Phó Gia Hiên ăn no liền buồn ngủ, ngồi ở bên cạnh Cố Văn Quân mà cứ liên tục gục tới gục lui.
Phó gia bên kia nhìn thấy cảnh này liền vô cùng đau lòng, quả thực chỉ muốn đem tiểu nhi tử nhà mình về dỗ dành.
Bọn họ nâng y như nâng trứng, hứng như hứng hoa, hiện tại nhìn Phó Gia Hiên không thể ngủ được yên giấc, trong lòng dĩ nhiên rất xót.
Cố Văn Quân lúc này cũng đã chú ý tới Phó Gia Hiên đang liên tục gật gà gật gù. Hắn liếc nhìn qua Phó Gia Duệ bên kia, phát hiện ánh mắt vừa xót xa vừa nhờ vả.
Cố Văn Quân thở dài, sau đó ôm Phó Gia Hiên vào lòng, để y gục đầu lên vai mình ngủ.
Hắn cảm giác, phụ hoàng đây là không phải ban thư đồng cho hắn, mà hắn cảm thấy mình hiện tại càng giống một nhũ mẫu chăm trẻ hơn.
Thọ yến một lúc sau liền đã kết thúc, Phó Gia Hiên lúc này được Phó Gia Duệ bế xuống từ trên vai Cố Văn Quân.
"Mong điện hạ sau này chiếu cố Hiên nhi nhiều hơn. Ân tình này, thần nguyện ý làm trâu làm ngựa vì ngài để báo đáp". Phó Gia Duệ hướng Cố Văn Quân hành đại lễ, vì an nguy của Phó Gia Hiên, Phó gia bằng lòng đánh đổi hết thảy.
Phó Gia Duệ và Cố Văn Quân trước kia cũng xem như bằng hữu, khi đó Nhị hoàng tử xuất cung ra ngoài chơi, vô tình cùng hắn quen biết. Hắn khi đó vốn không biết thân phận của Cố Văn Quân, cho nên liền ngõ ý muốn cùng hắn kết thành bằng hữu.
Sau này khi biết được thân phận của Cố Văn Quân, Phó Gia Duệ cũng không dám quá mức thân thiết xưng huynh gọi đệ với người ta nữa.
Mẫu thân luôn dặn dò phải tránh xa Hoàng thất, phụ thân trong triều ở phe trung lập. Mai đây các vị hoàng tử tranh nhau ngôi vị chí tôn sẽ còn tạo ra rất nhiều sóng to gió lớn.
Hiện tại Phó Gia Duệ nói như vậy, chẳng khác nào chiều hướng trung lập của Phó gia hiện tại đã nghiêng về phía Nhị hoàng tử. Chỉ là, dù sao vì Hiên nhi, bọn họ cũng bằng lòng vướng vào vũng nước đục này.
"Nói thế nào thì chúng ta cũng là bằng hữu, ngươi không nhờ vả, ta cũng sẽ chiếu cố y. Huống hồ y xinh đẹp như vậy, cho dù có tốn công chăm sóc một chút, nhưng đặt ở trong cung của ta cũng xem như cảnh đẹp ý vui". Cố Văn Quân ánh mắt khẽ cong, nói xong liền vỗ vỗ vai Phó Gia Duệ mấy cái rồi đi mất.
Phó Gia Duệ trong lòng cảm kích, nhưng không khỏi âm thầm chỉnh lại lời của Cố Văn Quân.
Cảnh đẹp ý vui cái gì chứ? Hiên nhi nhà hắn mới không phải loại bình hoa di động vô dụng kia đâu nhé!.
...
Phó Gia Hiên được đưa trở về Phó gia, bọn họ chỉ có một đêm để thu xếp vật dụng cùng y phục. Sáng mai liền đã phải đưa y tiến cung rồi.
Nhan Tuyết Hà thu xếp y phục cho Phó Gia Hiên xong, nhìn y ngoan ngoãn ngủ ở trên giường, nàng lại không kìm được nước mắt.
Nhi tử của nàng chỉ mới có bốn tuổi, vậy mà đã phải rời xa gia đình rồi. Ở trong cung cũng không biết y có được ăn no hay không, mặc có đủ ấm hay không, tối ngủ có ai vén chăn cho y không.
Hiên nhi của nàng nhỏ như vậy, vào cung không biết có bị người ta chèn ép hãm hại hay không.
Tiểu bảo bối của nàng sao mệnh lại khổ như vậy? Từ nhỏ đã sinh non, thân thể vô cùng ốm yếu, trái gió trở trời một chút liền sinh bệnh. Hiện tại lại bị Bệ hạ nhìn trúng, muốn đem y tiến cung.
Nhan Tuyết Hà càng nghĩ càng không cầm được nước mắt.
"Nàng đừng khóc nữa, Hiên nhi thông minh như vậy, chắc chắn có thể thích ứng được với hoàn cảnh trong cung.
Hơn nữa Bệ hạ cũng đã nói, nhất định sẽ chiếu cố Hiên nhi mà. Khi nào nhớ con, nàng cũng có thể tiến cung xin gặp mặt. Khi nào Hiên nhi nhớ chúng ta, nó cũng có thể quay trở về nhà mà".
Phó Gia Xuyên lau nước mắt trên mặt Nhan Tuyết Hà, sau đó ôm nàng vào lòng vỗ về trấn an.
"Thiếp biết, nhưng mà...nhưng mà thiếp vẫn không nỡ rời xa Hiên nhi". Nhan Tuyết Hà hai mắt đỏ hoe, khóc đến vô cùng thương tâm.
"Nhưng nàng phải biết, Hiên nhi thông minh như vậy, vốn không phải là vật trong ao.
Không sớm thì muộn Bệ hạ cũng sẽ chú ý đến Hiên nhi, cho dù chúng ta có che giấu giỏi đến đâu cũng không qua được mắt Thánh thượng. Hơn nữa hiện tại Hiên nhi tiến cung, cũng chưa chắc đã là chuyện xấu".
Phó Gia Xuyên nói như thế nào thì cũng là quan tam phẩm trẻ tuổi nhất từ khi lập quốc đến nay, cho nên đầu óc dĩ nhiên không tầm thường. Nhan Tuyết Hà mặc dù đau lòng nhưng vẫn là bị hắn thuyết phục rồi.
...
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa lên thì Phó Gia Hiên đã bị Thúy Lan và Thúy Liễu lay tỉnh. Mơ mơ màng màng được bọn họ rửa mặt, chải đầu, búi tóc, mang giày rồi thay y phục.
"Tiểu thiếu gia, ngài đi mạnh giỏi, nhớ giữ gìn sức khỏe, thường xuyên trở về thăm lão gia, phu nhân, đại thiếu gia và cả chúng nô tỳ nữa nha". Thúy Liễu vừa thay y phục cho Phó Gia Hiên vừa khóc nức nở.
"Tiểu thiếu gia, lòng người hiểm ác, người trong cung càng là lòng lang dạ sói. Cho nên ngài vào cung, tuyệt đối đừng dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai cả, nếu không sẽ rất dễ rước họa vào thân". Thúy Lan cũng là một vẻ mặt trầm trọng dặn dò Phó Gia Hiên.
"Hai tỷ yên tâm đi, đệ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu". Phó Gia Hiên trấn an bọn họ như vậy, nhưng thật chất, ngay cả y cũng không biết trong cung sâu cạn ra sao, và bản thân có thật sự "gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn" hay không nữa.
Phó Gia Xuyên, Nhan Tuyết Hà và Phó Gia Duệ đích thân tiễn Phó Gia Hiên đến tận cổng lớn của Hoàng cung. Nhan Tuyết Hà khóc nức nở, vừa ôm chặt lấy Phó Gia Hiên vừa dặn dò đủ thứ chuyện.
"Mẫu thân, Hiên nhi biết rồi ạ. Mọi người cứ về đi, Hiên nhi có thể tự chăm sóc cho mình mà. Khi nào rảnh, Hiên nhi cũng sẽ xuất cung về thăm mọi người". Phó Gia Hiên cũng vòng tay ôm lấy Nhan Tuyết Hà, vuốt vuốt lưng nàng trấn an.
Sau khi tiễn biệt xong, cánh cổng Hoàng cung lúc này đóng lại tách biệt với thế giới bên ngoài. Phó Gia Hiên quay đầu, nhìn cánh cổng vàng son kia, trong lòng không rõ tư vị là gì.
Y khó khăn lắm mới sống lại một đời, có người thân yêu thương, có gia đình hạnh phúc. Nhưng có lẽ ông trời thấy y quá mức hạnh phúc, cho nên muốn khiến y chịu chút khổ sở đây mà.
Chỉ là không sao, Phó Gia Hiên tin tưởng với vốn kiến thức vượt hàng ngàn hàng triệu năm văn hiến cùng với sự thông minh cơ trí của mình, y nhất định có thể sinh tồn được tại Hoàng cung này.