nói chuyện như gió thoảng qua, miệng bà ta cũng nếm được bị máu tanh.
(*)(**) Nguyên văn:
– 你... 猪... 收... (Cô…heo…lấy), pinyin là Nǐ Zhū Shōu
– 你住手 (Cô dừng tay), pinyin là Nǐ zhùshǒu
=> Phương Tiểu Quyên nói nhầm.
Nhưng chuyện đã xong đâu.
Chị dâu ba của Lâm Tuệ không biết lấy một cái nồi lớn đầy cứt gà ở chỗ nào mà xông lên đổ toàn bộ cứt gà trong nồi vào mặt Phương Tiểu Quyên.
“Con đĩ này, sao mày dám đánh em Sáu nhà bọn tao, mày nghĩ người nhà họ Lâm chết hết rồi sao? Ăn cứt đi!”
“ A a a…” Phương Tiểu Quyên kêu như bị người cưỡng X!
Bà ta muốn chết quách đi cho rồi!
Đúng là đồ độc ác, hai cái con đĩ này còn nhét cứt gà vào miệng bà ta nữa!
Chuyện nhà họ Lâm và nhà họ Phương ầm ĩ lớn như vậy, bà Kiều không muốn biết cũng không được.
Trước đó bà Kiều không biết chuyện này vì Phương Phú Quý đã nói những lời độc ác để mọi người không được phép truyền chuyện này đến tai nhà họ Kiều. Nếu ông ta biết được kẻ nào dám làm chuyện này thì kẻ đó sẽ không sống yên với ông ta.
Đương nhiên, không phải người nào trong thôn cũng sợ Phương Phú Quý, nhưng đối với một tên du côn như vậy thì tốt nhất là không nên chọc vào.
Hôm nay Kiều Tú Chi biết Phương Tiểu Quyên đánh Lâm Tuệ chỉ vì lời bóng gió bên ngoài, còn ép người ta nhảy giếng tự tử, mặt bà trầm xuống.
Đứa con dâu này không thể giữ lại được.
Bà có thể chịu đựng chuyện nó thiên vị, có thể chịu đựng chuyện nó ăn ngon lười làm nhưng bà không thể chịu được chuyện nó vẫn nóng lòng muốn hắt nước bẩn lên chồng mình khi biết những tin đồn đó chỉ là gió thoảng qua!
Hôm nay không có chuyện gì xảy ra mà nó còn dám làm như vậy, vậy nếu có ngày nhà họ Kiều xảy ra chuyện thì người đầu tiên bỏ đá xuống giếng chắc chắn là nó!
Vì sự an toàn của nhà họ Kiều sau này thì thằng hai phải ly hôn với nó!
Vạn Xuân Cúc thấy mặt mẹ chồng càng ngày càng trầm xuống, bà ta bị dọa sợ đến nỗi run run hai chân, rụt cổ lặng lẽ đi dọc theo vách tường rồi chạy ra ngoài.
Má của con ơi, sắc mặt mẹ chồng khó coi quá đi!
Nếu như bị bà ấy phát hiện chuyện này bà ta có đổ thêm dầu vào lửa, không biết mẹ chồng có đánh chết bà ta không?
Đúng lúc Kiều Chấn Quốc đi ra uống nước, thấy dáng vẻ thô bỉ của vợ mình, ông không khỏi tò mò hỏi: “Bà đang làm gì thế? Lén lén lút lút? Chẳng lẽ bà lại làm ra chuyện xấu gì sao?”
Vạn Xuân Cúc tức giận!
Bà ta làm chuyện xấu gì cơ, ông nói như là ngày nào bà ta cũng làm chuyện xấu vậy!
Bà ta hít sâu một hơi nói: “Chấn Quốc, nếu như…Tôi nói là nếu như tôi làm ra chuyện khiến mẹ tức giận, mẹ muốn đánh tôi thì ông có thể bảo vệ tôi hay không?”
Kiều Chấn Quốc cười ha ha: “Hẳn là không thể rồi! Tôi nói này, mẹ đánh chết bà thì mới đáng đời, ai bảo bà ngứa da!”
Vạn Xuân Cúc: “…”
Bà ta nhìn chồng mình đang cười to thì thấy như bị nghẹn một ngụm máu trong ngực, suýt nữa ông ta đã làm bà ta đang sống sờ sờ thì bị chết nghẹn!
Kiều Tú Chi trao đổi với chồng Tiết Xuyên một chút.
Đương nhiên Tiết Xuyên sẽ đồng ý với ý kiến của bà, vì vậy hai người cùng nhau đi tới sân nhỏ nhà họ Kiều.
Lúc này người bị đánh sưng mặt mũi là Phương Tiểu Quyên thậm chí còn không biết chuyện là rất nhanh thôi bà ta sẽ ly hôn.